Hai người ngồi cùng bàn ăn,
khi cùng lẳng lặng ăn cơm tối, anh bỗng mở miệng cầu hôn. Hiểu Văn đang
yên lặng bóc vỏ tôm cho anh, ngừng tay lại, cả người ngạc nhiên.
Thật lâu sau, thật lâu sau cô mới cẩn thận hỏi: “Vì sao?”
Vì sao? Triệu Sĩ Thành nhăn mày chặt lại: “Kết hôn cần hỏi vì sao ư?” Anh
và cô gần gũi, anh đã nghĩ, một khi đã uống bữa trà tương thân kia cũng
là đồng ý cho tương lai như thế. Hơn nữa ba tháng trước, họ cũng đã đính hôn, anh không biết bây giờ đưa ra quyết định kết hôn là quá đột ngột.
“Hết năm nay, em 29 tuổi, anh cũng đã 33 tuổi, tuổi như thế chẳng lẽ
còn không nên kết hôn?” Anh hỏi lại cô. Đúng vậy, cả hai đều đã đến tuổi nên lập gia đình, phụ huynh hai nhà cũng giục rất nhiều.
Sau đó, cô nhẹ nhàng lộ ra nụ cười: “Vì sao là em?” Thật ra, vấn đề này hỏi có vẻ muộn, nhưng nó vẫn xoay quanh trong lòng cô.
Ngoài tính cách và vẻ ngoài chất phác, điều kiện của anh thật sự tốt hơn cô
nhiều lắm. Diện mạo đoan chính, xuất thân trong sạch, sự nghiệp thành
công.
Anh không hiểu vì sao khi nhắc tới, cô lại bắt đầu tò mò vấn đề đơn giản này trong mắt anh.
“Em rất dịu dàng hiền lành, anh cần người vợ như em vậy.”
Công việc của anh bận rộn, mỗi một ngày đều phải đối mặt với nhiều bệnh nhân nhỏ và sự lo lắng của cha mẹ, làm cho cả thể xác và tinh thần anh rất
mệt mỏi, làm sau khi tan làm ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy mệt chết.
Cô không phải là người bạn gái đầu tiên thông qua gặp mặt mà kết giao,
nhưng cũng là người phụ nữ duy nhất ít lời không quá oán giận anh. Anh
không cần cô gái cả ngày yêu cầu anh phải chú ý đến mình, cũng không
muốn người phụ nữ tính toán chi li vì sao anh chưa bao giờ nói chữ
“yêu”. Đối với phụ nữ, anh rất thích người dịu dàng và bình thản.
“Em nghĩ sẽ không sớm như vậy…” Hiểu Văn bất ngờ quá mức, xuất thần, lẩm bẩm. Đính hôn là vì không thể kéo dài được nữa, hơn nữa anh là người
chồng làm cho mình không thể khéo từ chối, làm cho mẹ rất hài lòng.
“Vì sao em lại nghĩ thế?” Anh cũng rất bất ngờ. Lúc đính hôn, anh đã để
mẹ cô thấy một hai năm sau sẽ chính thức lấy cô, cho nên anh đã có hành
vì gì không đúng, làm cô hiểu nhầm chăng?
“Bởi vì…” Điều này bắt cô nói thế nào đây? Thật sự rất khó mở miệng.
Anh đợi đã lâu, cũng không thấy đáp án.
“Chúng ta cũng là vợ chồng chưa cưới, nếu có ý kiến gì với nhau thì nên thẳng thắn.”
“Bởi vì…” Dưới sự khuyến khích của anh, cô hít hơi nhẹ giọng nói: “Chúng ta
vẫn chưa từng ở chung, cũng không gặp mặt thường xuyên, cho nên em
nghĩ…”
Sau khi những người khác đính hôn họ đều sống chung, không
phải chàng trai qua đêm ở nhà cô gái, mà là cô gái ngủ lại chỗ chàng
trai, nhưng đến một tuần nay họ chỉ gặp mặt hai lần, thỉnh thoảng nhà
anh làm cơm nước xong, anh cũng sẽ rất lịch sự đưa cô về nhà. So với
người khác, cách họ ở chung thật sự rất nhạt.
Anh không ngờ là đáp án này, vì thế anh suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Bởi vì sáu giờ
mỗi sáng đều phải rời giường, hơn nữa phải toàn tâm lo cho các bệnh nhân nhỏ, cho nên nếu không có chuyện khác, mỗi đêm không đến chín giờ, anh
sẽ về phòng ngủ.” Thời gian nghỉ ngơi của anh khô khan đến mức ngay cả
mẹ cũng không muốn sống với anh, cho nên, anh cảm thấy trước mắt hai
người chưa thích hợp sống chung.
