Đến sáng, Dư Vấn nhận được điện thoại của Triệu Sĩ Thành hẹn cô dùng
cơm. Dư Vấn vui vẻ nhận lời, thậm chí đến địa điểm hẹn từ rất sớm.
“Bàn số 20.” Triệu Sĩ Thành luôn đến trước thời gian hẹn theo thói quen, cũng đến rất sớm.
Dưới sự chỉ dẫn của người bồi bàn, khi đến gần bàn số 20, Triệu Sĩ Thành
nhìn thấy một người phụ nữ dung mạo đoan trang, đang bận rộn làm việc ở
laptop trên bàn. Khẽ nhíu mày, anh đang định cúi đầu tìm bàn mình đã
hẹn, đúng lúc này người phụ nữ ngước mắt.
“Bác sĩ Triệu, xin chào.” Cô đóng laptop của mình lại, hào phóng mỉm cười tiếp đón.
Một đôi mắt hổ phách xinh đẹp, dưới sự đẹp đẽ đó là bóng mờ nhàn nhạt.
Triệu Sĩ Thành xác định, anh không đi lầm, đối phương cũng không ngồi
sai chỗ.
“Tống tiểu thư, xin chào.” Anh lịch sự gật đầu.
Bản thân mình lại thật sự nhớ ánh mắt của cô.
“Hiểu Văn đâu?” Cô liếc mắt không thấy bóng người phía sau anh, cười nhạt nhẽo hỏi.
Lúc mời Triệu Sĩ Thành đã nói, vợ chồng son họ cùng mời cô ăn cơm.
“Hiểu Văn có chút việc không thể tới.” Anh ngồi xuống, xấu hổ xin lỗi.
Thật không hiểu vợ chưa cưới có chuyện gì, rõ ràng là tiệc đãi bạn bè, nhưng sau khi biết anh đã hẹn Tống Dư Vấn, vẻ mặt buồn bực chán nản, thậm chí không muốn đi đến buổi hẹn.
“À, thì ra có việc à.” Dư Vấn từ chối cho ý kiến, biểu tình lạnh nhạt làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc.
Triệu Sĩ Thành gọi nhân viên phục vụ.
“Tống tiểu thư, cô muốn dùng món gì?” Anh lịch sự hỏi.
“Thế nào cũng được.” Cô trả lời một đáp án khá thông thường.
Vì thế, anh tưởng thật bắt đầu gọi món ăn. Chậc chậc chậc, không biết nên
hiểu bác sĩ Triệu là thông minh hay là đầu gỗ nữa. Cô vẫn đang đánh giá
anh trong lúc chờ anh gọi món.
“Bác sĩ Triệu, gần đây có việc gì vui không?” Cô đường đột hỏi.
Khép thực đơn lại, Triệu Sĩ Thành ngước mắt, chạm ánh mắt màu hổ phách của
cô. Đôi mắt kia rõ ràng đang thử thăm dò, thanh thản mà sắc bén. So với
phụ nữ anh quen trong quá khứ, khác biệt đến thế.
“Mười ngày nữa tôi sẽ kết hôn.” Anh nghiêm túc trả lời.
Cô hỏi là điều này sao?
Anh hỏi qua Hiểu Văn, muốn mời Tống Dư Vấn tham dự hôn lễ hay không, nhưng Hiểu Văn lại lắc đầu từ chối.
Mười ngày, đáp án tốt lắm. Còn mười ngày nữa là thay đổi, thời gian có thể có biến cố rất lớn.
Dư Vấn dựa vào ghế tựa, dùng giọng điệu tán gẫu trong trẻo nói: “Bác sĩ
Triệu, có thể hỏi một chút, anh có ý kiến gì với hành vi quan hệ trước
hôn nhân không?”
Bồi bàn vừa đi thức ăn đến, không nhịn được nhìn cô lại ngó anh.
“Bác sĩ Triệu, anh có thể cảm thấy hành vi quan hệ trước hôn nhân do
chịu dư luận xã hội, phản đối của đạo đức, là một “tội lỗi” không được
phép mắc?” Cô hỏi tiếp.
Triệu Sĩ Thành ngạc nhiên. Nhân viên phục vụ
lui xuống, nhưng vẻ mặt nghẹn cười kia, làm cho bên tai anh nóng lên một trận. Anh hoàn toàn không thể lý giải, Tống Dư Vấn tán gẫu với người
đàn ông xa lạ như thế, chẳng lẽ cô cũng không cảm thấy xấu hổ?
“Bác
sĩ Triệu, anh theo đạo à? Có làm lễ rửa tội không?” Ở bản xứ, chỉ có ba
loại việc khiến nam nữ không xảy ra quan hệ trước kết hôn, đó là tín đồ, bất lực hoặc đồng tính luyến ái.
