Hơn năm giờ chiều, Hạ Nghị còn làm việc ở văn phòng:
“Ba, ba đến mau!” Thụy Thụy hét lớn trong điện thoại.
“Thụy Thụy!” Nghe thấy giọng con gái, khóe môi anh từ từ nhếch lên tạo thành đường cong vui vẻ.
Ba và con gái đồng tâm, quả nhiên, Hạ phu nhân không thể khóa được anh.
“Mua hải sản, phải mua loại đắt tiền nhất ý, sau đó lập tức đến nhà bà ngoại nhé ba!” Thụy Thụy như một bà quản gia, miệng toàn ra lệnh.
“Nhưng Thụy Thụy à, hôm nay ba bận lắm…” Anh khó xử nhìn văn kiện đầy bàn.
Hạ phu nhân không đi làm, di động cũng không mở, toàn công ty đều đang
tăng ca, hơn nữa người gõ thước cũng chỉ còn lại có mình anh. Còn nữa,
quan trọng hơn là, Hạ phu nhân ngày đó nhìn anh một cái lạnh băng cuối
cùng, khiến toàn thân anh run lên. Anh biết rõ trong lòng là anh đã chọc tới cô, hơn nữa, chọc đến loại này nên anh muốn trốn tránh, thuận tiện
để Hạ phu nhân bình tĩnh một chút, có thể… nhận đề nghị của anh.
“Việc gì? Ba mà bận nữa là mẹ chạy theo người khác đấy nhé!” Thụy Thụy hạ giọng.
Chạy theo người khác là ý gì?
“Mẹ và chú Triệu đã sờ soạng nhau cả buổi chiều, ba thì bận nhá, tiếp tục làm việc đi!” Hừ hừ hừ, Thụy Thụy rất khoa trương.
Nghe vậy, trên mặt Hạ Nghị dần dần tắt nụ cười.
Sờ tới sờ lui? Không phải như anh hiểu chứ? Anh đang muốn hỏi rõ, nào biết con gái lại nói: “Nhớ nhé ba, Thụy Thụy muốn mời khách một bữa hải sản, trong 40 phút phải lập tức có mặt!” Không cho anh hỏi hơn một câu, Thụy Thụy đã cúp máy.
Anh tiếp tục đưa bút, nhưng mấy phút đồng hồ trôi
qua, bản thiết kế đã lên khung, nhưng một nét cũng không viết nổi, càng
đừng nói đến suy nghĩ cẩn thận. Một khi đã như vậy… Anh đứng dậy, mặc áo khoác, khi bước tới cửa vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.
“Hôm nay mọi người cũng tan ca sớm đi!”
Khi chạy đến nhà bố mẹ vợ, anh không muộn một phút. Trước khi kết hôn, vì
tính cách hài hước, anh rất vui vẻ với bố mẹ vợ, mỗi khi họ trở về từ
Thượng Hải, không phải anh mời khách thì là bố mẹ vợ mời anh đến nhà làm khách. Nhưng sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên anh bước vào biệt thự này.
Sự kiện đào hôn kia khiến bố mẹ vợ có thành kiến nặng nề với
anh, mà mấy năm nay, anh căn bản cũng không hao tâm đến việc tiêu tan
hiềm khích lúc trước. Có lẽ, năm này qua năm khác, chờ bố mẹ vợ bình
tĩnh lại, anh nên chủ động thể hiện thiện ý.
“Ba, ba!” Ở vườn hoa, Thụy Thụy ra sức vẫy tay với anh.
Vừa thấy nụ cười rạng rỡ của con gái, lòng anh liền ấm lên, giữa anh và Hạ
phu nhân có sợi dây tình cảm mà mãi mãi không thể cắt đứt được, đó chính là Thụy Thụy. Cho nên dù có phạm sai lầm lớn thế nào, anh trước sau vẫn tin tưởng, cuối cùng Tống Dư Vấn sẽ không rời khỏi anh.
