Từng câu chữ tan nát cõi lòng và không oán không hối đã đập nát trái tim anh. Là anh đã phụ cô, cho nên Hiểu Văn lại bỏ đi lần nữa.
Cô có con với anh, hôm qua còn thiếu chút nữa gặp chuyện chẳng lành, với thân thể mảnh mai đó cô muốn đi đâu? Hạ Nghị vô cùng nôn nóng. Anh nhất định
phải đuổi theo cô!
“Ba, ba, ba đi chậm một chút, con không theo kịp!” Chỉ là, Thụy Thụy nhắm mắt theo đuôi, thở phì phì chạy theo phía sau anh.
Anh giật mình quay đầu, Thụy Thụy đã ôm chặt lấy đùi anh, không cho anh chạy đi.
Cô Đỗ đi là tốt nhất, nó tuyệt đối không muốn ba đuổi theo kéo cô Đỗ về!
Thụy Thụy cảm thấy hình như mình đã thấy được hy vọng không còn xa nữa,
một nhà ba người họ sắp có thể hạnh phúc bên nhau rồi!
Hạ Nghị đứng tại cửa bệnh viện, đã sớm không tìm thấy tung tích của Hiểu Văn nữa.
…
Mấy ngày nay, tâm tình Thụy Thụy cũng tốt lắm, lúc ăn cơm chiều còn hát nữa.
“Ba, khi nào thì chúng ta về đón mẹ?” Nét mặt nó mong mỏi đợi chờ.
Hạ Nghị nói không ra lời, chỉ có thể nhún nhún vai, qua loa cho xong.
“Ba, ba đã nói chúng ta đi Nhật Bản mà, cả nhà ba người cùng đi đó!” Nhưng mà Thụy Thụy vẫn vui vẻ tràn ngập.
Đúng rồi, Nhật Bản, không biết bây giờ Hiểu Văn có đến Nhật Bản không?
Chuông điện thoại của anh vang lên, vừa thấy cuộc gọi, anh lập tức nhận máy:
“Anh Nghị, tôi điều tra giúp ông được rất nhiều chuyện nhé, vợ ông đúng là
lợi hại, cô ta dùng một số tiền để nhà trường đưa Đỗ Hiểu Văn đi du học
đấy!” Là Tiểu Hoa gọi cho anh.
Anh chỉ biết chân tướng là như thế! Quả nhiên là Hạ phu nhân đã ra tay ở sau lưng!
“Đỗ Hiểu Văn phải đến đại học Đông Kinh, tình hình cụ thể tôi sẽ hỏi giúp ông!”
“Được, ngày mai tôi bay đi Nhật Bản, ngày kia ông có thể ra không?” Anh trầm ngâm, quyết định tìm Hiểu Văn về.
Một người con gái độc thân sống tha hương ở đất khách, sao anh có thể yên tâm chứ?
“Được, không thành vấn đề!” Tiểu Hoa đồng ý một tiếng.
Anh đang muốn cúp điện thoại, “Anh Nghị, đợi chút!” Tiểu Hoa gọi anh lại,
“Mấy ngày hôm trước không phải tôi đã đồng ý giúp ông tìm ra nhược điểm
của vợ ông à?”
Anh nhăn mày. Có sao? Anh quên rồi.
“Điều tra không ra, vài ngày trước vợ ông thật sự đã chuyển một số tiền của công ty đi, nhưng…”
“Được rồi, đừng nói nữa!” Anh rất phiền chán cắt ngang.
Anh biết Hạ phu nhân chuyển đi một phần tiền mặt, nhưng anh chẳng cần. Cho
dù thật sự ly hôn, anh cũng không có suy nghĩ tranh giành với cô.
“Zời ạ, là tôi muốn nói cho ông biết, vì sao cô ấy lại chuyển tiền, còn nữa…”
Anh lại cắt ngang lời Tiểu Hoa, “Bây giờ tôi không muốn nhắc đến cô ta!”
Là Tống Dư Vấn lại ép Hiểu Văn ra đi một lần nữa, đầu anh bây giờ chỉ có thể để ý vấn đề này, không muốn nghe việc nào khác cả!
Bị anh mất kiên nhẫn cắt ngang lần nữa, cuối cùng Tiểu Hoa cũng giận dữ ngậm miệng.
“Ba, ba muốn dẫn con đi Nhật Bản?” Nghe được nội dung trong cuộc gọi, Thụy Thụy nhảy vào lòng anh, hai tay ôm quanh cổ anh.
“A.” Anh ngẩn ngơ, sau đó mỉm cười “Thụy Thụy, ba phải đi Nhật Bản bàn chuyện, không thể mang Thụy Thụy đi cùng đâu!”
Thụy Thụy vừa nghe, tức giận, “Rõ ràng ba nói đưa con đi Nhật Bản mà!” Làm sao ba có thể nói mà chẳng giữ lời?
