“Vì chuyện gì còn chưa giải
quyết?” Nghe đáp án của đối phương rồi, Dư Vấn lạnh mắt nói, “Anh thật
không biết giữ lời, lấy mạng cô ta còn muốn thêm một khoản?”
“Hạ phu nhân, cô chỉ mua bụng cô ta, đâu phải tính mạng cô ta chứ!” Đại ca đối phương lạnh giọng nói.
Nghe vậy, Dư Vấn hít sâu một hơi, mỉm cười: “Ngài nói sai rồi, tiền của tôi
rất rõ ràng, không cần phải chi thêm một khoản mua “hung” này.” Cô không dùng tiền mua mạng, chỉ “hi vọng” đối phương làm hết nhiệm vụ này mà
thôi.
“Đúng vậy, chỉ là cô vừa nhận ra tôi và anh em tôi mà thôi!” Đại ca lành lạnh nói.
“Yên tâm đi, tôi không thích xem vào việc của người khác đâu.” Cô lãnh đạm nói.
“Cô không thích xen vào việc của người khác, nhưng mà rất thích ra lệnh cho người ta.” Đại ca cười ha ha.
“Thịt mỡ đến miệng anh cũng không cần thả, mười vạn đã vào túi anh rồi, nhưng tôi cũng tin, không làm mà được lợi, dù là dễ, nhưng uy tín của các
người cũng bị ảnh hưởng!” Tài ăn nói của cô rất tốt.
Phụ nữ không sợ hắn trên thế giới này rất ít, phụ nữ không dám kiêu ngạo không dám nịnh bợ hắn càng ít hơn.
“Cho nên mới nói, đứa bé trong bụng mà cô muốn, tôi nhất định sẽ làm,
về phần tính mạng của người mẹ, thế này đi, tôi ra giá năm mươi vạn để
chuộc tính mạng của cô ta, nếu cô muốn, cho cô giá hữu nghị, một trăm
vạn! Chúng tôi sẽ xóa sạch tính mạng cô ta!” Dù sao cũng chỉ mà một sinh mệnh, mua bán thế nào, hắn cũng chẳng sao, chỉ cần đối phương đưa ra
giá cao hơn.
Dư Vấn lại im lặng.
“Tôi chỉ muốn bụng cô ta…” Suy nghĩ kỹ rồi, cuối cùng cô cắn môi, bật ra đáp án duy nhất này.
“Nếu như vậy, cô sẽ không thể xen vào công việc của chúng tôi về sau!” Đại ca không nói nữa mà cúp máy.
Đúng như dự đoán, người phụ nữ này tuy kiên cường nhưng không hề ác độc.
“Gọi điện cho ai?” Phía sau, một giọng nói nghiêm khắc vang lên.
Dư Vấn cả kinh, nhận ra Triệu Sĩ Thành không biết đã tắm xong tự lúc nào, đứng ngay sau lưng cô.
“Không, nhầm máy thôi.” Cô giả bộ lạnh nhạt trả lời.
Triệu Sĩ Thành nhìn cô. Dư Vấn không khỏi chột dạ, ánh mắt dao động, không dám nhìn thẳng vào anh.
Cuối cùng, anh chỉ lạnh nhạt nói, “Anh tắm xong rồi, em có thể vào tắm.”
“Được, vâng…” Dư Vấn vội trốn vào phòng tắm.
Nửa giờ sau, cô tắm rửa xong đi ra, trong phòng đã không còn một bóng người.
Dư Vấn thở dài. Quả nhiên là Đạo bất đồng bất tương vi mưu*. Nhưng, nếu sự việc đã bại lộ, cô sớm đã tính đến việc ngồi tù, chuyện gì cũng chẳng
ảnh hưởng đến cô.
*1. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau
mưu sự nghiệp được. Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim
hồng. 2. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được. Nghĩa này thường gặp các tư tưởng tôn giáo khác nhau luôn chê bai đả kích lẫn nhau.
Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.
…
“Dư Vấn, đêm qua mẹ tìm con, sao lại không đến?” Hạ Lan mỉm cười hỏi, “Về
sau, mẹ không ngừng gọi điện thoại cho con, con cũng không nhận.”
“Con có việc nên hơi bận.” Cô ngồi trước giường bệnh, thái độ lãnh đạm.
“Thật không, mẹ còn tưởng tối qua con gặp người không nên gặp, sợ nên chạy mất rồi.” Hạ Lan thử dò xét.
“Lá gan của con không nhỏ như thế, chẳng dễ bị dọa đâu.” Nét mặt cô vẫn thản nhiên.
“Mẹ là người sáng mắt không nói vòng vo, chúng ta cũng là người một nhà, mẹ cũng chẳng có gì giấu giếm con, trên thực tế, người đàn ông đến tìm mẹ
tối qua, đó là người mẹ mời để đối phó với…” Hạ Lan sai y tá ra sau
phòng bệnh, đi thẳng vào vấn đề.
Dư Vấn nghiêm mặt.
“Dư Vấn, con
rất có khả năng, mẹ cũng rất thích con, thật ra, chỗ mẹ thích nhất ở con là gặp chuyện gì, con cũng đứng bên cạnh thằng Nghị cùng chia sẻ, con
như con mẹ vậy, chỉ có con mới có thể chấp nhận khuyết điểm của nó, biết nó muốn gì, sự trưởng thành của nó rất cần con…” Đây là cảm khái thật
lòng của một người mẹ.
“Không, con giờ đây không thể chấp nhận anh
ta được nữa! Nếu mẹ nói đó là trưởng thành, cái giá đó quá lớn, con
không gánh vác nổi!” Dư Vấn lắc đầu, cắt ngang lời mẹ chồng nói.
Bây giờ nói lời này, chỉ là trào phúng của cô với quá khứ kia thôi.
Hạ Lan nhìn cô, “Bây giờ con sẽ không đứng cạnh nó nữa, cho dù là tình huống gì, đúng không?”
“Đúng!” Không hề do dự, Dư Vấn chém đinh chặt sắt trả lời.
Hạ Lan bình tĩnh nhìn cô thật lâu, cuối cùng, mới thở dài một hơi, “Dư
Vấn, đứa trẻ như con nói một là một, hai là hai, nếu người khác có lỗi
với con, nhất định sẽ làm nhục đối phương đến không ngẩng đầu lên nổi,
điểm ấy cũng rất giống mẹ.” Bà không thể nào chỉ trích con dâu tuyệt
tình, bởi lẽ chuyện này lỗi sai lớn nhất là ở con bà.
Dư Vấn run sợ ngẩng mặt.
“Dư Vấn, con đã bán phá giá cổ phần của công ty rồi, chiều nay bắt đầu ký
hợp đồng, người mua mới chính là Hạ Nghị, Hạ Nghị có 100% cổ phần công
ty, công ty giờ có rất nhiều nan đề, những ngày trong tương lai, Hạ Nghị sẽ lần lượt giải quyết, Vấn Nghị sẽ không phá sản.” Hạ Lan từ từ nói.
Dư Vấn rất giật mình. Để giải quyết gian đề nhiều như thế, cần rất nhiều tài chính, làm sao Hạ Nghị có nhiều tiền như thế?
“Công ty của ta đã chuyển nhượng rồi.” Hạ Lan giải thích nghi ngờ.
Dư Vấn càng bất ngờ. Từ khi biết thể trạng của mẹ chồng, cô đã sớm đoán
được cho dù cô làm Vấn Nghị sụp đổ, Hạ Nghị vẫn có nơi để đi, nhưng cô
chẳng ngờ mẹ chồng lại bán công ty để cứu Vấn Nghị.
