Thiếu chỉ đạo của Hạ phu nhân, hơn nữa lại bị Hạ phu nhân “tốt bụng”
nhắc nhở một câu: “Không bằng anh gọi điện thoại về hỏi một chút, tên vị hôn thê của cô ta là gì?” Khiến cho anh cả người bất ổn, một bữa cơm
này Hạ Nghị nấu đến vô cùng thê thảm, không chỉ có hoàn toàn lãng phí
nguyên liệu nấu ăn, lại còn bị con cua hổ cắn ngón tay, thảm nhất là…
“Không ăn, không ngon!” Thụy Thụy học cách mẹ nói chuyện, tức giận đẩy một bàn đồ ăn ra, lắc lắc đầu đứng dậy bước đi
Dù sao, nó cũng không thích món này, hơn nữa vô cùng giận chuyện ba “không hăng hái”, nó cũng bất hợp tác, ba lại còn chẳng thuyết phục được mẹ,
thật là có chút kém cỏi ngoài dự liệu mà!
Trẻ con bây giờ quá lợi
hại! Hạ Nghị hoàn toàn không biết nói gì. Mang theo “vết thương” rướm
máu, anh dọn bát đũa xong đang muốn cọ rửa.
“Mẹ mời người làm thêm rồi, ba xếp đó đi!” Thụy Thụy đi được nửa cầu thang quay đầu hừ một tiếng.
À. Anh ghét nhất quần áo bị dính dầu mỡ, Hạ Nghị vừa nghe có người đến làm theo giờ, lập tức phủi tay. Nhưng ngay cả người giúp việc cô cũng mời,
có phải tính ở nhà mẹ để lâu dài không? Nghi vấn này vây khốn lấy anh.
“Ba, con phát hiện sức khỏe mẹ kém lắm, như là bị bệnh nặng ấy, hôm nay chú
Triệu đến chỉ là tiêm cho mẹ thôi.” Khi lên xong một bậc thang cuối
cùng, Thụy Thụy vẫn nói ra câu tình báo.
Trong phòng, Dư Vấn đang vẽ. Dáng vẻ bốn gã giặc cướp ngày dó vẫn khắc trong đầu cô, dựa vào trí nhớ siêu đẳng, cô chắc chắn có thể vẽ lại.
Nhưng mà… Mới được một nửa, Dư Vấn vo bức tranh lại.
Trước khi xuất viện một ngày, sở cảnh sát cũng đưa người đến lấy lời khai, thậm chí còn hỏi số tiền liên quan đến vụ án.
Thật ra sáng hôm đó, cô mang theo hành lý cố ý đón Thụy Thụy chuyển nhà, cho nên, cô mới mang theo hành lý đến công ty lén rút tiền mặt, kết quả là
thẻ của cô cũng không may mắn thoát khỏi tai họa. Có hai tấm chi phiếu,
bên trên là hai vạn và năm ngàn tiền mặt được rút ở ATM trên máy bay,
đây chỉ là việc nhỏ, vấn đề quan trọng là ở hai tấm chi phiếu bạc của
cô.
Chiều hôm đó, cô tận mắt kẻ bắt cóc lấy chiếc Usb từ trong túi
cô, lại dùng chính tài khoản ở laptop của cô mạo danh, chuyển tất cả
tiền mặt trong thẻ đi. Ước chừng khoảng hơn hai trăm vạn. Cảnh sát tra
ra, toàn bộ các thẻ đó được chuyển tiền ở các nơi trong cả nước. Đó là
một đội, một đám đạo tặc căn bản không sợ chết.
Cảnh sát cần bức vẽ
diện mạo của cô, để xác định những chứng minh thư kia là thật hay giả,
để có thể phát lệnh truy nã toàn quốc. Nhưng thời khắc mấu chốt, cô lại
giả vờ mất trí nhớ. Cô không dũng cảm, cũng không tin vào khả năng của
cảnh sát, kẻ cướp không hề kiêng dè khiến cô suy nghĩ khá nhiều.
Tỷ
lệ cướp ở Ôn Thành khá cao, nhưng cảnh sát vẫn không có biện pháp hiệu
quả, dưới tình hình này, cô sợ mạo hiểm ngược lại còn nguy hiểm. Hai
trăm vạn đối với cô mà nói, không đủ để mua một mối nguy.
“Hạ phu nhân, có hộp thuốc không?”
“Vì sao vào phòng tôi không gõ cửa?” Thấy bóng người dựa vào cửa dày kia, cô ngước mắt cất trang giấy đi, nét mặt lạnh lùng.
“Anh gõ rồi, nhưng em quá chuyên tâm vào chuyện gì đó.” Anh nhún nhún vai,
hơn nữa, da mặt vô cùng dày đưa một phần cua hổ cho cô, còn cố ý bày vết thương ra: ““Hạ phu nhân, anh bị thương!”