Cô theo đuổi không thôi, vẫn nhìn
anh, thế nào cũng phải có được đáp án. Anh có lên giường với Đỗ Hiểu Văn không, vị Tống tiểu thư này có cần thiết phải biết không?
Triệu Sĩ
Thành cảm thấy riêng tư bị xúc phạm, nhưng anh vẫn chọn trả lời, “Tôi
không theo tín ngưỡng, tôi tin vào phẩm chất của người khác.”
Tống Dư Vấn nhíu mày. Nhìn dáng vẻ anh khỏe mạnh như vậy, cũng không thể là vô năng. Cô quan sát trong chốc lát.
“Bác sĩ Triệu bình thường dùng phương pháp ngừa thai loại nào?” Cô không sợ hãi nói.
Anh đang nhấc đũa lên, lại hạ đũa xuống, nhất thời mất hết khẩu vị.
“Tống tiểu thư, rốt cuộc cô muốn biết chuyện gì?”
Cô nhìn vào mắt anh nói từng chữ, “Bác sĩ Triệu, anh có ý kiến gì với việc chưa kết hôn mà có con không?” Cuối cùng cô cũng hỏi ra trọng điểm.
Lúc chạng vạng hôm qua, sở điều tra vừa gọi điện thoại báo khiến cô một đêm không ngủ. Anh nhíu mày.
“Ở chỗ chúng tôi chỉ cần đôi bên có suy nghĩ kết hôn trong đầu, như thế là bình thường không?” Cô rốt cuộc muốn hỏi cái gì?
Nghe vậy, Dư Vấn hạ tiếng nói trong trái tim, khẽ lơi lỏng một chút. Chuyện
gì cũng không thể chỉ xem bề ngoài, phải duy trì thái độ tỉnh táo, luôn
nhắc nhở mình như vậy.
Cùng xuất hiện ở Nghiễm Châu, chẳng có ý nghĩa gì. Ít nhất, vào lúc đó cũng đăng ký hai phòng. Nếu ngay từ đầu đã
chuẩn bị yêu đương vụng trộm thì sẽ không làm điều thừa. Thái độ bình
tĩnh, phân tích hợp lý, dần dần chứng thực, đây là chuyện duy nhất cô
phải làm trước mắt.
“Bác sĩ Triệu, chúc mừng anh sắp làm ba!” Cuối cùng, cô nhấn mạnh nói.
Nét mặt Triệu Sĩ Thành khá đặc sắc, từ ngạc nhiên đến mê mang, lại đến nghi ngờ không thôi. Dư Vấn thu mọi biến hóa biểu tình của anh ta vào mắt,
trái tim hơi thả lỏng vừa rồi lại dần chim vào khe.
Thật hiển nhiên,
Triệu Sĩ Thành cũng không biết Đỗ Hiểu Văn đã mang thai. Rốt cuộc là
chuẩn bị cho chồng chưa cưới một điều bất ngờ, hay là chuẩn bị cho cuộc
sống của cô một điều kinh sợ?
Cô không phải Thượng Đế, cô nào có thể biết hết được mọi chuyện.
“Chẳng lẽ, Hiểu Văn không nói cho bác sĩ Triệu tin tốt này ư?” Cô ra vẻ tò mò hỏi.
Triệu Sĩ Thành chau mày lại.
“Tôi sẽ hỏi cô ấy một chút.” Cuối cùng anh chỉ lạnh nhạt trả lời.
Thì ra, người thành thật càng khó nói lời khách sáo hơn người thông minh.
“Được, bác sĩ Triệu, hãy giữ liên lạc.” Cô đưa tay nhấc ly rượu đỏ lên, “Tôi
cũng rất muốn biết kết quả.” Hy vọng, cô chỉ hiểu lầm.
Anh lịch sự cầm lấy chén rượu. Suy nghĩ vẫn chưa dứt.
Hiểu Văn mang thai??? Nhưng anh luôn thực hiện biện pháp bảo vệ rất cẩn
thận. Tuy rằng, anh hiểu tỷ lệ tránh thai trên thế giới không phải là
100 %, cho dù chất lượng áo mưa tốt thì hiệu quả tránh thai cũng chỉ từ
80-90%. Nhưng anh chắc chắn anh chưa từng có hành vi tình dục quá khích, khiến kế hoạch tránh thai thất bại.
“Bác sĩ Triệu, cám ơn anh đã
đãi ngày hôm nay, lần sau tôi chắc chắn sẽ mời anh.” Cô bước lên trước,
cụng ly thủy tinh của mình với ly thủy tinh của anh trên bàn cơm.