Mỗi tối chín giờ là anh đi ngủ? Trách không được thỉnh thoảng buổi tối gọi cho anh, anh đã tắt máy.
“Bây giờ anh đang làm ở phòng khám, cách âm chỗ này không tốt lắm, cứ ba bốn giờ sáng tầng dưới sẽ rất ầm ỹ, sống cùng anh sẽ ảnh hưởng đến nghỉ
ngơi của em.” Vì công việc, anh vừa sống vừa làm việc ở trên tầng, nhưng sau khi kết hôn, chắc anh sẽ mua nhà, hơn nữa anh cũng sẽ điều chỉnh
thời gian khám bệnh, giành nhiều thời gian hơn cho gia đình.
Nghe
được giải thích của anh, Hiểu Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô bất an,
tưởng anh không hài lòng về cô, nghĩ mình đã làm sai chuyện gì, thì ra
là nguyên nhân này.
“Cho nên, em muốn hoãn lại?” Mặt nhăn, tuy anh
không thích nhưng mà nếu đây là ý muốn của cô, như vậy làm chồng chưa
cưới anh phải nghe theo thôi.
“Không, không cần.” Cô cười lắc đầu,
tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, lộ ra nụ cười tươi. Đúng như anh
nói, cách âm ở phòng khám đúng là không tốt lắm, nếu cô vào ở cuộc sống
sẽ không tiện.
Anh thấy vậy, rốt cục có chút hiểu, tính cách mình lại quá hờ hững, hoặc nhiều hoặc ít làm cho cô thấy bất an:
“Hiểu Văn, em đừng giấu tâm sự trong lòng.” Có tâm sự, nhất định phải nói ra, như vậy mới có thể tìm được cách giải quyết.
Chia tay với Hạ Nghị, không nói tạm biệt với anh, cứ như vậy, cô độc rời khỏi sinh mệnh của anh. Đàn ông như thế, cô không cần.
Cô 18 tuổi, không tự tin như vậy, cũng yếu đuối đến bi thương không dậy
nổi. Nhưng mà rời đi rồi, lại cảm thấy đau đớn quá, mua vé xe, không
hiểu sao trước khi đến Thượng Hải lại đổi xe. Cũng không hiểu sao họ
cùng đi trên một con đường nhỏ. Càng không hiểu vì sao đi mua Kanto về
nấu, nghĩ đến lúc anh gọi cô, lại lẳng lặng rơi nước mắt.
Sau đó, nhớ nhung mong mỏi. Nhớ đến liều lĩnh, không thể kiềm chế được chạy đến
trước ký túc xá nam sinh, ngây ngốc ngóng trông tầng anh ở kia. Có thể
cho cô một cái ôm bình an không? Cô không muốn đi, cô không muốn bỏ đi!
Mẹ nói, Hiểu Văn, mẹ không phản đối con yêu sớm, nhưng con phải tìm được một chàng trai mình có thể nắm chặt, một tình yêu mình có thể giữ chắc.
Đợi thật lâu thật lâu, lâu đến đêm dài yên tĩnh, cô vẫn đợi bóng hình anh
tuấn bất phàm kia. Anh và vài người bạn không biết đi chơi đâu đến giờ
mới về, bên cạnh vẫn là vài cô gái vây quanh, mà tay anh thậm chí còn
khoác lên vai một cô gái trong đó, nở nụ cười tươi. Trái tim chậm rãi
lắng đọng xuống.
Tình yêu của họ, thật sự có thể vĩnh cửu ư? Nhìn
bóng người ồn ào cách đó không xa, cô không hề còn niềm tin. Không cử
động, không điên cuồng. Tất cả, chỉ hóa thành một cái xoay người lặng
lẽ.
Tuần đầu nhập học, cô bận rất nhiều việc, vội vàng tập quân sự, vội vàng dọn đồ, vội vàng xếp phòng.
“Phòng 302, có người tìm!” bác gái trông ký túc xá hét ở cầu thang.
Có người tìm cô? Cô buông chổi xuống.
“Hiểu Văn, bên ngoài có anh zai siêu đẹp chờ cậu ở dưới tầng ý!” Dọc theo đường đi, có bạn học nói như thế với cô.
Nói thật, ở trường mới, cô căn bản chưa quen nam sinh khác. Đến tầng dưới
ký túc xá, gương mặt quen thuộc kia, đeo ba lô du lịch màu đen làm cho
cô ngây dại. Cô như không thể tin vào hai mắt của mình.
“Sao anh lại đến đây?” Cô ngơ ngẩn hỏi.