Ngày trước khi nói chuyện
yêu đương, có một lần gặp phải vị khách hành biến thái cực kỳ xảo quyệt, vài lần bàn chuyện cũng không xong, đối phương còn có ý đồ sờ trộm mông nhân viên nữ ở công ty họ, kết quả, Hạ Nghị quyết tâm, vứt thẳng hợp
đồng vào sọt rác, rồi đánh cho tên khách kia thành đầu heo. Đương nhiên, chính anh cũng bị thương, ngày đó, khi Dư Vấn giúp anh băng vết thương ở mu bàn tay, cô đặc biệt tức giận, giận đến cố ý buộc chặt cho anh thật
đau.
Hôm nay, nếu cô còn tức giận, anh sẽ để cô tiếp tục phát tiết
với vết thương của mình. Nhưng mà lúc này, cô lãnh đạm chẳng thèm chú ý
đến vết thương anh đưa đến và con cua hổ kia.
“Anh đi ra ngoài dùm, tôi muốn nghỉ ngơi.” Cô nằm xuống, kéo chăn đắp lên, lạnh lùng đưa lưng về phía anh.
“Tống Dư Vấn, chúng ta nói chuyện, được không?” Anh cúi người đưa tay kéo cô.
Cô rốt cuộc muốn thế nào? Không ầm ĩ không náo loạn, nhưng lại coi anh
thấp hơn cả không khí, cách này làm người ta cảm thấy không chịu nổi.
Đương nhiên, anh hoàn toàn quên, mình cũng coi cô như không khí đã nhiều năm.
“Tay em làm sao vậy?” Nhưng vừa mới chạm vào lòng bàn tay cô,
anh liền hoảng hốt, vội vàng cầm lấy tay cô, xem xét lập tức phát hiện,
trong lòng bàn tay cô có rất nhiều vết sẹo chưa lành.
Anh đột nhiên
nhớ đến chiếc BMW bị bỏ ở bên đường kia, từ ngày hôm qua đến bây giờ anh vẫn chỉ nghĩ là cô bình an, trực tiếp bỏ qua chuyện chiếc xe mà oán
giận. Nhưng thì ra mọi chuyện không đơn giản như thế?
Cô lãnh đạm rút tay mình về, biểu tình chán ghét rõ ràng đến thế.
“Tống Dư Vấn, không phải đúng như cảnh sát nghi ngờ, em gặp cướp chứ?” Anh rất nghi ngờ.
Nhưng có người gặp tai nạn rồi vẫn bình tĩnh như cô sao? Không phải là một
đoạn thời gian sẽ không thể điều chỉnh tâm lý, hoặc là thần hồn nát thần tính? Mà dáng vẻ bình tĩnh của Tống Dư Vấn hoàn toàn không giống như
thế.
Cô chẳng thèm trả lời vấn đề của anh, bởi bây giờ, tất cả mọi chuyện không cần thiết để anh biết nữa.
“Em gặp cướp thật ư? Còn bị thương nữa?” Cô không cho anh đáp án, anh chỉ có thể tự mình suy đoán.
“Hạ Nghị, không liên quan đến chuyện của anh!” Cô rất lạnh.
Bởi những thứ giặc cướp kia lấy của cô chỉ là tiền tài và sức khỏe mà thôi, nhưng những chuyện anh đã làm lại là vết thương vô hình mà trí mạng.
Không liên quan đến chuyện của anh.
Một câu hờ hững khiến anh nổi giận: “Tống Dư Vấn, em có biết không, rất
nhiều lúc kiên cường của em làm người ta thấy rất đáng sợ? Em có thể
đừng luôn độc lập kiên cường như thế được không? Thỉnh thoảng dựa vào
đàn ông một chút thì sẽ chết sao? Em có thể để đàn ông có cảm giác tồn
tại một tẹo không?” Anh là chồng cô, cô không thể dịu dàng một chút,
thỉnh thoảng dựa vào anh ư?
Chỉ trích của anh khiến cô bật cười.
“Tôi dựa vào một chút đàn ông sẽ chết? Tôi dựa vào ai, anh à?” Cô nói ngược lại anh.
Nếu cô dựa vào anh, sáng sớm nay trời đã sập, cô đã sớm tan vỡ vì anh rồi.
Anh bị nghẹn.
“Hạ phu nhân, em quá vĩ đại, tôi không đáng để em dựa vào!” Anh dùng lực vỗ tay, bội phục chết cô.
Một hơi nghẹn ở ngực, nửa vời, phun không được, nuốt không xuống.
Không khí giằng co.