Tiếng va chạm trong trẻo. Triệu Sĩ Thành hoảng hốt, không ngờ cô bỗng đến gần, vội vàng lui người.
Dùng thời gian mười giây, anh mới trấn định lại, “Không cần.”
“Không, tôi không thích nợ người khác.” Cô lắc đầu.
Anh nhìn cô.
“Tôi không thích thiếu nợ người khác, cũng như thế, tôi không thích người khác thiếu nợ tôi.” Cô thản nhiên nói.
“Tính cách cô rất mạnh mẽ.” Anh luôn không thích loại phụ nữ này.
Có lẽ, anh là người theo chủ nghĩa đàn ông, anh cảm thấy phụ nữ nên nhẹ như nước, trời có sập xuống thì đàn ông sẽ đỡ lấy.
“Vâng.” Cô gật đầu, mắt nhìn theo anh, “Nguyên tắc của tôi, người không phạm tôi, tôi không phạm người, nếu người phạm tôi, tôi phải phạm
người.”
Không hiểu sao anh lại rung động.
“Bác sĩ Triệu, hãy giữ liên lạc, có tin tức gì tôi sẽ báo cho anh trước, hi vọng anh cũng thế!” Đây là mục đích của cô tối nay.
Nói xong, cô uống một ngụm rượu cuối cùng, dứt khoát đứng dậy. Cô xoay
người rời đi, từng bước đi chắn chắn, giống như không thể có chuyện gì
đả kích đến cô, như là một nữ đấu sĩ.
Triệu Sĩ Thành vẫn ngồi tại chỗ, nhìn theo bóng dáng cô.
…
“Cẩu nam nữ.”
“Con đang nói ai?” Hạ Nghị nhớn nhác quay đầu.
“Ba, đôi nam nữ trên tivi kia rất ghê tởm!” Thụy Thụy ngồi trước tivi, lòng đầy căm phẫn vung tay.
Trên tivi??? Hạ Nghị cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục uống ca cao của anh.
Đặt cacao đến trước mặt con gái, ngồi bên cạnh con, “Xem gì trên tivi thế?”
“Căn nhà nhỏ bé.” Thụy Thụy cũng không quay đầu lại.
“Thế à?” Anh nhíu mày, tuy biết là Thụy Thụy của anh chắc chắn xem không
hiểu nhiều tình tiết, nhưng thân là ba, vẫn thầm cảm thấy kiêu ngạo.
Vài ngày trước, thấy nó vui vẻ xem: “Cùng xem mưa rào và sấm chớp.”, anh
còn bị đả kích, nghĩ đến con gái mình lại ham hiểu biết như thế.
Nhưng mà. Đoạn “Không trạch thâu hoan” Kia trên tivi, làm cho sắc mặt anh đại biến, vội vàng che mắt con gái.
“Không được xem!” Thuận tay kéo con gái, không thể kháng nghị, tắt tivi đi, trực tiếp đưa lên sô pha.
“Ba, đàn ông có phải cũng thích phụ nữ như rong biển thế kia không?” Trong suốt mê người ý nhỉ.
Thụy Thụy vẫn tò mò không ngừng, “Còn nữa, con cảm thấy Tiểu Bối rất đẹp, sao cô ấy muốn phá hỏng gia đình người khác ạ?”
“Thụy Thụy, có rất nhiều chuyện, con không hiểu đâu.” Về sự thật, về tình yêu, về tiền tài, về dục vọng của người trưởng thành.
“Ai nói con không hiểu? Ở nhà trẻ chúng con có rất nhiều phụ huynh đã ly hôn đó!” Thụy Thụy quẹt miệng.
Nhắc đến vấn đề này, anh không khỏi rụt rè
“Con bé này, họ …”
“Bé bự mỗi ngày mặc quần áo bẩn, buồn chán không nói chuyện, Tiểu Lệ mỗi
ngày đều khóc nhè, còn có …” Nó bật ngón ngút nói cho ba nghe: “Ba một
nhà, mẹ một nhà, ba mẹ không thể ở chung, bọn chúng đều siêu siêu siêu
đáng thương!” Mỗi lần nói những lời này, nó cũng kể cho mẹ nghe, cho
nên, hai ba mẹ đều phải hòa thuận mãi mãi nhé!
Anh nghe được mà hết hồn. Trẻ con giờ trưởng thành sớm như thế sao?
Ngoài cửa, truyền đến tiếng mở khóa, anh vội nhảy lên: “Hạ phu nhân đã trở lại!”
Quay người lại, liền nhìn thấy hai mắt có khả năng xuyên suốt của Hạ phu
nhân. Cô, cô vừa rồi nghe được đoạn đối thoại của anh và con gái à? Cửa
lớn không mỏng như thế chứ!