Nhưng chiếc ô tô đen ở cửa vườn hoa kia vẫn làm anh nhíu mày một chút, anh là người
đàn ông bình thường, tự nhiên ghét việc có người ân cần với vợ anh như
thế. Hơn nữa, còn diễn trước mặt con gái anh?
“Chú Triệu, chú đừng đi mà, ba cháu sắp đến rồi, mọi người cũng làm quen đi, cùng ăn một bữa
cơm thôi mà chú!” Đối với việc anh giật mình rút tay về sau, Thụy Thụy
vẫn quấn lấy Triệu Sĩ Thành.
Triệu Sĩ Thành tuy là bác sĩ khoa nhi,
nhưng thật ra anh không biết cách chơi với lũ trẻ, anh bây giờ bị bám
lấy đến mức da đầu run lên.
“Thụy Thụy, sắp sáu giờ rồi, bác sĩ Triệu phải về nhà, tốt nhất con nhanh thả tay con ra đi!” Tống Dư Vấn quát con gái.
Thụy Thụy không hề bị ảnh hưởng vẫn làm ầm ĩ, khiến cô và bác sĩ Triệu cũng xấu hổ vạn phần.
Hạ Nghị ngừng xe, cảm thấy buồn cười, “Hạ phu nhân, xin hỏi, đây là cô
đang mắng con gái sao?” Giọng điệu Hạ phu nhân rõ ràng không tốt, nhưng
mà tiếng nói lại có vẻ không phải.
Tống Dư Vấn từ từ ngước mắt, mắt lạnh đã dừng lại ở bóng hình đẹp đẽ tựa vào xe xem náo nhiệt.
“Anh mua hải sản, hải sản lớn!” Anh nhấc vài túi to trong tay lên cao.
Ở chợ rau không mua được đồ tươi, anh rất đơn giản, lái thẳng xe đến chợ
hải sản, quét hết hải sản có chữ “to” đến đây. Đương nhiên anh mua nó
cũng không rẻ.
“Oa, ba, mực ống lớn ha, tôm sú cũng to, cá hồng lớn
quá, cua hổ cũng bự…” Thụy Thụy nhấn mạnh dùng vài chữ “to”, biểu hiện
khá vừa lòng.
Đương nhiên, anh mua đồ này không rẻ mà.
“Bác sĩ
Triệu, hay ở lại dùng cơm đi?” Tống Dư Vấn cũng không thèm nhìn tới Hạ
Nghị, dưới loại tình huống này, để tránh cho Triệu Sĩ Thành xấu hổ, nhẹ
giọng mời anh.
Thấy cô đứng ở cửa một lúc, bác sĩ đã dặn, sức khỏe bây giờ của cô không thích hợp đứng lâu hay lao động nặng.
“Vâng.” Tuy rất ghét ông chồng đáng trách của cô, nhưng Triệu Sĩ Thành vẫn gật đầu.
Hai người cùng vào nhà. Với sự lãnh đạm và coi thường của cô, Hạ Nghị xấu
hổ nhíu mày. Thực hiển nhiên, anh bị gạt bỏ không được hoan nghênh, hơn
nữa, là xuất phát từ thật lòng, tính tình Tống Dư Vấn ngang ngạnh, còn
làm ra dáng vẻ không muốn đón chào kia nữa.
“Ba, không phải ba lại
làm sai chuyện gì chứ? Cho nên lần này mẹ không khóa cửa đuổi ba ra
ngoài nữa, mà trực tiếp chuyển đi luôn?” Thụy Thụy kéo anh xuống lặng lẽ thì thầm với anh.
Thụy Thụy có quan sát qua, tình huống lần này dường như nghiêm trọng hơn lần trước đó.
Anh mất tự nhiên, “Là…” Thế giới người lớn phức tạp, anh thật sự không thể đối diện với con gái.
Chẳng lẽ anh nói cho con gái, thật ra anh căn bản không yêu mẹ nó?
“Nhận sai đi, tranh thủ đón con về nhà sớm nữa!” Thụy Thụy vỗ đầu anh.