Tống Dư Vấn rất thẳng lưng, vẫn không thèm nhìn anh. Tính tình cô rất quật
cường, tính tình cô rất cứng rắn, nhưng lại cho cô một người chồng không thể chịu nổi như thế, bảo cô buông kiêu ngạo của mình thế nào đây!
Không, cô không thể!
“Tôi không đáng để em dựa vào, cho nên, em chuẩn bị đi tìm gã đàn ông khác dựa vào hả?” Trong mắt anh hiện lên giọng mỉa mai, “Là bác sĩ Triệu kia? Bây giờ bác sĩ nhiều thời gian nhỉ, phục vụ
chu đáo như vậy, công việc cũng rảnh thế, còn tự mình tới tận nhà tiêm
thuốc? Thụy Thụy nói hai người sờ tới sờ lui là ý gì? Không biết trước
mặt con gái, hành vi của cô quá kiêu ngạo, không biết thu bớt đi sao?”
Ít nhất anh cũng không để Thụy Thụy biết sự tồn tại của Hiểu Văn! Anh
nhớ rõ, ý cô nói là, anh có Hiểu Văn, cô cũng phải quanh minh chính đại
có bác sĩ Triệu?
Vừa rồi, dáng vẻ cô vỗ tay Triệu Sĩ Thành, rõ ràng hai người rất ăn ý, giống như có vô hạn bí mật, đó khiến anh… khó chịu.
Đối mặt với chất vấn liên tục của anh, Dư Vấn chỉ cảm thấy rất buồn cười, lòng càng rét lạnh.
“Anh có thể vũ nhục tôi, nhưng xin đừng vũ nhục bác sĩ Triệu! Đặc biệt, khi
anh làm chuyện vô sỉ như thế với Đỗ Hiểu Văn, đã cho người khác cuộc
sống nhục nhã như thế, vì sao anh còn có thể dùng lý lẽ như thế giội
nước bẩn lên đầu bác sĩ Triệu?” Cô nói rất lạnh.
Quả nhiên. Cuối cùng cũng chứng thật thân phận của Triệu Sĩ Thành, ngực Hạ Nghị có năm vị
chua xót. Con mẹ nó, anh rất xin lỗi cái gã đàn ông kia, nhưng anh làm
vợ chưa cưới của người ta, không có nghĩa là hoan nghênh người khác tới
làm vợ anh nhé!
“Hai người làm bạn từ khi nào?” Nói cách khác, là anh bắt đầu bị theo dõi lại từ lúc nào? Anh nghĩ mình đã trốn rất kỹ, số
điện thoại cũng dùng cái khác, thì ra kết quả vẫn là không tránh khỏi
đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của cô.
“Khi các người lấy danh nghĩa tình yêu để bắt đầu.” Cô cười lạnh, đi thẳng vào vấn đề.
Nháy mắt, cả người anh cũng vô lực, đột nhiên phát hiện mình không có sức chiến đấu mạnh như cô.
Im lặng sau một lúc lâu, anh chỉ hy vọng cô hiểu được, “Tống Dư Vấn, yêu
một người là sai sao?” Người khác không hiểu, cô làm sao có thể không
hiểu, trong quá khứ, anh yêu Hiểu Văn đến thế, lúc chia tay, lại là thời khắc yêu sâu đậm nhất, loại tình cảm này, đến bây giờ cũng hết cách,
càng không kịp loãng tan. Nếu hôm nay đối tượng anh phạm sai lầm là
người khác, anh căn bản sẽ không cần lo lắng, lập tức ném tiền rồi đuổi
kẻ đó đi, nhưng… Đó là Hiểu Văn mà!
Anh nghĩ Tống Dư Vấn vẫn biết anh, biết anh giấu nghiêm túc duy nhất kia ở đáy lòng.
Tống Dư Vấn, yêu một người là sai sao? Những lời này, hỏi ra làm trái tim cô băng giá đến cực điểm.
“Sai, rất sai! Lỗi duy nhất của anh chỉ là, khi hai người lấy danh nghĩa vì
tình yêu, các người chưa từng băn khoăn đến chuyện, tôi còn là Hạ phu
nhân!” Tống Dư Vấn bật từng chữ một.
…
Đỗ Hiểu Văn? Bà ta là ai?
Cái gì gọi là danh nghĩa vì tình yêu? Cái gì gọi là yêu một người có gì
sai? Thụy Thụy kéo lỗ tai về từ cạnh cửa, lời của ba mẹ, nhiều chỗ nó
nghe không hiểu. Chỉ biết là họ đang cãi nhau, hơn nữa, vấn đề dường như rất nghiêm trọng.
