Khi Đỗ Hiểu Văn đang điểm danh chuẩn bị vào lớp, phát hiện cô bé Hạ Thụy Thụy lại trốn học.
Cô gọi điện thoại đến ban tiếp tân, “Chào cô, xin hỏi Hạ Thụy Thụy có xin nghỉ không ạ?”
Dựa theo quy định của trung tâm nghệ thuật, nếu học sinh không phải nghỉ do bệnh, qua tiết hai mà không lên lớp, vậy thì giáo viên phải chủ động
liên hệ với phụ huynh để tìm ra nguyên nhân. Nếu vấn đề ở các cô giáo
thì phải kiểm điểm để sửa chữa kịp thời. Nhưng cô bé Hạ Thụy Thụy này
hình như cô chưa từng gặp qua một lần.
“Thụy Thụy? Thụy Thụy có đến mà! Trong danh sách cũng có tên cô bé!” Cô tiếp tân lập tức trả lời.
Sau đó, toàn bộ trung tâm cũng rơi vào hỗn loạn. Đứa trẻ rõ ràng đã được ba mẹ đưa đến trung tâm nghệ thuật lại mất tích, nếu xảy ra chuyện gì,
trung tâm nghệ thuật này phải gánh trách nhiệm rất nhiều. Cô vội vàng
phân công gọi điện với cô tiếp tân. Cô tiếp tân gọi cho mẹ Thụy Thụy, cô gọi cho ba Thụy Thụy.
“Chết rồi, mẹ Thụy Thụy tắt máy!” Cô tiếp tân nôn nóng.
Bên này cô lại may mắn hơn…
“Xin chào, tôi là cô giáo dạy vẽ của trung tâm nghệ thuật “Đồng Mộng”…” May
mà cô vừa liên hệ với ba Thụy Thụy, đối phương đã đồng ý đến ngay.
Hơn mười phút sau.
“Xin chào, tôi là ba của Hạ Thụy Thụy, xin hỏi con gái tôi…” Người vội vàng
chạy đến, ngay khi cô xoay người, giọng nói ngưng lại trước dung nhan
thanh lệ của cô.
Mà cả người cô cũng ngơ ngẩn ngây dại. Hạ Thụy Thụy, họ Hạ.
Vừa rồi tâm trạng lo lắng quá mức, làm cho cô căn bản không hề chú ý giọng
nam có từ tính quen thuộc kia chính là tiếng nói bao năm trong cơn mộng
dài của cô. Mà Hạ Nghị cũng nào ngờ, năm năm sau lại gặp cô lần nữa ngay khi anh đã hạ quyết tâm bắt đầu lại với Hạ phu nhân.
“Ba của Hạ
Thụy Thụy, chúng tôi… không tìm thấy cô bé…” Tâm tình vì quá ngỡ ngàng
do gặp anh lần nữa, cũng không thể sắp xếp lại ngôn từ của mình.
Suy nghĩ của anh cũng rối bời. Là em, là em, đúng là em ư? Thiếu chút nữa anh không phân biệt nổi hiện thực và cơn mê.
Song…
“Con gái của tôi làm sao có thể không thấy? Rõ ràng tôi đã giao Thụy Thụy cho cô gái tiếp tân này!” Lòng anh nóng như lửa đốt.
Sắc mặt nhân viên tiếp tân đã sớm như tờ giấy.
“Ông Hạ, ông đừng nóng vội, nhân viên chỗ chúng tôi làm việc không chu toàn, xin ngài tha thứ! Nếu đứa bé mất tích ở trung tâm chúng tôi, chúng tôi
nhất định sẽ chịu trách nhiệm!” Hiệu trưởng trung tâm nghệ thuật cũng
nghe tin chạy tới, cúi đầu xin lỗi.
Chịu trách nhiệm? Trách nhiệm cái gì! Nếu anh con gái thiếu một sợi tóc, họ đền được sao? Sắc mặt anh rất kém.
“Hạ…” Muốn gọi tên anh theo thói quen, nhưng vẫn kịp thời sửa lại, “Ông Hạ,
Thụy Thụy bình thường có thích đi nơi nào, hay có nơi nào nhà anh thường đi không?”
Hạ Thụy Thụy là con gái anh, là nguyên nhân năm đó khiến cô tan nát cõi lòng rời bỏ anh.
“KFC? Đúng rồi, mấy ngày trước con bé la hét đòi ăn KFC, tôi không muốn đưa
nó đi! Tôi sẽ lái xe đến KFC gần nơi này nhất xem thử!” Anh lao nhanh ra ngoài.
Nghĩ đến Thụy Thụy xảy ra chuyện, anh sắp phát điên rồi.
“Cô Đỗ, cô cũng đi theo xem!” Hiệu trưởng vội vàng đẩy Đỗ Hiểu Văn đứng
im tại chỗ. Nhất định phải tìm được Thụy Thụy trước! Lớp vẽ hôm nay chắc không thể dạy nữa, đành phải xin lỗi các vị phụ huynh khác vậy.
