“Đúng là đến Nghiễm Châu một mình?” Triệu Sĩ Thành đưa vợ chưa cưới đến sân bay.
Mới mấy ngày ngắn ngủn, Đỗ Hiểu Văn đã gầy đi nhiều, gương mặt trái xoan
vốn xinh đẹp tuyệt trần lại lộ ra chiếc cằm gầy đáng thương.
“Vâng,
muốn đến Nghiễm Châu bàn công chuyện.” Cô cúi đầu. Bởi vì, không dám
nhìn thẳng vào hai mắt chính trực của chồng chưa cưới.
“Mặt em làm sao vậy?” Mày Triệu Sĩ Thành hình như cũng chau lại.
Hiện tại mới chú ý tới, trên mặt cô lại có vết cào màu đỏ. Mấy ngày nay, họ
không rảnh gặp mặt, đã xảy ra nhiều chuyện trời long đất lở rồi.
Tất
cả cũng đều là về cô. Ngay cả anh bình thường cũng không nghe mọi chuyện ngoài cửa sổ, nhưng quá khứ của cô cũng không khỏi khiến anh bắt đầu
nghĩ một số chuyện. Nghe nói, có vị Hoàng phu nhân không chỉ đến trung
tâm nghệ thuật nơi cô công tác làm loạn, khiến cô mất hết mặt mũi, thậm
chí cả chức vị của cô cũng không buông tha, gây tác động rất lớn đến
cuộc sống của cô. Chuyện rất ầm ĩ.
Ở trường cô thậm chí có người báo
lên, gièm pha chuyện của cô ở Nghiễm Châu, rất nhiều đồng nghiệp biết
được chân tướng thì khiếp sợ bắt đầu chỉ trỏ cô, phụ huynh có quan niệm
đạo đức bắt đầu liên minh từ chối cô lên lớp, yêu cầu cô bỏ việc. Ngày
hôm qua, hiệu trưởng tìm cô nói chuyện, để cô nghỉ vài ngày trước. Mà
anh ở bên này, gần đây phòng khám có rất nhiều người nhà của bệnh nhân
nhỏ cũng chạy đến chủ động nói cho anh việc này, dáng vẻ dường như cần
phải vạch trần bộ mặt thật của cô.
Rõ ràng có người muốn bức cô chết. Ngay cả cha mẹ anh cũng vì nghe một số lời đồn đã gọi điện thoại cho
anh…. Hôm nay, cuối cùng cũng có thời gian gặp mặt, anh nói mình nhận
thấy hình như cô có tranh chấp với người khác.
Cô chỉ im lặng không nói. Anh đã hiểu, lại là kiệt tác của Hoàng phu nhân.
Im lặng đã lâu, Triệu Sĩ Thành vuốt tay cô, “Ra ngoài chơi cũng tốt! Vào
đi, sắp đến thời gian cất cánh rồi!” Vốn nên đi cùng cô, nhưng trước đó
cô không hề nhắc đến, hôm nay bỗng nói muốn đến Nghiễm Châu, thật tình
chuyện phòng khám của anh rất bận, không thể nói bỏ là bỏ.
“Vâng.” Cô cắn cắn môi dưới, mở cửa xe ra.
“Hiểu Văn.” Triệu Sĩ Thành gọi tên cô.
“Xin lỗi về lời của mẹ anh, đừng đặt nó trong lòng.” Triệu Sĩ Thành nhìn cô, tính cách vợ chưa cưới nhu nhược, mấy ngày này, thật sự đã tạo áp lực
cho cô rồi.
Đêm qua, cô đến nhà anh ăn cơm, mẹ anh ra mặt hỏi thẳng
chân tướng sự việc là thế nào? Là có người đổ oan cho cô hay sự thật
đúng như lời đồn… Má Triệu vẫn luôn có ấn tượng đẹp về cô, trong giọng
điệu cũng dâng lên nghi ngờ. Thậm chí, giọng điệu tối qua ám chỉ hôn lễ
của họ nên lùi lại chờ giải quyết chuyện trước mắt xong rồi nói sau.
“Vâng, em biết rồi.” Cô nhẹ gật đầu.
Đỗ Hiểu Văn nhìn về phía vị hôn phu, ngũ quan Triệu Sĩ Thành nghiêng về
khỏe mạnh, mũi cao mày rậm mắt sâu, tuy không đẹp nhưng nhìn cũng biết
là một người đàn ông chính trực. Cô không xứng với anh. Đặc biệt, cô đã
thật bất nhã để lộ quá khứ của mình trước mặt mọi người.
