Hạ Nghị kích động, dùng sức hôn cô, dùng một loại cảm xúc mãnh liệt mà
phức tạp, cọ sát trên môi cô, đưa lửa nóng xâm nhập vào miệng cô, vô
cùng thân thiết tận tình dây dưa. Tay anh lướt qua đường cong mềm mại
trên thân thể cô, dừng trước ngực đẫy đà, chọc ghẹo chơi đùa cách lớp
quần áo, đồng thời cũng dùng dục vọng ở phía dưới mình vỗ về phía trong
đùi cô.
Thật ra, anh vẫn có cảm giác với cô, trong chuyện giường gối, thân thể anh khát vọng cô, cho dù trong quá khứ quan hệ có lạnh lùng,
thâm thể lại thành thật hơn trái tim. Đặc biệt bây giờ, anh rất muốn cô, ngày đó cô chạy thoát một lần, đau đớn thân thể và khát vọng tích tụ
lại, rất muốn thoả mãn.
Ngược với xúc động của anh, Dư Vấn vẫn cứng
ngắc, cô nắm chặt tay, như đang nhẫn nhịn gì đó. Vì thế, cho dù dục vọng có dâng lên trong thân thể, Hạ Nghị vẫn chỉ có thể từ từ.
Trong ấn
tượng, mỗi lần anh ân ái với Hạ phu nhân, gần như đều là cô chủ động,
nhưng người được hưởng thụ, thật ra vẫn là anh, lúc này đây, anh quyết
tâm cho cô một đêm hoàn mỹ nhất.
Anh rời khỏi môi cô, ngón tay nhẹ
nhàng vén sợi tóc trên trán cô sang bên, tóc Hạ phu nhân đã dài hơn
trước kia, ngũ quan thoạt nhìn càng thêm động lòng người, hương vị hơn
rất nhiều phụ nữ khác. Anh cúi người xuống, khẽ cẩn thận hôn lông mày
của cô, lông mi dài, chiếc mũi khéo léo, vô số nụ hôn nhỏ như mưa, rơi
xuống mặt cô từng hạt, từ dịu dàng đến điên cuồng.
Trong tình ái, anh là cao thủ bách chiến bách thắng, mãi luôn biết cách gợi lên cảm giác ở phụ nữ, huống chi anh rất quen thân thể Hạ phu nhân, biết rõ từng điểm
mẫn cảm ở cơ thể cô, biết làm thế nào để cô nhạy cảm.
Anh trườn xuống cổ cô, uốn lượn xuống, để lại dấu vết của mình. Nụ hôn của anh tạm dừng ở vị trí ngực cô, anh cũng không vội cởi áo cô, chỉ dùng đầu lưỡi cách
lớp vải dệt, từ từ dùng lưỡi ẩm ướt liếm láp quấn quýt nhai dứt vật xinh đẹp của cô.
Dư Vấn căng người, vừa tắm xong nên cô cũng không mặc áo ngực, dưới sự trêu chọc như thế của anh, đóa hoa hồng đẫy đà kia thở
gấp run rẩy. Chỉ là, trong thân thể cô như có hai linh hồn, một linh hồn dưới nhiệt tình của anh dần bùng nổ bản năng nữ tính, mà một linh hồn
khác, dù có tận tình đến đâu, cũng giống như con rắn độc lạnh giá cuốn
lấy cổ cô, cho dù dùng sức để thở, cô vẫn thở không nổi, làm cho cô cho
dù nóng toàn thân, trái tim vẫn lạnh, lạnh đến mức máu tươi quay cuồng
trong mạch máu cũng đều đóng băng.
Năm ngón tay anh chạy theo da thịt bóng loáng của cô, thậm chí dịu dàng đi xuống thăm dò thủy triều mềm
mại. Băng và lửa, không khí trong phòng sôi trào, tia lửa gần như phát
nổ. Ngay khi anh chuẩn bị đưa tay cởi áo cô, có thể dễ dàng thâm nhập
vào chỗ sâu mềm mại kia, cô không nén nổi nữa, đẩy mạnh anh ra.