Bị hiệu trưởng đẩy mạnh một chút, lúc này Hiểu Văn mới tỉnh táo lại.
“Ông Hạ, đợi tôi với!” Cô vội vàng đuổi theo.
Lên xe, nhấn chân ga chuẩn bị chạy, Hạ Nghị xoay người nghe được tiếng gọi
của cô, vội phanh lại hỏi: “Có tin của con gái tôi à?”
“Kít” ngay khi anh dừng lại, ở khoang sau ghế dựa truyền đến giọng nói vụn nhỏ, còn có…
Hạ Nghị sửng sốt, Đỗ Hiểu Văn đã đứng bên ngoài cửa sổ xe của anh.
“Ba, đau quá đi!” Nó bước qua từ ghế sau, ngồi thẳng vào lòng anh.
Anh chần chừ vươn tay, lẳng lặng xoa trán cho con gái, bây giờ anh vẫn bất
ngờ, sao con gái lại bỗng xuất hiện? Dẫu sao, cuối cùng anh cũng có thể
an tâm rồi.
“Cô bé không có việc gì chứ?” Đỗ Hiểu Văn ngoài của sổ
xe nhìn thấy gương mặt nhỏ giống anh và Dư Vấn như thế, mỉm cười dịu
dàng hỏi.
“Không, không có việc gì…” Anh nghiêm giọng trả lời. Ngoài làm nũng ra, một sợi tóc cũng không rụng.
“Vậy thì tốt rồi, tôi lên lớp trước.” Đỗ Hiểu Văn cố gắng duy trì nụ cười, nhưng khi xoay người, bước đi hơi vấp váp.
Cô từng nghĩ nhiều năm sau dù có gặp lại, cũng có thể đón nhận, mỉm cười chào hỏi: Đã lâu không gặp, bây giờ anh khỏe không?
Nhưng thì ra vẫn khó khăn như thế, trái tim lại không tài nào chứa được mất
mát và đau đớn đến vậy. Cô nói với mình quyết định năm đó là đúng. Tuy
mới nhìn qua nhưng cô bé tên Hạ Thụy Thụy kia thật sự rất đáng yêu. Cô
đã làm đúng, để cho cô bé kia được ở cạnh ba mình. Nhưng vì sao cô lại
bỗng cảm thấy, trái tim đau xót quá.
Phía sau, anh ôm con gái vẫn nhìn theo hình bóng cô… với hồi ức như nước thủy triều.
※ ※※※※※※※※※※※※※
Em đi rồi, xin anh hãy tha thứ cho em. Đây là tin nhắn xin lỗi cuối cùng cô gửi cho Cjoon.
Không còn hôn lễ nữa. Một tháng đấu tranh, cô biết mình vẫn mãi chẳng kháng
cự được anh. Chỉ cần một ánh mắt của Hạ Nghị có thể khiến cô biết, tiếng khóc nụ cười đó vẫn tồn tại trong cuộc sống của cô. Chỉ có ở trước mặt
anh cô mới có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim mình. Năm đó, khi chia tay dứt khoát đến vậy, lúc mộng đêm khuya người khóc như hạt châu bị
đứt lại là cô. Cô yêu anh, thật sự rất yêu.
Cô và Hạ Nghị đã quyết định bỏ trốn.
“Đây là con tương lai của chúng ta, có đôi mắt to của em, có chiếc mũi đẹp
của anh!” Khi ở bờ biển, họ đã thuê một căn phòng trọ.
Họ cứ như vợ
chồng, anh ra ngoài tìm việc, cô ở nhà làm thức ăn ngon chờ anh về. Ban
đêm, lúc rảnh rỗi, anh rất buồn chán, còn tưởng tượng ra con tương lai
của họ. Quyết định đặt lễ đính hôn, họ có thể ở bên nhau lần nữa, đôi
nam nữ trong tình yêu cuồng nhiệt thật sự rất ngọt ngào.
“Em đã nói rõ với CJoon, vậy còn anh…” Cô dùng ánh mắt hỏi anh.
Anh sẽ nói rõ với Dư Vấn lúc nào?
Anh nói cho cô, tất cả yêu và ghét của cô vẫn còn lại trong tâm trí anh.
Anh nói cho cô, vài năm này, người anh nhung nhớ trong trái tim chỉ là cô.
Anh nói cho cô, giữa anh và Dư Vấn chỉ là quen sự tồn tại của đôi bên, chẳng hề có tình yêu.
Anh bảo cô đừng lấy chồng, anh tin chỉ cần có tình yêu thì họ sẽ hạnh phúc.
Những điều đó đều là anh và cô dùng thời gian một tháng để đấu tranh cùng thuyết phục đối phương.
Sau đó, hai người họ quyết định rút sim di động của mình.
