Mở Ra Ngoại Đeo Liền Xuyên Qua

Chương 33: Nguyền rủa X Say rượu



Khi Tiểu Duy còn đang ở trong Quang Minh Thần Điện, Alois đang chờ ở cửa lại bị người mang đi, người mang hắn đi không phải ai khác mà chính là Vinh Quang dong binh đoàn Matthew. Khi hắn đi ngang qua cửa Quang Minh Thần Điện cửa vừa vặn thấy Alois đang ngây ngốc đứng ở đó, không nhúc nhích, nghĩ đến cảnh tượng lúc trước, Matthew không khỏi đối tên tiểu tử dũng cảm này sinh lòng kính nể, trong tình huống như thế hắn lại dám xông lên ngăn cản cô gái tên Tiểu Duy kia. . . . . . Thật sự là rất đáng khen.

Nhưng Matthew lại không thể không thừa nhận, Alois nhất định là người có thực lực … nếu không hắn làm sao có thể nắm chắc rằng mình sẽ không bị gì trong tình huống cô gái kia đang phát cuồng.

Nhưng mà hắn không biết người này và Tiểu Duy là quan hệ như thế nào a. . . . . .

Nghĩ vậy, Matthew đi ra phía trước, vỗ vỗ bả vai Alois, nói : “Huynh đệ, đứng ở đây làm gì vậy?”

Alois không có phản ứng gì, ánh mắt vẫn dại ra nhìn vào trong Quang Minh Thần Điện, hơn nữa ánh mắt rõ ràng không có tiêu cự.

“Ta tên là Matthew, trước đây có cùng Tiểu Duy làm nhiệm vụ.”

“Tiểu Duy. . . . . .” Khi Alois nghe thấy Tiểu Duy hai chữ có một chút phản ứng, nhưng là làm cho Matthew càng khó hiểu là người này mặt cư nhiên càng ngày càng đỏ.

“Huynh đệ, ngươi tên gì?”

Alois tinh thần đang trong trạng thái hoảng hốt, là bởi vì trong đầu hắn lúc này đang có một đôi chân dài … thon … trắng …. Đang điên cuồng đi tới đi lui, khi hắn đang lắc đầu muốn quên đi thì hăn phát hiện ra rằng hình ảnh này đã cắm rễ vào đầu hắn rồi, muốn bỏ không được mà vứt cũng không xong. Khi Matthew nahwcs tới Tiểu Duy, trong đầu Alois lại bắt đầu nhớ tới khuôn mặt …..

Ngao ——

Nội tâm không ngừng kêu rên Alois lúc này khuôn mặt đáng thương giống như một con chó nhỏ bị vứt bỏ nhìn chằm chằm vào Matthew, làm Matthew sợ tới mức vội vàng thu bàn tay còn đang khoát lên vai Alois.

Hai người chăm chú nhìn thật lâu sau, Matthew rốt cục không trụ được, gian nan nuốt ngụm nước miếng, thử hỏi:

“Huynh đệ, bằng không ta mời ngươi đi uống rượu?”

Matthew thấy Alois không phản ứng, nói tiếp: “Xem ra ngươi hẳn là tâm tình không tốt đi? Đi uống một chén, cái gì phiền lòng đều quên hết.”

Alois vừa nghe xong tinh thần lập tức phấn chấn, đi uống rượu có thể quên? Kia làm sao có thể không đi? Vội vàng gật đầu, cùng Matthew kề vai sát đi về phía quán rượu..

“Huynh đệ, ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi tên gì đâu.”

“Alois.”

“Alois? Tên quá bò a, giống tên của Hủy Diệt Chi Long a!”

“Ừ, ngươi có thể gọi ta là A Lạc.”

Matthew mang Alois đi đến quán rượu quen của hắn —— Ẩn Giả, nơi này là nơi tụ tập các dong binh uống rượu nói chuyện phiếm, mọi người sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều thích đến đây uống một chén. Chủ quán Ẩn Giả là một đại thúc tuổi trên năm mươi, dáng người cường tráng, ông có một bộ tóc xoăn tít và bộ râu quai nón rậm rạp, cho nên khi hắn cười rộ lên thì trên cơ bản là nhìn không ra trên mặt còn có biểu tình gì.

Trong quán rượu ngọn đèn hôn ám, người ngồi chật chỗ, các dong binh uống rượu lớn tiếng bàn về một ít kỳ văn quái đàm, tiếng nói chuyện ồn ào cùng tiếng cười đan vào cùng một chỗ, tựa như thanh âm rầm rầm của tiếng pháo. Matthew mang theo Alois đi vào quầy bar, nói với người bán rượu: “Cho một chén đầy.” Sau đó lại nhìn Alois, hỏi: “Ngươi muốn uống gì?”