Có kinh nghiệm một lần, lần này, Hạ Nghị ép chặt mình, cũng không bị đẩy xuống giường.
“Em không muốn!” Cô không suy nghĩ liền lên tiếng.
Triệu Sĩ Thành nói đúng, hành động của cô rất tệ, nếu cô là diễn viên thành
công, chắc cô nên diễn tiếp, xảy ra quan hệ nước chảy thành sông với Hạ
Nghị, để anh nghĩ đã nắm chắc cô.
Nhưng mà, cô không làm được. Vừa
rồi trong đầu cô hiện lên từng hình ảnh, như kim đâm vào cô, đau đến
muốn nôn. Cô không diễn nổi!
“Dù sao, em không nhớ gì cả, không nhớ
em và anh mến nhau thế nào, kết hôn ra sao, trong trí nhớ của em, chúng
ta chỉ là bạn bè, thân mật như thế, khiến em cảm thấy không thể thích
ứng được!” Thời gian vài giây, cô đã tỉnh táo lại, trấn định tự nhiên.
“Hạ phu nhân, tin anh, chúng ta rất thân mật, bảy năm trước em đã không còn là xử nữ nữa.” Biểu hiện rất kháng cự của cô, hình như còn có dáng vẻ
lo lắng khi họ xảy ra lần quan hệ đầu tiên, khiến anh không nhịn được
bật cười, lại cảm thấy thầm mất mát.
Anh có thể sâu sắc cảm giác được, trí nhớ của cô thất lạc, đồng thời tình cảm với anh cũng suy giảm.
“Hạ phu nhân, đừng lo lắng, anh hứa, cho dù có mạnh đến đâu, em cũng sẽ không đau!” Anh tiếp tục đùa giỡn hài hước.
Anh lại muốn nghiêng qua, bởi vì, anh thật sự nhớ ngày đó, ít nhất khi đó
cảm thấy cả trái tim cô thuộc về anh, khiến anh kháng cự đồng thời cũng
thích ý và kiêu ngạo.
“Đợi chút!” Dư Vấn vẫn đẩy anh.
“Không muốn chờ!” Anh từ chối rất kiên quyết.
“Bình tĩnh một chút, đừng khiến em cảm thấy hôn nhân của chúng ta không ấm
áp, cái gì cũng phải bắt đầu từ từ!” Cô lại đẩy anh ra.
Tên đã lên dây, nhưng mà anh cứng lại, “Có ý gì?”
“Chẳng phải chúng ta bắt đầu không đúng sao? Anh không cẩn thận với em, vừa
đúng em lại là xử nữ, cho nên anh phát huy tinh thần kỵ sỹ, cuối cùng
quyết định chịu trách nhiệm?”
Như là một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, bị những lời này của cô làm sợ, độ ấm toàn thân anh cũng giảm nhanh.
“Hạ phu nhân, em nhớ ra gì rồi?” Không càn rỡ nữa, anh trở nên thật cẩn thận.
“Vừa rồi… em nhớ ra một đoạn ngắn mơ hồ, về lần đầu tiên chúng ta lên
giường, ngày đó mọi người chúng ta đều quá say, tiếp theo liền…” Cô dừng lại, đánh giá xuống, “Tình yêu giữa chúng ta rất loạn, bắt đầu cũng rất tệ!”
Anh đông cứng. Trí nhớ của cô ngồi tên lửa à? Lập tức từ thời
trung học nhớ đến thời đầu yêu nhau, tiếp theo cô lập tức nhớ đến việc
hủy hôn, vậy chẳng phải…
Không, anh cần thời gian, anh phải thi chạy cùng thời gian, không thể làm cho cô nhớ lại nhanh như thế!
