Xe bệnh viện mới đi được một nửa, đột nhiên “kít” một tiếng, va chạm “ầm ầm”. Xe đã bị đụng, Hiểu Văn ôm bụng, sợ hãi không thôi, may mà dọc
theo đường đi cô nắm chặt một bên giường, mới không bị ngã ra ngoài.
“Anh Ngô, anh đi chậm một chút, đằng sau là phụ nữ mang thai mà!” Y tá đứng dậy, gõ gõ cửa sổ phía sau, nhắc nhở tài xế.
Nhưng lái xe quá bận, chẳng hề rảnh, anh ta đang bận cãi nhau. Họ đều thô lỗ, đều dựa vào cứu hộ mà sống, cho nên rất quý chiếc xe này.
“Này, mẹ
mày, có biết lái xe không hả? Chạy đi đầu thai à?” Đầu xe bị đâm đến méo đi, lái xe tức giận mở cửa xe, đang muốn xuống xe tiếp tục chửi ầm lên.
Vốn lái xe không muốn cãi nhau, dù sao bên trong xe có bệnh nhân, nhưng xe
hơi màu đen không giấy phép này chẳng những đâm vào họ, còn trực tiếp
chắn ngang xe cứu thương. Đường núi ở đây rất quanh co, đường không
thông, đối phương lại cản đường họ như thế.
Bốn gã đàn ông xuống xe,
đứa cầm đầu, vóc người rất vạm vỡ. Lái xe mở to mắt, cảm thấy không ổn,
bởi vì họ đều đội mũ và khẩu trang, cái dáng vẻ kia căn bản không giống
người lương thiện. Quả nhiên, giây tiếp theo, lái xe bị bắt vào bụi cỏ,
bởi vì, eo hắn bị một con dao nhọn uy hiếp.
“Này, người anh em, đừng, đừng kích động!” Lái xe lắp bắp.
Sớm biết thế đã không xuống xe, lại rơi vào rắc rối lớn. Đoạn này rất heo
hút, xe qua lại rất ít, dù có đi nữa, người ta thấy nhóm người này, cũng chẳng dám dây vào. Lái xe tưởng bởi vì mình nói năng lỗ mãng, bị tẩn
một chút là khó tránh, nhưng quái lạ, họ lại chẳng có chút gì là muốn
đánh hắn, ngược lại tiếp tục giữ tài xế, kẻ cầm đầu đi vào buồng xe.
“Anh Ngô, anh đâu rồi? Sao còn chưa lái xe?” Y tá bên trong nghi ngờ,
khi đẩy cửa xe ra đang muốn giục, đã bị những gã bịt khẩu trang bên
ngoài dọa đến che miệng.
Đại ca cầm đầu phất phất tay, hai gã đàn ông lập tức nhận lệnh, trực tiếp nhảy lên xe.
Hiểu Văn cũng bắt đầu cảm thấy bất thường, khẽ chống người, muốn xem thế
nào, bỗng hai gã đàn ông to con nhảy lên xe dọa, cô không thể động đậy.
“Anh, các anh muốn làm gì?” Hiểu Văn run sợ, tay run, môi càng run, cả người cô cũng run, sợ đến mức như lá rụng trong gió.
Vừa dứt lời, cô đã bị thô lỗ đẩy xuống, cả người bị đè.
“Cứu, cứu mạng!” Cô lên tiếng kêu cứu.
Cô rất sợ hãi! Họ muốn làm gì? Rõ ràng là xã hội văn minh, vì sao cô gặp
phải chuyện thế này? Đầu tiên là xe bị chặn, bây giờ lại đến một bọn như cướp nhảy vào.
“Bốp” Không hề thương hương tiếc ngọc, cô bị tát thật mạnh.
“Không được ầm ĩ! Làm ầm nữa, ông mày khoét thủng cái bụng mày!” Gã đưa tay đánh cô, không kiên nhẫn quát khẽ một tiếng.
Bụng, thủng… Khớp hàm Hiểu Văn cũng run, sợ tới mức cả người xụi lơ.