Alois cho tới bây giờ chưa từng tới loại địa phương này, hắn tò mò nhìn trái nhìn phải, đối với một dãy dài xếp đầy bình rượu và chén cảm thấy hứng thú, khi hắn nhìn đến người pha rượu rót cho Matthew một ly rượu Đế Lửa khi lại kinh ngạc há to miệng.

Matthew thấy thế cảm thấy có chút buồn cười, Alois giống như một đứa trẻ nhìn thấy một điều kỳ lạ, vừa đơn thuần lại vừa đáng yêu.

“Sax, cho hắn điều một ly ngây thơ đi.”

Người pha rượu Sax là một nam nhân cao gầy, nhìn qua ốm yếu , cho dù là quán bar loại này dưới ánh đèn lờ mờ cũng có thể phát hiện hắn sắc mặt tái nhợt, trên mặt một không có một chút hồng hào, tóc màu đen buộc lại, vai rũ xuống, đôi mắt màu xanh lam như dại ra, giống như là bị bệnh nặng. Lúc này, hắn đang chuyên tâm pha rượu cho Matthew, nghe Matthew nói xong, giương mắt nhìn nhìn Alois, sau đó hướng về phía Matthew gật đầu.

“A, lâu lắm rồi mới thấy có người gọi loại này?” một giọng nói thô lỗ truyền từ phía sau quầy bar, người tới có một bộ tóc xoăn tít và bộ râu quai nón rất dài, vừa liếc mắt đã có thể nhận ra đây chính là ông chue của Ăn Giả, “Là ai gọi?”

“Johnson đại thúc, đã lâu không gặp.” Matthew cười chào hỏi Johnson, thuận tiện giới thiệu nị bằng hữu hắn mới quen , “Là ta gọi cho bằng hữu của ta , hắn gọi A Lạc.”

“Matthew! Tiểu tử nhà ngươi! Lâu lắm rồi mới thấy tới thăm ta.” Johnson đại thúc cười hớ hớ vỗ bả vai Matthew, mắt nhìn người hắn giới thiệu, “Khá lắm, một tiểu tử tuấn tú! Người mới của dong binh đoàn các ngươi?

“Ách, không phải, chính là bằng hữu mới quen.”

“Ta coi xem. . . . . . Ân, tiểu tử này vừa nhìn đã thích! Rất hợp để dùng ngây thơ a!” Johnson đại thúc cười lớn nói, chống cằm cẩn thận nhìn Alois một lát, nói: “Hắn nhìn có chút quen mắt.”

“Ha ha, Johnson đại thúc quả nhiên ánh mắt rất tốt, hắn chính là người cản vị quán quân trong cuộc Tử Chiến Đại Hội ngày hôm nay!.”

“A?” Johnson vừa nghe lời này lập tức tinh thần tỉnh táo, “Tiểu tử ngươi quả nhiên lợi hại, ngay cả nhân vật như vậy cũng biết.”

Matthew cười cười không nói, nhưng Sax đang pha rượu lại lập tức quan sát Alois, tiện đà đem ly rượu Đế Lửa đã pha xong đặt trước mặt hắn.

“Ngài ngây thơ.”

Ngay khi Alois đang nhìn đến ly rượu kia, lực chú ý liền đều bị hấp dẫn. Chén rượu rất đẹp, bên trong phân làm ba tầng, phía dưới cùng một tầng là mầu trắng ngà lắng lại, tầng giữa là một tầng chất lỏng trong suốt không màu, mà một tầng trên cùng còn lại là một màu lam rất đẹp, nhan sắc trong trẻo này giống như tên của nó —— ngây thơ. Alois cảm thấy ly rượu rất dễ nhìn, hắn cẩn thận nhấp một ngụm nhỏ.

Sax tốt bụng chuẩn bị cho Alois một cây ống hút nhưng không ngờ Alois lại cảm thấy hương vị không tồi, vì thế ngẩng đầu một ngụm uống hết một chén.

“Ha ha, tiểu tử này uống rượu hay lắm!” Johnson đại thúc thấy thế cười ha ha, lại nói: “Cứ uống hết sức đi! Hôm nay ta mời khách!”

Sax nhìn tư thế Alois uống rượu, cũng chọn mi huýt sáo, sau đó lại bắt đầu pha rượu.

Loại rượu ngây thơ này ban đầu có cảm giác chua chua ngọt ngọt giống như cùng đồ uống, nhưng là tác dụng lại rất chậm, nhất là đối với kiểu người chưa từng uống rượu như Alois . . . . . . nhầm, là kiểu rồng , sau mấy chén hai má bắt đầu đỏ lên.