“Xin lỗi.” Vẫn cúi đầu, cắn chặt môi, cô xin lỗi, “Nếu không chuyện hôn lễ, làm như mẹ anh nói tạm thời hủy đi …”
“Không cần đâu, hôn lễ sẽ cử hành như dự định.” Anh sẽ không chỉ nghe lời người khác mà dễ dàng định tội cô.
Hơn nữa, mặc dù chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc trước quả thật cô đã từng
nói với anh về quá khứ của cô. Mỗi người đều có sai lầm, mà anh, có thể
cảm giác được cô rất sợ đoạn quá khứ kia. Cô làm nhiều việc vì mình, đã
phải trả cái giá lớn, tổn thương cũng đủ nhiều, dưới tình cảnh như thế,
sao anh có thể không ủng hộ cô, lại chà đạp lên cô giống những người đó? Anh khinh thường loại hành vi này.
Môi khẽ cong lên, cô gần như không nói thành lời.
“Cám ơn.”
Cám ơn anh đã tin cô. Anh là một người đàn ông tốt, thậm chí có tác phong
còn hơn cả quân nhân CJoon, làm người càng thêm chính trực, bỏ lỡ mất
anh, cô thật không biết, mình sao lại còn có may mắn như thế, đi tìm một thích hợp như thế.
Nhưng cô lại – có một suy nghĩ thật đáng sợ vẫn
quấn quanh đầu cô, đuổi cũng không đi. Đây gọi là tâm ma. Không cam
lòng, thật sự không cam lòng.
Hôm nay cô trở thành cái gai trong mắt
mọi người, nhưng vì sao lại có ý nghĩ điên cuồng như thế trong đầu? Ý
niệm này như một bóng ma vẫn dụ dỗ cô. Không thể, thật sự không thể!
Trái tim đập mạnh, cô đưa thẻ qua cửa kiểm tra, lên máy bay, lặng lẽ nhìn thế giới bình tĩnh bên ngoài, yên lặng cất cánh.
Cô muốn kết hôn, Sĩ Thành đối với cô tốt như vậy, cho nên, cô không thể có tư tưởng đáng sợ như thế, không thể có lỗi với anh. Nhưng mà, nếu Tống
Dư Vấn có thể đối phó với cô như vậy? Vì sao cô còn khách khí thế, còn
khiến đời mình vẫn còn lại một điều nuối tiếc?
Tiếc nuối đó, chỉ là…
Có người lại gần đây, ngồi xuống cạnh ghế cô. Khi radio vang ra tiếng
thông báo hành khách thắt dây an toàn chuẩn bị cất cánh, cô quay sang
đang muốn chỉnh thì có người đã sớm hơn cô một bước, cẩn thận thắt dây
an toàn cho cô.
“Hạ Nghị …” Cô mở to mắt, cả người đều kinh ngạc.
Gương mặt điển trai kia cười nhẹ với cô. Tim cô đập như trống đánh. Cô vừa
mới nghĩ đến anh, vừa mới do dự vì ý niệm điên cuồng trong đầu kia, anh
lại bỗng xuất hiện.
“Sao anh lại?…”
“Bạn bè của anh rất nhiều,
muốn biết tin em ngồi chuyến bay này cũng chẳng phải việc khó.” Anh nhún nhún vai, ra vẻ thoải mái mà nói.
Nghe giám đốc Hoàng nói, từ sau
chuyện đó, không chỉ có xe lửa, ngay cả ô tô đường dài cô cũng không dám ngồi. Cho nên đoán cô sẽ lặng lẽ rời đi đâu phải việc khó.
“Anh…” Không phải cô hỏi việc này mà là vì sao anh lại đến Nghiễm Châu.
“Anh cũng đi công tác.” Thắt dây an toàn, anh cũng dựa vào ghế.
Dư Vấn đã ký hợp đồng thành công, làm cho cả Vấn Nghị từ trên xuống dưới làm việc phát điên lên, anh cũng thế.
Tập đoàn của Đổng phu nhân, giờ tất cả đều chuyển hướng về Nghiễm Châu, cho nên anh phải đến thăm nhà máy ở Nghiễm Châu.
“Anh…” Cho nên, là vừa khéo? Hay là …
Tim đập rất mạnh.
“Sáng thứ hai, anh đến trung tâm giao dịch nhà đất với em, làm thủ tục sang
tên cho giám đốc Hoàng nhé.” Anh nói ra phán đoán của cô, “Giám đốc
Hoàng vẫn có ý với em, em đi một mình chỉ sợ sẽ vẫn dây dưa với ông ta,
cho nên anh đi với em thì tốt hơn.”