“Nếu muốn bắt đầu một lần nữa, anh phải làm theo em nói! Chúng ta dựa theo
trình tự bình thường đi, trước nắm tay, tăng tình cảm rồi hôn môi, sau
đó mới lên giường!” Cô là cao thủ đàm phán, lợi dụng ưu thế bản thân
cùng với nhược điểm của đối phương, hơn nữa, không dễ dàng thỏa hiệp.
“Được rồi!” Chỉ là, suy nghĩ một chút, anh cũng không tranh cãi nữa, lại thở
dài rồi đứng dậy, đi tắm nước lạnh hạ nhiệt độ. Đối với sự phối hợp của
anh, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng
nước ào ào, đúng lúc này, di động anh đặt trên giường cũng vang lên. Dư
Vấn cầm lấy thì vừa thấy, đúng thế, khóe môi cô khẽ nhếch. Thật sự là
tới sớm, không bằng tới khéo.
Cô nhàn nhã tựa lưng vào thành giường, nhận điện thoại:
“Anh Nghị, khi nào thì anh đến?… Em sợ lắm, hình như con bị phẫu thuật dọa,
máy đo thai cũng rung không ngừng, anh có thể đến giúp em không?” Từ
trong di động truyền ra giọng nói bất lực của Hiểu Văn.
“Hiểu Văn, cô tìm anh Nghị có chuyện gì không? Anh ấy đang tắm!” Dư Vấn nói rõ ràng.
Không ngờ cô sẽ nhận điện thoại, đầu kia điện thoại đóng băng. Loảng xoảng
một tiếng, ngay sau đó lập tức cúp máy. Khóe môi Dư Vấn nhếch rất cao,
bàn chân trần trụi của cô dẫm xuống đất, đi đến toilet, vừa ấn lại số.
“Hạ tiên sinh, anh muốn ra ngoài không, vừa rồi có điện thoại đấy?” Cô gõ cửa phòng tắm.
Hiển thị trên di động, đã kết nối được.
“Hạ phu nhân, đừng gõ cửa lúc đàn ông đang tắm, em mà khiêu khích anh, anh
sẽ lại muốn ăn em đấy, đến lúc đó đừng trách anh là bá vương thô bạo với em!” Trong tiếng xối nước, truyền đến tiếng chọc ghẹo vô lại của anh.
“Vậy cuối cùng anh có muốn trả lời điện thoại không?” Cô nhấc cao di động.
“Mặc kệ nó, dù ai thì cũng phải chờ đến sáng mai!” Anh vừa tắm rửa, vừa hoàn toàn thất vọng.
Cô nở nụ cười, một lần nữa bước về phòng ngủ:
“Hiểu Văn, làm sao đây nhỉ? Anh ấy bây giờ đang tắm, nhận điện thoại cũng
khó! Trên thực tế, anh ấy còn rất “kích động”, đi ra ngoài sẽ dọa người
đấy.” Cô trấn định trình bày, chỉ đổi lấy yên lặng từ đầu kia điện
thoại.
“Tống Dư Vấn, là cô cố ý.” Thật lâu sau, Hiểu Văn mới nhỏ giọng nói.
Biết rõ là đối phương cố ý, nhưng vẫn bị đả kích đến đau lòng khó nhịn, thủ đoạn của Tống Dư Vấn thật sự rất cao minh.
“Cô nghĩ nhiều rồi, đây là cuộc sống vợ chồng bình thường, tôi nào có cố ý?” Nhưng mà, Dư Vấn lại cười thành tiếng.
Cuộc sống vợ chồng bình thường? Trái tim Hiểu Văn lại như bị đánh một quyền.
“Sao lại không cố ý? Cô muốn trả thù tôi, Thụy Thụy đã chết, con của tôi lại có thể giữ lại, cho nên cô không cam lòng!” Đạo lý này cô cũng biết,
nhưng mà, cô vẫn bị ân ái của vợ chồng họ xúc phạm tới.