“Đúng rồi, A Lạc, ngươi và Tiểu Duy là quan hệ như thế nào a?” Matthew uống vài ngụm rượu thì chợt nhớ tới vấn đề này.

Alois say rượu lại nghe thấy Matthew nhắc tới hai chữ Tiểu Duy, trước mắt lại bắt đầu xuất hiện chân trắng nõn kia, chẳng qua lần này không phải hai cái đùi mà là vô số đùi lúc ẩn lúc hiện trước mắt hắn. ( =)) mình thế là mình khi edit vừa ngồi cắm cúi đánh máy vừa cười khùng khục như con điên )

Matthew hỏi xong những lời này phát hiện Alois không có phản ứng, nhìn kỹ lại phát hiện tên kia cư nhiên cả mặt đều đỏ, chẳng lẽ. . . . . . Này hai người quan hệ . . . . . là loại kia?

Matthew không kịp nghĩ nhiều them nữa vì Alois giơ tay cái chén không trong tay nhìn Sax nói: “Còn muốn.”

Sax thấy Alois say, liền nói: “Đừng uống rồi, rượu này tác dụng chậm, ngươi đã say rồi.”

Nhưng vấn đề là Alois không chịu nghe theo, giống như không nghe thấy Sax nói gì, tiếp tục kiên trì nói: “Còn muốn.”

Matthew thấy thế cũng lại đây khuyên, “Đừng uống nưa, A Lạc, ngươi say rồi.”

Ai ngờ Alois hét lớn một tiếng“Còn muốn!”. Sau đó, “Phanh” một tiếng đập chén xuống quầy bar, mà cùng lúc đó, quầy bar cũng phát ra một tiếng vang thật lớn, bàn ghế cốc chén đều sụp xuống.

Toàn bộ quán bar nháy mắt lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn lại phía quầy bar.

Matthew thấy không ổn nên vội chạy lại giữ lấy tay Alois định mang hắn đi ra ngoài, ai biết tên kia vung tay lên một cái trực tiếp đem Matthew quăng ra ngoài, “Loảng xoảng” một tiếng, Matthew ngã lên tường đối diện, còn tạo thành một cái hố.

“Còn muốn!”

“. . . . . .”

Ngay tại lúc Alois uống rượu say, Tiểu Duy ở Quang Minh Thần Điện đã hiểu được sự tình từ đầu đến cuối. Tổng thể mà nói, chuyện này cùng với nội dung trò chơi về cơ bản là giống nhau. Lana công chúa từ mấy ngày trước thân thể bắt đầu không thoải mái, ban đầu là sắc mặt tái nhợt không có tinh thần, về sau thường xuyên té xỉu, thế cho nên hôn mê bất tỉnh đến bây giờ, hơi thở mỏng manh.

Tiểu Duy kiểm tra cổ và trán Lana công chúa một chút, quả nhiên giống y như trong trò chơi, cổ có hai điểm nhỏ màu đỏ, mà trên trán bên dưới búi tóc có một hoa văn màu vàng, không nhìn kỹ thì nhìn không ra. Trong lòng đã có đáp án, đây rõ ràng là ấn ký doHuyết tộc lưu lại .

Huyết tộc là một chủng tộc cao cấp trong Ma tộc, chính là Vamoire như mọi người thường goi, bọn họ ban ngày ngủ đem hoạt động, da trắng môi hồng, có thể sử dụng ma pháp hắc ám triệu hồi vong linh, thân thể nhìn như thư sinh nhưng lại rất cường tráng, nhược điểm là không thể gặp phải ánh sáng, khó chịu với tất cả những gì thuộc về sức mạnh của quanh minh.

Huyết tộc có một kỹ năng chủng tộc rất đặc biệt, mà cái kỹ năng cũng bù lại bọn hắn cực yếu đích sinh dục năng lực, này kỹ năng chính là Sơ Ủng. Bọn họ có thể thông qua Sơ Ủng đem nhân loại biến thành cũng giống như mình – Huyết tộc, điều này cũng làm cho trực tiếp làm cho nhân số của Huyết tộc lớn hơn Ma tộc. Sơ Ủng cần thời gian là tròn mười ngày, đem một người sống chậm rãi hút máu đến chết, rồi sau đó lại làm người đó sống lại, liền biến thành Huyết tộc.

Trước mắt Lana công chúa đã sắp đi vào trạng thái chết, phỏng chừng cũng chính là vào buổi tối hôm nay, dưới búi tóc, ấn ký màu vàng đã trở nên khá rõ rệt, có thể thấy được, đây chính là dấu hiệu của tử vong.