Đã đói bụng, vừa rồi cơ hồ chưa ăn gì đã chạy lên
tầng, vì muốn ba mẹ sớm hòa hợp chút, nhưng chẳng ngờ lại nghe lén được
một trận cãi vã. Thụy Thụy xuống tầng một lần nữa, ngồi trên bàn cơm,
đối mặt với một bàn thức ăn khó ăn, tiếp tục từ từ bị dày vò, tâm tình
xuống thấp, di động trong túi công văn của ba trên sô pha lại vang không ngừng.
“Alo, ai vậy? Nếu tìm ba cháu thì ba không ở đây đâu, ba bận nhiều việc lắm!” Lấy di động từ túi ra, khi nhấc máy nó cũng không hỏi
là ai, liền dùng giọng điệu khó chịu tra hỏi không ngừng.
Ở đầu kia điện thoại chỉ yên lặng.
Thụy Thụy tưởng nhầm số, khi vừa định ngắt máy lại truyền đến giọng nói mềm mại, “Cháu là Thụy Thụy à?”
Hả, quen nó ư?
“Đúng thế, cô là ai vậy!” Thụy Thụy không khách sáo hỏi.
“Cô, cô là Đỗ Hiểu Văn… Ba cháu có ở đó không?” Cô giới thiệu mình rất nhẹ.
Đỗ Hiểu Văn? Là nhân vật chính vừa rồi khiến ba và mẹ cãi nhau một trận.
Thụy Thụy nhất thời cảnh giác, lập tức nói dối, “Ba cháu bận nhiều việc lắm, ba không rảnh đâu, ba với mẹ đang ở trong phòng ân ái yêu thương đó!”
Thụy Thụy biết rõ ba đẹp trai nên nhiều người thích, ngay cả cô giáo ở
nhà trẻ thỉnh thoảng nhìn thấy ba cũng đỏ mặt nữa, cho nên nó phải chú ý một chút.
Ầm ỹ xong, Hạ Nghị giận một lúc lâu, khi đến chỉ thấy con gái đang cầm điện thoại của anh, không biết đã nói gì.
Anh biến sắc, vội vàng bước nhanh đến, đoạt lại di động từ tay con gái: “Ai gọi điện đến?”
“Đỗ Hiểu Văn.” Thụy Thụy lặp lại tên.
Sắc mặt anh đại biến, vội vàng cúp điện thoại.
“Ba, ba hoảng cái gì?” Thụy Thụy mười phần như bà quản gia, nguy hiểm híp mắt.
“Không, không có gì.” Đối mặt với chất vấn của con gái, anh vội vàng giấu điện thoại ra phía sau, lặng lẽ ngắt máy.
Vừa rồi rõ ràng cô đã nghe thấy giọng nói của anh. Không phải anh còn chưa
quyết định có giới thiệu con gái với cô không ư? Nhưng sao… Cô cúi đầu,
giật mình nhìn bụng mình, nơi đó, mấy tháng tiếp theo sẽ nhô ra, đến lúc đó, con gái của anh vẫn không nhận cô thì sao đây?
Một bàn đồ ăn,
lạnh lại nóng, nóng lại lạnh, nhưng mà Hiểu Văn vẫn chờ anh, đợi cả một
buổi tối, bụng tuy rằng rất đói nhưng cô vẫn đợi. Anh lừa cô, anh nói
công việc rất bận, kết quả là đi chăm con gái.
Cô không dám oán giận, nhưng cảm thấy trái tim thật chua xót. Chỉ là, Thụy Thụy nói ân ái yêu
thương là có ý gì? Nghĩ đến đây, tay Đỗ Hiểu Văn khẽ run, ngực lại dấy
lên cơn buồn nôn, chạy vào nhà tắm, cô nôn đến khóe mắt cũng là nước
mắt.
Thật vất vả bình tĩnh lại, cô hít sâu một hơi, do dự hồi lâu,
nhấc điện thoại bấm một số nhiều năm cũng chưa từng liên lạc. Tống Dư
Vấn.
Nhưng mà, đầu kia di động lại truyền đến: “Xin chào, số máy bạn gọi đã tắt máy.”
Lại gọi cho Hạ Nghị, điện thoại của anh cũng biến thành tắt máy. Tắt máy, vì sao di động của họ đều cũng tắt? Chẳng lẽ…
Cô hoảng loạn tay chân, cắn môi, cô suy nghĩ thật lâu thật lâu, tiếp theo
bấm số của trung tâm nghệ thuật: “Hiệu trưởng, xin cô tiếp tục để tôi ở
lại dạy xong những tiết cuối cùng được không?” Cô đau khổ cầu xin.
Cô muốn tiếp tục giảng bài, bởi cô muốn tiếp cận Thụy Thụy, còn có… Cô muốn tìm Tống Dư Vấn nói chuyện.