“Lúc chiều, Hạ
Nghị đã đến xin ta, nó muốn cứu Vấn Nghị, tâm huyết của nó và con, của
con gái các con, Thụy Thụy đã chẳng còn, Vấn Nghị không thể mất.” Khi kể lại cuộc đối thoại buổi chiều với con, Hạ Lan cẩn thận quan sát nét mặt của Dư Vấn. “Cùng lắm mẹ chỉ có thể sống hai ba năm nữa, cho dù mẹ có
thích làm việc cũng chỉ lực bất tòng tâm, vốn định để A Nghị kế thừa
kinh doanh, nhưng nếu nó đã chọn như thế, mẹ tôn trọng nó.” Đây là lần
đầu tiên bà tôn trọng lựa chọn của con trong ba mươi mấy năm qua, người
nào mà không phải chết, chẳng thể mang đi được gì, ngược lại sẽ càng lo
nghĩ cho con cái nhiều hơn.
Nét mặt Dư Vấn vẫn không thay đổi, điều này khiến Hạ Lan rất thất vọng.
“Dư Vấn, xem ra, chúng ta đúng là không có duyên làm mẹ con rồi.” Cuối
cùng Hạ Lan cũng có thể khẳng định, giữa Dư Vấn và con trai đã chẳng còn hi vọng gì nữa.
“Mẹ nghĩ, mẹ nợ con một lời giải thích, về chuyện
vì sao mẹ ghét con hồ ly tinh kia như thế, mà cuối cùng vẫn quyết định
hủy hành động…”
…
Hạ Nghị hẹn với bọn cướp, mười một giờ tối, giao dịch tại một đoạn đường hẻo lánh. Nhưng khi xe của anh ra khỏi gara, xe đã bị một bóng người cao lớn chặn lại. Cửa xe bị mở ra, bóng hình to
lớn kia ướt nhẹp, anh rất không lịch sự tự chui vào.
“Anh không đi báo cảnh sát ư?” Không kịp lau nước mưa trên mặt, Triệu Sĩ Thành sầm mặt hỏi.
“Vâng.” Cho dù bị ép buộc nói chuyện với đối phương, Hạ Nghị vẫn lên tiếng trả lời.
Từ đầu tới cuối, anh sẽ không đi báo cảnh sát.
“Tôi cũng muốn đi!” Triệu Sĩ Thành yêu cầu.
Anh phải chính mắt xác nhận Đỗ Hiểu Văn bình an, và xác định cô không biết chuyện hay là không truy cứu.
Trong lòng Hạ Nghị như treo một tảng đá, với Triệu Sĩ Thành, anh không thể
làm khó dễ tình địch này, đồng thời, anh cũng không thể duy trì thái độ
bình thường khi biết mối qua hệ của anh ta và Hạ phu nhân.
“Được rồi, cùng đi!” Nói thật ra, anh cũng rất lo Đỗ Hiểu Văn sẽ truy cứu chân tướng, có lẽ thêm người, sẽ có thêm sức mạnh.
Mưa to rầm rầm như thác nước. Bị trói đến bây giờ, đã 12 tiếng, sợ hãi và
bất an cực độ, sợ mất đi đứa con và lo lắng đến an nguy của mình đã tra
tấn cô vượt quá giới hạn chịu đựng. Cô không thở ra hơi, phần eo đau
nhức khó nhịn, ngay cả lồng ngực cũng bắt đầu run rẩy, mà miệng cô bị
nhét đôi tất thối làm người ta nôn mửa không ngừng, môi bị băng dính
vàng vô tình bịt lại, bởi vì, mỗi lần cô nhìn thấy lão tam đều thét liên tục, làm hại mấy gã mất kiên nhẫn, hận không thể trực tiếp bóp chết cô.
Cả tinh thần của cô lúc này là lo lắng cao độ, cho dù chỉ có một tẹo tiếng động, cũng làm cô run không ngừng, cô cầu nguyện không thôi, Hạ Nghị có thể đến nhanh một chút, giải cứu cô và đứa con. Càng lo lắng, bụng cô
lại càng không thoải mái.