Tiểu Duy nghĩ tối hôm nay người đặt Sơ Ủng lên Lana công chúa Sơ Ủng nhất định sẽ xuất hiện. Chẳng qua. . . . . . nàng nhìn xung quanh thần điện, thầm nghĩ nếu như thi thể đặt ở trong Quang Minh Thần Điện, thì kẻ thuộc Huyết tộc kia làm sao có thể đi vào a . . . . . .

“Tiểu Duy nghĩ gì vậy?” Theodore đại chủ giáo cười ha ha hỏi.

“Tối hôm nay Lana công chúa ở trong Quang Minh Thần Điện qua đêm?” Tiểu Duy không trả lời lại hỏi lại.

“Vậy ý của ngươi là . . . . .”

“Lana công chúa đêm nay ở lại Quang Minh Thần Điện, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”

Claude nghe thấy Tiểu Duy trong lời nói hoàn toàn ngây ngẩn cả người, điều này và lời Theodore giáo chủ nói hoàn toàn tương phản a! Giáo chủ đại nhân nói phải đem Lana an trí ở Quang Minh Thần Điện, nếu không hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

“Tại sao lại như thế?” Theodore đại chủ giáo cũng không có tức giận , chính là thản nhiên hỏi.

“Ngươi nên biết, kỳ thật Lana công chúa đã muốn sống không được .” Tiểu Duy thực bình tĩnh tuyên án Lana, “Nếu đêm nay không ở Quang Minh Thần Điện, chúng ta còn có cơ hội quan sát toàn bộ quá trình sống lại.”

“Ta không thể cho phép hắc ám lực lượng sinh ra.” Theodore đại chủ giáo những lời này liền lộ ra hắn trên thực tế đã biết Lana tình huống .

“Giáo chủ đại nhân, ta nghĩ ngươi hẳn là muốn làm rõ một chuyện, ngươi đã biết Lana công chúa bệnh ra gì nhân, vì sao không chịu cứu trị?”

“. . . . . .” Theodore đại chủ giáo ánh mắt lóe lên, lại không nói gì.

“Ngươi là cứu không được đi!” Tiểu Duy cười lạnh nói tiếp: “Nếu cứu không được, lại không nghĩ cho người ta một cơ hội sống lại, đại chủ giáo thật đúng là tàn nhẫn.”

Tiểu Duy nhìn cũng không nhìn Theodore đại chủ giáo sắc mặt trở nên xanh mét, trực tiếp đối Claude nói: “Claude, ngươi nếu muốn cho muội muội của ngươi tỉnh lại, liền mang nàng quay về Vương Cung.”

Claude tuy rằng không biết đây rốt cuộc là sao lại thế này, nhưng là vừa nghĩ tới Lana còn có còn khả năng sống thì hắn thì không thể buông tha 1% khả năng kia!

“Thật có lỗi, Theodore đại chủ giáo, ta muốn mang Lana quay về Vương Cung.”

Theodore nhìn bóng lưng Tiểu Duy cũng không quay đầu lại liền rời đi, khuôn mặt tươi cười hòa ái dễ gần lúc này đã hơi biến mất dần lui, thay vào đó là vẻ mặt sắc bén mang theo chút dữ tợn .

Tiểu Duy từ Quang Minh Thần Điện đi ra phát hiện Alois không thấy, tuy rằng kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, trong lòng nàng nghĩ đi quán rượu Ẩn Giả xác nhận một chút xem có phải hay không có một Huyết tộc tên Sax làm người pha rượu, dù sao người này đối với nhiệm vụ chính tuyến mà nói chính là điểm mấu chốt.

Vội vã chạy tới quán rượu Tiểu Duy đi trên đường phát hiện có điểm không đúng, đám người ban đầu có bộ dáng nhàn nhã lại có bộ dạng chạy trối chết, hơn nữa càng đi về phía trước tình huống càng là rõ ràng, cho đến khi cô ngăn một người đang chạy tới gần thì người nọ lại hô to:

“Chạy mau a! Có quái thú!”

Quái thú? Tiểu Duy lại càng kỳ quái, không có nghe nói có ma thú công thành a, chỗ này làm sao lại có quái thú?

Đợi khi nàng đi đến quán rượu, đã nhìn thấy tấm bảng hiệu Ẩn Giả đã cong vẹo lung lay trên cao, có cảm giác có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Tiểu Duy hoảng sợ, quán rượu này muốn đóng cửa rồi?

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng “Ầm” thật lớn, Tiểu Duy nhất bước đi vào. Mới vừa vào liền thấy Alois trong tay nắm lấy một người, người nọ sắc mặt trắng bệch trắng bệch, mắt trợn lớn, mặc trên người mặc lễ phục người pha rượu.

Tiểu Duy trong long phẫn nộ rên lên: Ngốc Long, ngươi đừng có đem nhiệm vụ NPC bóp chết a! Lúc này không thể nảy sinh cái mới a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.