“Lần sau được không? Lúc về ba sẽ mang quà cho con.” Anh muốn dỗ dành an ủi con gái.
“Hừ, con chẳng cần quà, nếu ba không đưa con đi Nhật Bản, về sau con sẽ không bao giờ gọi ba là ba nữa!” Thụy Thụy uy hiếp anh.
Ghét nhất là bị uy hiếp, anh híp mắt, đang muốn kiên quyết nói từ chối.
“Ba, Thụy Thụy muốn đi Nhật Bản thôi mà, Thụy Thụy thật đáng thương,
lớn như vậy còn chưa từng được ra khỏi nước, không cho ba lừa Thụy Thụy, gạt người thì cái mũi sẽ dài ra.” Kiên quyết cũng không được, Thụy Thụy liền đùa giỡn làm anh mềm lòng.
Anh bị quấn đến hết cách rồi.
…
Trời tối rồi. Bốn phía là một mảnh âm u. Cả gian phòng trống rỗng đến đáng sợ.
Đã không còn Thụy Thụy ở bên, vài đêm này Dư Vấn chẳng thể ngủ. Dư Vấn nói cho mình, cô phải kiên định, Thụy Thụy chỉ cảm thấy đi theo ba chơi vui hơn thôi, một khi đã chơi chán, nhất định Thụy Thụy sẽ nhớ người mẹ là
cô, biết ba sẽ không hợp để nó trưởng thành.
Chỉ cần cô giữ được bình thản, cô sẽ thắng. Chỉ là, ngày không có Thụy Thụy, từng giây từng phút đều dài dằng dẵng.
“Reng reng reng.” Tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Alo, là Thụy Thụy à?” Cô nhận máy vội vàng hỏi.
Nhưng trong điện thoại lại truyền ra, “Điện thoại của bạn đã nợ một ngàn hai
trăm đồng…” Là tên lừa đảo điện thoại muốn bắt nạt người già không biết.
Cô cúp máy.
Một hồi lâu, cô vẫn ngồi một mình. Có lẽ, cô nên về công ty tìm chuyện để làm? Dù sao sức khỏe cũng hồi phục kha khá rồi.
Nhưng mà, khi nghĩ đến Hạ Nghị lại cảm thấy buồn bực. Bây giờ cô không muốn
về công ty, lại càng không muốn dây dưa với Hạ Nghị nữa. Trên thực tế,
hai ngày trước, cô đã bắt đầu đi tìm người mua, muốn bán tất cả cổ phần
của Vấn Nghị trên tay mình.
“Leng keng leng keng” Có tiếng chuông cửa.
Cô vội vàng ra mở cửa, nhưng người ngoài cửa lại làm cho cô bất ngờ.
“Bác sĩ Triệu, sao anh lại tới đây?”
“Đến thăm cô, gần đây đã bình phục chưa?” Vốn không muốn đến, nhưng lòng
luôn bất an, tra tấn mình như thế chẳng bằng tận mắt đến nhìn một chút.
“Tôi khỏe mà.” Cô cười nhẹ.
Thoạt nhìn sắc mặt không quá kém, nhưng chỉ là nụ cười rất gượng ép. Đối với điều này, anh không tiện bình luận.
“Cùng vào ăn cơm đi!” Dư Vấn vội lui người.
Mấy ngày nay, cô đều ăn cơm một mình, rất cô đơn.
“Tôi ăn rồi.” Nhưng câu trả lời của anh thật mất hứng.
“Cô uống rượu à?” Khi nhìn thấy ly rượu đỏ thủy tinh trên bàn cơm, Triệu Sĩ Thành nhăn mày.
“Thỉnh thoảng uống một hai chén thôi mà.” Đừng lo lắng, tửu lượng của cô khá lắm.
Nếu anh đã ăn rồi, Dư Vấn đi lấy một chiếc ly khác ở nhà bếp, rót cho anh một ly.
“Không cần, tôi chưa bao giờ uống rượu cả.” Anh lắc đầu, một ly anh cũng không uống.
Nhìn sang căn phòng trống ở bên, cuối cùng anh cũng hỏi, “Thụy Thụy còn chưa về à?”
Dư Vấn nghi ngờ chăm chú nhìn anh, không hiểu làm sao anh lại biết Thụy Thụy đi theo ba nó.
“Ngày đó tôi đến bệnh viện, gặp được chồng cô và Thụy Thụy.” Anh giải thích.
“Bệnh viện? Vì sao? Thụy Thụy lại đến bệnh viện?” Dư Vấn lập tức lo lắng truy hỏi.
“Cô đừng lo, con bé không bị bệnh, là Hạ Nghị đưa nó đến…” Lo lắng vài
giây, Triệu Sĩ Thành vẫn lựa chọn nói cho cô, “Đỗ Hiểu Văn dưỡng thai ở
bệnh viện.”
Nghe vậy, cả người Dư Vấn đông cứng.