Cho nên, là anh không yên lòng về cô nên đưa cô đi Nghiễm Châu? Cô chỉ nhìn anh, bởi vì vẫn rất khiếp sợ. Mà thần sắc của anh rất tự nhiên, trong mắt anh đã không còn sự coi
thường ngày đó làm cô sợ hãi nữa.
“Hiểu Văn, xin lỗi.” Anh xin lỗi vì thái độ không kìm chế được của mình, còn có…
“Bảy năm trước, không thể thay đổi tình cảm của chúng ta vì kiêu ngạo,
năm năm trước để em rời đi trong cảm xúc thất vọng như thế, làm tổn
thương trái tim em.” Bảy năm trước, và năm năm trước, họ chia tay, dường như cũng có liên quan đến Hạ phu nhân.
Ngày đó, nghe xong chuyện
giám đốc Hoàng nói, trái tim anh rất đau rất đau Đều là do lỗi của anh,
là anh không quản được nửa dưới của mình, là anh khiến cô không tin vào
tình yêu của họ, mới khiến mọi chuyện sai nhịp, thậm chí khiến cô chịu
tổn thương như thế.
Hiện tại, mỗi lần nhớ lại anh đều có cảm giác đau lòng đến nổi điên. Anh thật muốn giết cái tên súc sinh làm vấy bẩn sự
tinh khiết của cô. Nhưng mà, anh hỏi mình, chuyện đi đến mức này còn có
thể làm sao nữa? Hận mình không thể bảo vệ cô? Hận Hạ phu nhân ngay lúc
đó không chịu tác thành? Nói gì nữa cũng chỉ là vô ích. Việc duy nhất
anh có thể làm là cố gắng chăm sóc Hiểu Văn, bù lại thương tổn mình từng mang đến cho cô.
“Anh đi Nghiễm Châu với em, Tống Dư Vấn đồng ý ư?” Hiểu Văn cúi mắt hỏi.
Không khí nhất thời đông cứng. Trên thực tế, anh căn bản không hỏi Hạ phu
nhân. Dư Vấn vẫn nghĩ là anh đi công tác. Mấy ngày nay, anh bận cô cũng
bận, hai người bận việc cho dù ở chung một mái nhà nhưng cơ hội gặp mặt
cũng rất ít.
Được rồi, anh thừa nhận, thật ra là anh cố ý trốn Hạ phu nhân, sau khi biết chuyện của Hiểu Văn, trái tim anh quá đau thương, cả người đến nay vẫn chậm chạp, cho nên, đã tránh Hạ phu nhân và Thụy
Thụy.
Nhưng chưa đợi anh nói, Hiểu Văn ngước mắt, bỗng dùng một loại
ánh mắt kiên quyết, “Anh đừng nói, em không cần.” Tống Dư Vấn có biết
không cũng chẳng có ý nghĩa với cô.
Bởi vì, anh đã chọn ở bên cô thời khắc này, vượt qua giờ khắc gian nan nhất với cô, đó chính là sự sắp
đặt của ông trời, an ủi tiếc nuối của cô.
“Thật ra, em sắp kết hôn.”
Môi Hạ Nghị cứng đờ, nhưng lại khôi phục lại rất nhanh.
“Thật ra, anh đã nghe nói.” Anh thừa nhận.
Khi gặp lại cô anh đã không nhịn được hỏi thăm tình hình của cô với người
khác, biết cô vẫn khỏe, có một vị hôn phu rất khá, trái tim anh tuy chua xót, nhưng quả thật cũng an tâm. Anh chúc phúc cho cô.
“Sau khi kết
hôn rồi, anh ấy sẽ là bầu trời của em, thế giới của em sẽ chỉ có anh ấy, sẽ không có người khác nữa.” Cô yếu ớt nói.
Anh chua chát gật đầu. Anh biết, biết cô là người phụ nữ truyền thống cỡ nào, coi chồng như trời.
Cô hít một hơi, cố lấy dũng khí: “Cho nên, chúng ta hãy bỏ hết tất cả
vướng mắc, coi hành trình đến Nghiễm Châu này là dấu chấm hết cho quá
khứ muộn màng đó, được không?” Cô ngước mắt, vẫn bất động nhìn anh.
Đây chính là tâm ma của cô. Anh không ngờ, cô lại đưa ra yêu cầu như vậy,
sửng sốt một chút, không lo lắng nhiều, Hạ Nghị gật đầu.