Ban đêm, họ nằm chung một chiếc giường, nhưng ngoài hôn ra thì chẳng làm gì cả. Anh đã hứa anh sẽ giải quyết chuyện với Dư Vấn trước, sau đó sẽ ở
bên cạnh cô. Anh quyết định không cần thứ gì, cả công ty cũng để lại cho Dư Vấn, đây là anh nợ Dư Vấn, cũng là biểu hiện tình yêu trung trinh
không đổi của anh. Anh nguyện có thể làm lại từ đầu vì Đỗ Hiểu Văn, dẫu
là chỉ có thể làm một công việc bình thường nhất, anh cũng vui vẻ chấp
nhận. Không gì quan trọng hơn việc người mình yêu nguyện ý ở lại cạnh
anh.
“Dư Vấn, xin lỗi, anh không thể kết hôn cùng em.”
Dư Vấn trực tiếp yêu cầu nói chuyện với Hiểu Văn. Hiểu Văn nhận điện thoại xong, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Cô ấy nói gì?” Anh đau lòng, bởi vì Hiểu Văn sao có thể là đối thủ của Dư Vấn?
“Cô ấy nói… Cô ấy mang thai…” Khi nói ra những lời này đôi môi tái nhợt của cô run rẩy không ngừng.
Hạ Nghị cũng ngây dại. Dư Vấn mang thai? Làm sao có thể!!!
Là một lần kia ư? Trước khi đến Thượng Hải, họ triền miên, hay là, gặp lại Hiểu Văn bị từ chối, khi tâm tình anh u tối, đã kéo Dư Vấn vào khách
sạn, gần như điên cuồng mà quấn lấy cô, phát tiết trong cơ thể cô? Dù là lần nào, anh cũng đã làm, khi cao trào đến, không hề dùng biện pháp mà
bắn thẳng vào cơ thể Dư Vấn. Và Dư Vấn cũng chưa từng có thói quen uống
thuốc tránh thai.
Sắc mặt anh cũng dần trắng ngắt. Không thể nào?
Không thể nào? Anh và Dư Vấn ân ái không dùng biện pháp, ít nhất đã nửa
năm rồi, bây giờ lại đột nhiên nói có? Chắc chắn là quỷ kế!!!
“Hai người đã làm ư?…” Môi dưới bị cắn đến trắng ngắt, cô nén đau hỏi.
Là Dư Vấn cố ý đúng không? Lừa gạt đúng không? Không muốn lừa cô, chẳng thể lừa cô.
“Ừ…” Anh xấu hổ gật đầu.
“Làm, làm mấy lần…” Trái tim cô run nhiều lắm, thế nên giọng nói cô cũng bắt đầu run rẩy.
Thủy chung không cách nào đi thêm một bước với CJoon, bởi vì trong lòng còn
có anh, không cách nào tiến thêm bước quan hệ với người đàn ông khác.
Nhưng mà, còn anh thì sao?
“…” Vấn đề này, anh không trả lời được, bởi là vô số lần, căn bản chẳng đếm được tất cả.
Thỉnh thoảng bận rộn mấy ngày không làm, thỉnh thoảng đi công tác về một đêm
có thể làm vài lần, vấn đề này, nên tính toán thế nào đây?
Nhìn ánh
mắt chột dạ của anh cô đã hiểu, cõi lòng tan nát cũng hiểu. Quan niệm
của đàn ông và phụ nữ đối với trinh tiết quả nhiên hoàn toàn khác biệt.
“Anh đi đi, cô ấy có con rồi, anh nên quay về cạnh cô ấy!” Bưng mặt, cô mới không để mình khóc nức nở.
Trái tim đau lắm, chẳng thể thở nổi nữa rồi. Anh không đồng ý mà hứa chắc
nịch, anh sẽ giải quyết tốt chuyện này. Nhưng giải quyết như thế nào?
Anh nói, anh sẽ thuyết phục Dư Vấn bỏ đứa bé. Khi nói những lời này, trên mặt anh thoáng hiện lên vài nét do dự.
Cho dù anh có quyết tâm như vậy, nhưng còn cô? Cô hỏi mình, họ có thể đeo
một mạng người mà vẫn vui vẻ ở bên nhau sao? Chỉ có thể bất an cả đời mà thôi. Vì yêu, cô nào có thể để anh thành sát nhân tự giết chết cốt nhục của mình được.
Sáng sớm khi anh ra ngoài mua bữa sáng cho cô, cô đã
biến mất. Sáng sớm hôm đó, gió rất lớn. Trái tim thất vọng mà tuyệt
vọng. Mỗi bước đi cô lại rơi một giọt lệ.
Cô hỏi mình vì sao cô không thể độc ác một chút? Vì tình yêu của họ mà dứt khoát làm một người con
gái xấu xa? Nhưng lại tại sao, cách yêu của anh không thể thuần khiết
như cô đối với tình yêu của họ?