Cả người cô gần như bao tải, bị đối phương kéo đi, bị dọa cổ họng cô như
bị khóa lại, muốn kêu cứu mạng lại không dám kêu cứu, khi cô bất lực rơi lệ dùng ánh mắt cầu cứu, y tá đã sớm sợ đến ngồi xuống theo bản năng
run như cầy sấy rồi. Mà lái xe, nhếch nhếch môi lên, cuối cùng cũng
không dũng khí. Đây không giống vụ cướp bình thường, ngược lại như màn
trả thù, cho nên, không ai dám nhúng tay.
Hiểu Văn bị quăng vào bên
trong xe, hai gã đàn ông một trái một phải giữ chặt cô, xe hơi màu đen
nhanh chóng chạy khỏi đó, tốc độ nhanh đến mức giống như chỉ là ảo giác.
Xe đi nửa giờ. Cô bị ném vào một căn phòng tối.
“Anh, các anh…” Cô sợ tới mức lắp bắp.
Bốn gã đàn ông vây quanh trước mặt cô, gã được gọi là đại ca vuốt cằm, ra vẻ trầm tư.
“Đại ca, bỏ bụng nó thế nào? Em thấy cứ lấy ghế ném vào, cho đứa bé trong
bụng con này rụng luôn!” Anh hai bạo lực nhất, cũng thích tốc chiến tốc
thắng, nói xong, hắn đã cầm ghế.
Lấy ghế đánh cô ư? Hiểu Văn sợ không ngừng lui về sau, co rúm lại, run rẩy, rơi lệ đầy mặt.
“Xin, xin các anh, thả tôi ra!”
Anh Nghị anh ở đâu? Mau tới cứu em, mau tới cứu em! Trái tim cô dùng hết
sức gọi tên anh, nhưng cô biết nào có tác dụng gì. Bây giờ, chẳng ai có
thể giúp cô cả.
“Không được!” Có người lên tiếng phản đối, chỉ là, lý do phản đối là…
“Chẳng may cậu không khống chế được, chẳng những đánh chết đứa bé, ngay cả
ruột cô ả cũng phòi ra thì sao?” Lên tiếng phản đối là Tiểu Tứ.
“Nếu
không, hay dùng chai bia chọc xuống thân dưới con này, cứ thọc vào thể
nào đứa trẻ cũng chui ra!” Tiểu Tứ nghĩ nghĩ nói, từ khi chỗ kín của hắn bị người ta hại, giờ rất thích cách máu me này, nóng lòng muốn thử.
Nói xong, Tiểu Tứ lại vào phòng tìm chai bia.
Hiểu Văn sợ tới mức thét chói tai không thôi. Nhưng trong căn nhà hoang
trước không thôn, sau không nhà này, dù có hét rách cổ cũng không có ai
nghe thấy cả. Tác dụng duy nhất của tiếng thét, chỉ là điên lòng người
mà thôi.
Đại ca chau mày.
“Tiểu Tứ, không phải mày thành thái giám chứ, nếu muốn cho chân nhân ra sân là được, dù sao tao còn chưa từng
làm phụ nữ có thai, nếm thử tư vị cũng không tồi!” Lão Tam lớn tiếng
cười nhạo.
Những lời này, chọc mọi người cười ha ha, chọc Hiểu Văn hoảng hốt một trận. Bọn chúng, chúng, quả thực đúng là súc sinh!
Nói xong, lão Tam ném tàn thuốc xuống, đi lại gần.
Nhưng cô quên mất, rất nhiều gã nghe thế, người phụ nữ càng giãy dụa, đàn ông càng hứng thú. Lão Tam nhanh nhẹn luồn tay vào áo cô, dùng sức vuốt ve.
“Ô, ô… Cứu, cứu mạng…” Hiểu Văn khóc lớn.
Cô khóc càng lớn, gã đàn ông càng cười vui vẻ. Trong màn dâm loạn này, cô hận không thể chết đi.
“Mẹ nó, vóc người tởm thật, lại bé thế này!” Vừa vô tình xoa nắn, lão Tam vừa chán ghét.
“…” Hiểu Văn khóc rơi lệ đầy mặt.
Đây chỉ là bắt đầu, lão tam coi cô như búp bê, vén váy cô lên, lộ ra cái
bụng tròn vo, cùng nâng chân lên. Hiểu Văn bị trêu đùa đến mất tôn
nghiêm, giống như sống trong địa ngục.