“Xuất phát!” Đặc biệt khi đại ca ra lệnh
một tiếng, hai tay cô bị khiêng, cả người vô tình bị vác lên, đau đớn
nhức nhối truyền đến từ bụng cô.
Mấy gã trong phòng cũng rất dã man, trong đó lão tam như đang trả thù, coi cô như bao tải kéo ra ngoài.
Hòn đá nhọn trên mặt đất đâm rách bắp chân, đùi, sườn tay cô, phát ta từng
tiếng rên đau đớn, Hiểu Văn đau đến liên tục cắn răng. Nhưng một phần
khát vọng hi vọng được cứu vẫn khiến cô gắng gượng tiếp. Khi bị thô lỗ
ném lên xe, bụng đã bắt đầu truyền đến từng cơn đau tê dại, cô bị trói
chẳng thể nhúc nhích chỉ có thể bật ra từng tiếng khóc day dứt “ư ư ư…”, đáng tiếc, bên trong xe chẳng có một ai động lòng.
Đến nơi chỉ định. Họ đỗ dưới cầu, nhìn thấy một chiếc xe Hummer đã sớm đừng trên đó.
“Bỏ lại năm mươi vạn.” Đại ca bấm số.
Chẳng hề do dự, một túi như đen nặng trịch rơi từ trên cầu xuống, vững vàng rơi vào chỗ trống bên dưới.
Lão Tứ vội vàng xuống xe, nhặt gói to lên, vừa chạy về vừa thông báo: “Đại ca, là tiền!” Bó chung thành một, có năm xấp tất cả.
Nghe được nội dung Hiểu Văn rơi lệ đầy mặt, kích động không thôi.
“Thả người!” Đại ca ra lệnh một tiếng, lão Tam ngồi ghế sau, thô lỗ đẩy Đỗ Hiểu Văn ra khỏi xe.
Mưa rơi đánh vào mặt Hiểu Văn, cô lăn vài vòng trên mặt đất, nhất thời
thành tượng đất. Cô thở gấp gáp, tâm tình lo lắng, cuối cùng cũng thả
lỏng. Hạ Nghị không hề bỏ cô, cô và con được cứu rồi!
Xe Hummer trên
cầu đi xuống dưới, ngay khi cô nghĩ bọn cướp sẽ chạy trốn hết tốc lực.
Nào ngờ, ghế phụ mở ra, di động của gã đàn ông chợt lóe, nôn nóng không
ngừng, lộ ra một dãy số vừa gọi trong đêm tối.
Đại ca không nhận, mà giày da bén nhọn đạp thẳng lên bùn đất mà đi tới.
“Thiếu chút nữa là quên một việc.” Đại ca giật mình tỉnh ngộ, vừa dứt
lời, hắn nhấc mạnh chân, đầu nhọn của giày da đá thẳng vào bụng, đá rất
mạnh.
Đau đớn sâu thẳm xuyên qua, Đỗ Hiểu Văn bị dán băng ở miệng
không thể phát ra một tiếng kêu đau. Không chịu nổi lực đá mạnh như thế, một dòng nhiệt dưới thân, thứ dính ướt chảy ra như nước suối. Hiểu Văn
đau đớn co lại ở trong bùn. Nhưng gã kia không tha cho cô, càng đá càng
mạnh, toàn bộ đều tấn công vào bụng cô.
Xe Hummer ngày càng gần.
Chẳng còn thời gian nữa, khi cô không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết
này, đại ca ra cú đá đoạt mạng, đưa chân bổ về phía bụng cô, nhanh nhẹn
chết người. Nhất thời, dưới thân Đỗ Hiểu Văn máu tươi như suối, mưa to
xối sạch, dưới thân cô là một mảng nước đỏ.
Cuối cùng cũng thấy máu, đại ca vừa lòng thu chân về, chẳng thèm quay đầu bỏ đi.