Cô khốn khổ
trên giường bệnh như thế, ngay cả lật người cũng chẳng dám, sợ đụng đến
con, nhưng anh lại đang… tìm thú mua vui… Cô nào có thể không thương
tâm? Nào có thể kìm chế, không biết tủi thân?
Bởi vì hai chữ Thụy Thụy, nụ cười ở khóe môi Dư Vấn đông lại.
“Dư Vấn, Thụy Thụy chết đi tôi cũng rất đau lòng, nhưng xin hãy tin tôi,
tôi không có ý định hại chết Thụy Thụy! Là tai nạn, đó là ý trời!” Hiểu
Văn đỏ mắt nhấn mạnh, lại giải thích.
Cô vô tâm hại người, cho dù cho cô lá gan lớn như con trời, cô cũng không dám tổn thương một sinh mệnh nhỏ bé ngây thơ.
“Thụy Thụy chết, tôi cũng xấu hổ, tôi nguyện ý lặng lẽ rời đi! Dư Vấn,
cho dù con của tôi có sinh ra cũng không uy hiếp địa vị của cô, cho nên, có thể xin cô buông tha cho tôi được không?” Hiểu Văn thật tình khẩn
cầu.
“Đỗ Hiểu Văn, tôi thấy thật lạ nhé, cô cho mình là gì? Vợ bé sao?” Dư Vấn lạnh lùng hỏi.
Tình yêu thật sự có vĩ đại như vậy, vĩ đại đến mức cô ta nguyện ý tạm nhân nhượng như vậy vì lợi ích toàn cục?
“Cô bảo tôi buông tha cho cô, cô nói sẽ không uy hiếp đến địa vị của tôi,
nhưng tôi thấy lạ ghê, vì sao đến nay tôi còn chưa nhận được “thư từ bỏ” tạm biệt gia đình tôi của tôi? Cô như thế, bảo tôi tin thành ý của cô
thế nào, sẽ không phá hỏng gia đình tôi lần nữa ư?” Cô kiên quyết không
nhắc đến hai chữ Thụy Thụy, Đỗ Hiểu Văn không xứng nhắc đến Thụy Thụy
của cô!
Hiểu Văn bị nghi ngờ, sắc mặt trắng bệch một trận. Đúng, cô
không muốn rời khỏi Hạ Nghị, cho dù lại giãy dụa và thống khổ thế nào,
luôn có một phần hy vọng xa vời.
“Đỗ Hiểu Văn, cho dù cô muốn làm
thiếp, tôi cũng không hứng thú làm đại tỷ của cô! Sau này Hạ Nghị mãi
chỉ biết có mình tôi thôi, anh ấy sẽ hết lòng với gia đình, đối tốt với
tôi, cho nên dù cô có sinh một trăm đứa, vẫn không có tư cách trở thành
đối thủ của tôi.”
Trong giọng nói quá tự tin của cô, Hiểu Văn bị kích thích phát run. Cô thua rồi, cô căn bản không phải là đối thủ của Tống
Dư Vấn.
“Anh Nghị không thương cô, Thụy Thụy không còn, anh ấy chỉ còn áy náy với cô thôi.” Hiểu Văn chỉ còn một vũ khí này
“Vậy thì sao? Tôi muốn anh ấy áy náy!” Dư Vấn ngang nhiên nói.
Hiểu Văn thở một hơi lạnh.
Dư Vấn cười lạnh, gằn từng tiếng mạnh mẽ tuyên bố, “Đỗ Hiểu Văn, tôi nói
cho cô biết, dù là anh ấy yêu hay áy náy, Hạ Nghị vẫn mãi không vì cô mà bỏ tôi! Mà cô, ít nằm mơ đi! Đồ thuộc về Tống Dư Vấn tôi, dù có hỏng
hay tàn, tôi cũng sẽ không hào phóng dâng cho kẻ khác đâu!”