“Ha ha, hay, con ả này có giống ếch không hả?” Lão Tam tàn bạo cười ha ha.
Gã đàn ông khác, cũng cũng nở nụ cười. Loại chuyện này, cũng không phải 1 lần, họ tập mãi đã thành thói quen.
Hiểu Văn thì khác, cô ra sức lắc đầu, ra sức thét chói tai, ra sức cầu xin
tha thứ, tất cả làm cho tinh thần của cô đến cực hạn, thiếu chút nữa
ngất đi. Nhưng dáng vẻ cô lúc này, chẳng những không gợi ra chút thương
cảm của chúng, ngược lại còn làm cho họ càng phấn khởi.
Lão Tam trực
tiếp kéo quần mình xuống. Cô nhìn đến thứ kia, gần như làm cô nôn mửa.
Đen sẫm, bên cạnh toàn là lông, vật thuộc về phái nam, ghê tởm. Nhưng cô còn không kịp buồn nôn, quần lót của cô đã bị kéo xuống, đôi bàn tay
bẩn thỉu đã muốn thăm dò giữa hai chân cô.
“Xin các người, xin các
người buông tha cho tôi!” Cô khóc đến gần như mất tiếng, hai chân kẹp
chặt, giãy dụa không ngừng cơn sóng khống chế không được, phun ra ngoài.
“Mẹ nó, fuck, thối muốn chết!” Lão Tam mắng, đồng thời một bàn tay ẩm
ướt hung hăng lao về phía Hiểu Văn, hai má Hiểu Văn cũng toàn mùi ghê
tởm.
Lão Tam vừa mắng vừa đi tìm nước rửa tay.
Hai chân cô cũng đã ướt cả, vừa rồi cô sợ đến mức tiểu tiện mất khống chế, cũng vì thế, mới làm cho lão tam mất hết hứng thú. Cô bị ném xuống đất một lần nữa, co
rúm lại, ôm bụng mình, không ngừng run rẩy, tóc dài ướt sũng dính vào
mặt cô, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng còn màu máu.
Lão tam rửa xong tay quay trở lại tức giận, muốn hành hung cô lần nữa.
“Lão Tam!” Đến lúc này, đại ca lạnh lùng ngăn lại, “Khách hàng chỉ muốn bỏ đứa bé trong bụng cô ta, không muốn làm chết người.” Cho nên, ít gây rối đi.
Hai chữ khách hàng làm cho Hiểu Văn quỳ rạp trên đất run lên thật mạnh.
“Là, là ai sai, sai các người đến?” Hiểu Văn lắp bắp, cuối cùng cũng hỏi.
Là ai, là ai hận cô như vậy, muốn tàn bạo đối đãi với cô như thế, để cô rơi xuống địa ngục này?
Đại ca vẫn đeo khẩu trang, chỉ đưa tay bật lửa, sau một lúc lâu, gã nói: Khách hàng họ Hạ.”
Họ, họ Hạ… Môi dưới của Hiểu Văn trở nên đỏ hồng, bởi vì, cô cắn cho máu
mình chảy ra. Nhưng cô không có chút cảm giác đau đớn nào cả.
“Là nam, nam, hay, là nữ…” Vấn đề này, rất quan trọng rất quan trọng với cô.
Rốt cuộc là Hạ tiên sinh hay là Hạ phu nhân?
“Không cần thiết phải nói cho mày!” Trong lỗ mũi đại ca hừ lạnh một tiếng.
Hiểu Văn sợ tới mức lại run lên, “Anh, các người muốn cái gì? Tiền, tiền
sao? Chỉ, chỉ cần các người thả, thả tôi đi…. Tôi, tôi có thể cho các
người!”.
“Cô có rất nhiều tiền hả?” Đại ca thờ ơ hỏi cô.
“Tôi, tôi không có!” Cô lắp bắp.
Mắt lạnh của gã đảo qua, đời hắn hận nhất là có người trêu đùa mình.
“Nhưng mà, ba, ba của đứa bé có!” Cô đánh cược, đánh cược một tia hi vọng, người làm chủ phía sau không phải Hạ Nghị.