Cơ hội đã tạo cho ba, có nắm chắc không, phải xem ba có đủ thông minh không.
“…” Anh nên nói như thế nào? Nói mình rất cảm động? Tuy Hạ phu nhân không
để sắc mặt hòa nhã cho anh xem, làm anh rất xấu hổ, nhưng anh vẫn rất
cảm kích con gái.
“Bảo bối, ba yêu con nhất!” Dưới ban ngày rõ ràng,
anh hôn lên khuôn mặt đỏ hồng đáng yêu của con gái, làm Thụy Thụy cười
khanh khách không ngừng.
Dư Vấn vào phòng đứng cạnh cửa sổ, mắt lạnh nhìn một màn này.
“Thụy Thụy rất thích anh ấy, cho dù rất nhiều lúc, anh ấy không đủ tư cách
làm ba.” Nhưng con gái đi đến đâu cũng luôn tự hào về ba.
“Tôi cũng thấy thế.” Triệu Sĩ Thành gật đầu.
Thụy Thụy đề phòng những việc kia, anh cũng cảm nhận được.
“Cho nên, chuyện anh ấy đã làm, tôi không biết nên mở lời với Thụy Thụy thế nào.” Con gái là nhược điểm trí mạng của cô.
Triệu Sĩ Thành đột nhiên cảm thấy ngực rất buồn, “Vậy là cô chuẩn bị…” Vì con gái, tiếp tục đi cùng Hạ Nghị?
“Bác sĩ Triệu, tôi muốn di dân.” Lời của cô, làm cho Triệu Sĩ Thành chấn động.
“Chỉ cần bỏ ra 50 đến 100 vạn đô là có thể di dân đến Mỹ, tôi chuẩn bị
thuyết phục ba tôi, mở thị trường ở hải ngoại, tôi sẽ phụ trách việc
này.” Dù sao cả đời cô vất vả quen rồi, chỉ cần cô tự nguyện, ba nhất
định sẽ tán thành đồng ý, giơ tay hoan nghênh.
“Nhưng tôi có hơi lo
lắng, tôi chưa quen thị trường Mỹ, hơn nữa hoàn cảnh cũng khác lạ để
Thụy Thụy trưởng thành, tôi muốn điều tra cẩn thận, có lẽ nên xem qua tư liệu của vài quốc gia nữa…” Cô làm việc luôn lo lắng chu toàn.
Trái tim Triệu Sĩ Thành nháy mắt liền rơi xuống đáy cốc. Thì ra cô chuẩn bị đi.
“Cứ thế để từ nay về sau anh ta không gặp được con gái nữa, có phải rất tàn nhẫn không?” Anh nhíu mày.
Cô cười lạnh lùng, “Anh ấy không phải rất nhanh sẽ có một cốt nhục khác
sao? Dù là anh ấy hay Thụy Thụy, chỉ cần có khoảng cách, có cuộc sống
mới, có lẽ cũng sẽ quên đối phương rất nhanh! Thụy Thụy là con gái của
mình tôi, tôi không hề cảm thấy mình quá đáng.” Nhắm mắt làm ngơ, có lẽ
mang con gái cùng biến mất là cách tốt nhất ngăn tình cảm ba và con gái
của họ.
Chuyện anh đã làm cô không thể để Thụy Thụy biết, không thể làm tổn thương con gái.
Hạ Nghị và Thụy Thụy mỗi người một tay cầm đồ ăn, tay nắm tay đi vào. Dư
Vấn vội kéo tay Triệu Sĩ Thành, ý bảo đối phương giữ bí mật giúp cô. Hạ
Nghị vừa vào cửa, chỉ thấy một màn này.
“Hạ phu nhân, hình như tình cảm của cô với anh bạn này không tồi nhỉ!” Anh che giấu cảm xúc khó chịu, cười như không.
Cô lạnh lùng không nói một tiếng.