“Thượng Hải đến Tây An cũng chỉ có hai tiếng rưỡi máy bay thôi.” Anh nhún nhún vai, dáng vẻ bất cần.
Ở xa, chỉ cần có lòng, khoảng cách căn bản không phải là vấn đề.
“Em, là em hỏi…” Làm sao mà anh biết cô ở lớp nào trong trường?
“Tống Dư Vấn có cứng miệng, anh vẫn có cách làm cho cô ta mở miệng.” Nhắc tới người phụ nữ kia, anh liền hừ hừ hừ. Anh có thể gọi anh em đến khiến
Tống Dư Vấn kêu cứu mạng.
“Em, em chỉ…” Bởi vì rất kinh hỉ, cô cũng lắp bắp.
“Hiểu Văn, anh không thể bị đá mà không biết, anh đến đòi lại công bằng!” Anh chuyển sang giọng điệu hung hăng.
Đi xa như vậy, vì một cái công bằng? Tầm mắt, cũng đã mơ hồ.
Thấy cô khóc, Hạ Nghị vốn đang giả vờ hung ác kia, nhất thời bất đắc dĩ, vội vàng lấy khăn tay, “Được rồi, được rồi, quên đi, lúc này anh tha thứ
cho em!” Ai bảo anh yêu cô, chính là yêu thảm, được rồi chứ?
“Nhưng Hiểu Văn à, anh cũng có tôn nghiêm mà, nếu còn trốn nữa, anh có chết cũng không tìm em!” Anh nói chắc nịch.
※※※※※※※※※※※※※※
“Cử hành tiệc cưới, ba em có đến không?” Triệu Sĩ Thành hỏi cô.
Cô vẫn cúi mắt như cũ, “Ba…” Cô nói không ra lời.
Bởi vì là quen qua gặp mặt, cho nên thông qua bà mối Triệu Sĩ Thành cũng
biết tình hình gia đình cô, “Hiểu Văn, anh biết em không thể tha thứ cho ba em, nhưng, đó vẫn là người đã thân sinh ra em.”
“Ông ấy trăng
hoa như vậy, chưa từng có một ngày làm trọn trách nhiệm của người cha.”
Cô nhỏ giọng trả lời. Thường không trở về nhà, trăng hoa đến mức luôn
qua đêm với người phụ nữ khác trong nhà, làm mẹ chảy hết nước mắt, đây
là ba cô ư?
“Nhưng ít nhất ông ấy cũng đợi đến lúc em tốt nghiệp cấp ba, mới ly hôn với mẹ em, chứng minh ông ấy cũng lo lắng đến em.” Triệu Sĩ Thành bất đắc dĩ.
Là đứa trẻ mồ côi ba, điểm này, anh có thể hiểu vợ chưa cưới của mình.
Đúng vậy, tốt nghiệp cấp ba, lúc lòng cô bất an lo sợ nghi ngờ nhất.
“Để em suy nghĩ, được không?” Cô cắn môi.
“Ừ.” Anh không hề nói thêm điều gì.
Thật lâu sau, thật lâu sau, đột nhiên ngước mắt hỏi, “Chúng ta, chúng ta thật sự sẽ kết hôn?”
Anh kinh ngạc bất ngờ, cô vẫn còn chưa rõ ràng ư? Quả nhiên là anh không hiểu lòng phụ nữ.
“Anh nghĩ, chúng ta hiểu đối phương.” Cũng đủ để lập một gia đình.
“Không, anh hiểu, nhưng bây giờ em…” Cô lắc đầu.
Trải qua rất nhiều chuyện về sau cô mới trưởng thành. Anh là người đàn ông
tốt, cô thích anh, nhưng sống chung bên anh, trước nay cô chưa có cảm
giác an toàn. Nhưng rất nhiều năm rồi, trong cô vẫn thiếu một thứ, dù là ở cạnh ai, cũng không thể thay thế.
“Em không phải là cô gái tốt
cho anh, em từng…” Nhắm chặt mắt, cố lấy dũng khí, cô nói thẳng, “Trước
khi ở cùng anh, em đã không còn là xử nữ.”
Triệu Sĩ Thành im lặng.
Lần đầu tiên họ làm chuyện đó ở khách sạn trong đêm đính hôn, thật ra,
một khắc đi vào kia, thân là đàn ông, anh đã biết không phải lần đầu
tiên của cô. Nhưng mà anh cảm thấy, thật sự không cần quan tâm những
điều này. Mỗi người đều có quá khứ.
Có điều.
“Em… từng phá hỏng gia đình người khác… cũng từng sẩy thai.” Cô cố gắng chịu đựng, nói ra quá khứ gian nan nhất.