“À, thật ư.” Nét mặt cô lạnh đi, đáp nhạt một tiếng.
Họ thật sự không hề che dấu… Có lẽ như vậy cũng tốt, có thể để Thụy Thụy
biết rõ, rốt cuộc là ai thích hợp nhất cho tương lai của nó.
“Để họ đi đi, họ càng công khai, tôi càng có lợi về quyền được nuôi Thụy Thụy!” Cô giả vờ vô sự.
Chia tay rồi, một ngày nào đó cô sẽ làm Hạ Nghị càng rõ đạo lý này! Đã nhiều ngày, cô vẫn đang thu thập chứng cớ. Nhưng có nên thật sự mời luật sư
không, cô còn đang trong suy nghĩ, con gái là nỗi băn khoăn của cô, làm
lớn lên, cô rất sợ con gái sẽ chịu tổn thương.
Quyền nuôi Thụy Thụy? Anh sửng sốt. Muốn tranh quyền nuôi con, chỉ có một khả năng, đúng là như mình nghĩ sao?
“Là cô…” Cô ấy muốn ly hôn? Là ý này sao?
Không hiểu sao tim anh lại đập chậm mấy nhịp.
“Dù thế nào đi nữa, nhất định tôi cũng giành được quyền nuôi con.” Cô rất
kiên định, “Thụy Thụy không thích hợp đi theo Hạ Nghị.” Trước không nói
đến ân oán của mọi người, bàn về cá tính, thỉnh thoảng Hạ Nghị rất sơ ý, hơn nữa anh ta còn không ngừng chơi trò ái tình, căn bản không hợp để
nuôi nấng Thụy Thụy.
“Tôi cảm thấy nếu ra tòa, phần thắng sẽ rất lớn.” Anh an ủi cô. Nếu cần thiết, anh có thể ra tòa làm chứng.
“Vâng, dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng không rời khỏi con gái.” Cô gật gật đầu.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, cô nối máy.
Lúc này.
“Mẹ!” Lần này đúng là Thụy Thụy.
Vui sướng trong nháy mắt, cô cũng che giấu rất khá, “Chừng nào thì con về nhà?” Cô chỉ thản nhiên hỏi.
Cô không thể kích động, để Thụy Thụy thông minh nghĩ có thể uy hiếp cô.
“Mẹ, ngày mai con và ba đến Nhật Bản xem hoa anh đào, mẹ muốn đi không?” Thụy Thụy cố ý nói đến thích thú.
Cô xụ mặt, “Bây giờ Nhật Bản còn rất lạnh, xem anh đào gì chứ?” Cô cố ý
quên mất, hôm nay đã là ngày mùng ba tháng 9, khá gần hội anh đào vào
ngày 15 ở Nhật.
“Đến Mĩ nhé! Thụy Thụy, mẹ đã tìm người làm visa cho con xong rồi, vài ngày nữa con và mẹ đi thăm nước Mỹ.”
“Đến Mỹ chơi ạ?” Thụy Thụy tò mò hỏi.
“Nếu Thụy Thụy thích bên kia, về sau chúng ta sẽ định cư ở Mỹ.” Cô nói thẳng.
Triệu Sĩ Thành nhìn cô một cái.
“Con không thích!” Thụy Thụy lập tức phản kháng.
“Đến nơi đó con sẽ thích.” Cô kiên quyết.
“Con ghét mẹ! Ghét mẹ!” Vì sao mẹ phải cố chấp như vậy? Nó muốn ba, cô Đỗ đã đi rồi, một nhà ba người họ có thể sống bên nhau mà! Chẳng muốn nghe gì nữa, Thụy Thụy tức giận cúp điện thoại, từ bỏ kế hoạch thuyết phục mẹ
cùng đến Nhật Bản.
“Thụy Thụy nói muốn đi Nhật Bản?” Triệu Sĩ Thành cũng nghe thấy nội dung của cuộc điện thoại.
“Vâng, ngày mai nó xuất phát.” Dư Vấn bóp trán.
“Cô quá lo lắng rồi.” Triệu Sĩ Thành liếc mắt một cái đã nhìn thấu, cau
mày, “Để vậy được không?” Cô làm người chịu thiệt thì sẽ không thích hợp có thái độ mềm mỏng.
Cô thở dài, “Tôi biết mình đã quá nôn nóng.” Cô chỉ là quá lo cho Thụy Thụy. “Tôi không xa được Thụy Thụy, tôi rất sợ
con bé sẽ bị Hạ Nghị cướp đi.” Cô cười khổ.
Triệu Sĩ Thành chăm chú nhìn.
“Rất nhiều lúc, không phải đứa bé không rời được mẹ, mà là người mẹ không muốn xa đứa con.”
Cho nên, cho dù Thụy Thụy làm tổn thương cô, cô cũng không sao cả, chỉ cần có thể ở bên Thụy Thụy mà thôi.