“Đi đâu đấy?” Anh thuận miệng hỏi một chút.
“Gặp bạn bè.” Cô trả lời thật ngắn gọn.
“Bạn bè nào?” Anh thật sự chỉ thuận miệng hỏi một chút, đang tìm đề tài.
Cô nhìn anh một cái, “Chờ anh chuẩn bị tự báo cáo hành tung của mình với
em, em tự nhiên cũng sẽ báo lại hành tung của mình với anh.” Cô không
cãi nhau, cô phải bình tĩnh. Nhưng mà, mấy ngày nay dù cô có ám chỉ thế
nào, anh cũng không giải thích gì cả.
Nếu chỉ là bạn bè, giải quyết
phiền toái về Đỗ Hiểu Văn, cô cũng không cần đau đầu như thế. Cô rõ hi
vọng cuối cùng của mình là xa vời. Cô không muốn thất vọng như thế.
Anh bị nghẹn tại chỗ.
“Mẹ!” May mà, Thụy Thụy vui mừng nhảy xuống sô pha, vừa vặn giải vây cho anh.
Anh cũng có cảm giác, có lẽ, Hạ phu nhân đang nghi ngờ anh, dù sao Tống Dư
Vấn là người phụ nữ quá thông mình. Là vì Tình Toàn lại nói loạn sao?
Nhưng mà, anh không rảnh để giải thích, bởi anh thật sự rất phiền, một
Đỗ Hiểu Văn đã khiến thế giới của anh đủ loạn rồi.
Lý trí nói cho anh biết anh nhất định phải thuyết phục Hiểu Văn bỏ đứa con. Nhưng mà, về tình cảm …
Buổi tối, anh thật sự không ngủ được, anh bước xuống giường.
Ngay khi anh nhẹ nhàng mở cửa, Dư Vấn tỉnh lại.
“Dì Vương, dì có thể đến nhà con trông Thụy Thụy hộ con không?” Cô gọi điện thoại cho hàng xóm sát vách.
Bởi vì, cô muốn đi theo anh, tự mình tìm chân tướng.
…
Rốt cuộc thứ gì đã làm tình yêu của anh dao động? Anh chạy xe theo hướng ba giờ, đi đến bờ biển mà lúc trước anh bỏ trốn cùng Đỗ Hiểu Văn.
Gió
biển lạnh thổi vào anh. Anh ngồi một mình cạnh bờ biển tối đen, lẳng
lặng uống bia. Lúc trước thì xúc động liều lĩnh, vì sao, năm năm sau lại là băn khoăn lo lắng? Vì sao, bây giờ dù thế nào anh cũng không nói nên lời: Hiểu Văn, em đừng kết hôn, chúng ta trốn đi!
Anh chỉ không ngừng không ngừng suy nghĩ, nếu ly hôn, Thụy Thụy của anh sẽ ra sao? Anh không gặp được con gái, phải làm gì đây?
Năm đó, cho dù công ty là tâm huyết chung của anh và Tống Dư Vấn, anh cũng
có thể từ bỏ. Năm năm sau, đáp án của anh vẫn như thế.
Anh có thể
không cần công ty, nhưng có thể không cần Thụy Thụy mà anh và Tống Dư
Vấn cùng sinh ra sao? Anh không thể! Chỉ là, Hiểu Văn cũng có con của
anh.
Cô đã chịu khổ nhiều như thế, sao anh có thể nhẫn tâm để cô tiếp tục chịu khổ? Sao anh có thể dễ dàng từ bỏ, để cô mang theo con anh
cùng lòng oán giận lấy một người đàn ông khác? Một lần gặp mặt kia, ánh
mắt cô chịu đả kích lớn, rõ ràng lên án tội bạc tình của anh.
Trái tim anh rất loạn. Anh căn bản không phát hiện ra phía sau có một bóng người lẳng lặng đi theo anh.
Ở cách đó không xa, Dư Vấn cũng tìm một tảng đá ngồi xuống. Cô đương nhiên biết chỗ này. Nơi chứng kiến tình yêu vĩ đại của họ.
Cho nên, lúc này đây, có người lại muốn bỏ trốn? Như là xem câu chuyện của người khác, cô lạnh lùng ngắm nhìn.
“Hiểu Văn, chúng ta gặp nhau đi!” Anh lấy di động ra trong bóng tối, đêm yên tĩnh, vẫn bấm dãy số thầm giấu trong lòng kia.
“Chúng ta không còn gì để nói cả.”
Trong bờ cát, mơ hồ truyền đến giọng nói ở đầu kia điện thoại. Có điều.
“Không, về cái thai của em, về hôn lễ của em, sao chúng ta lại không có gì để nói?” Anh dứt khoát.