“Vị tiên sinh này nên xưng hô thế nào?” Hạ Nghị giơ lên nụ cười tự nhiên, buông tay con gái ra, hào phóng bắt tay với anh.
Nếu không phải anh đuối lý trước, anh đã sớm đánh đối phương rồi.
“Triệu Sĩ Thành.” Triệu Sĩ Thành mím môi, miễn cưỡng nhạt nhẽo nắm tay anh một chút, nhưng lập tức buông ra, bởi vì có bài xích rất lớn trong nội tâm.
Triệu Sĩ Thành? Ba chữ này hình như có chút quen, nhưng Hạ Nghị không nghĩ ra đã nghe thấy ở đâu.
“Tôi là Hạ Nghị, chồng của Tống Dư Vấn.” Nói xong, anh đã muốn ôm vai Tống
Dư Vấn biểu thị chủ quyền công khai, nhưng tay còn chưa chạm đến lưng
cô, Tống Dư Vấn đã lãnh đạm lui xuống.
Tay anh xấu hổ dừng ở không
trung, vì trước kia dù có xảy ra chuyện gì, ở trước mặt người ngoài, Hạ
phu nhân cũng nhẫn nhịn nể mặt mũi anh.
“Ba, không phải ba nói muốn đưa đồ ăn cho mẹ à?” Thụy Thụy lên tiếng ở sau.
“À, đúng vậy!” Anh đưa cánh tay khác qua, để đồ ăn tới trước mắt cô.
“Cô ấy không thể xuống bếp.” Triệu Sĩ Thành ngăn lại đúng lúc.
Không thể xuống bếp?
Mày Hạ Nghị nhăn lại một đường, trào phúng nói, “Triệu tiên sinh, anh chắc
chưa ăn món Hạ phu nhân nấu rồi? Hạ phu nhân nhà chúng tôi làm bếp rất
giỏi!”
Triệu Sĩ Thành chau mày, không phải anh có ý này, chỉ là anh cảm thấy, sức khỏe bây giờ của cô không thích hợp làm việc nhà.
Tống Dư Vấn vẫn bất động, lạnh lùng nhìn Hạ Nghị, ánh mắt kia như nhìn một thằng hề.
Màn độc diễn này, Hạ Nghị gần như không hát nổi nữa.
“Đúng rồi, đúng rồi, sức khỏe mẹ không tốt, để ba xuống bếp! Con muốn ăn thức ăn ba làm.” Thụy Thụy kịp thời vỗ tay, lại giải vây thay ba.
“Được, để ba nấu.” Hạ Nghị xắn tay áo lên.
Anh muốn cho vị Triệu tiên sinh này biết, cái gì gọi là một nhà ba người,
cái gì gọi là biết khó mà lui. Triệu Sĩ Thành im lặng vài giây.
“Thật có lỗi, tôi cảm thấy tôi không thể ở lại ăn cơm.” Lịch sự nói xin lỗi
xong, Triệu Sĩ Thành không do dự, gật đầu xoay người bước đi.
Tống Dư Vấn không lên tiếng giữ lại nữa.
Hạ Nghị cảm thấy thân hình cao lớn của đối phương rất quen mắt, nhưng anh
lại bỏ qua mạch suy nghĩ đó: “Hạ phu nhân, em đứng cạnh anh chỉ điểm,
thế nào?” Thật ra vừa rồi anh chỉ đuổi trâu thôi, sao anh có thể làm đồ
ăn này.
Cô chỉ cười lạnh. Sau một lúc lâu.
“Hạ Nghị, anh thật sự không quen anh ấy à?” Cô cuối cùng cũng hỏi.
Hạ Nghị lắc đầu. Bạn bè cô, anh không biết, không ngạc nhiên chứ?
“Chi bằng anh gọi điện thoại cho Đỗ Hiểu Văn một chút, hỏi vị hôn phu của cô ta tên là gì?” Cô lạnh lùng đề nghị.
Anh đông cứng lại trong nháy mắt.
“Không ăn, không có hứng.” Cô xoay người liền lên tầng.