Alois cảm thấy đây là lần đầu tiên hắn thấy phải vấn đề khó giải quyết như vậy.
Hắn ngồi suy nghĩ ở ngoài cửa phòng Tiểu Duy, đi đi lại lại, thỉnh thoảng
lại ngẩng đầu nhìn cửa phòng đang khép hờ, do dự nửa ngày cũng không
dám đẩy cửa đi vào, mất tự nhiên lúc ẩn lúc hiện ở ngoài cửa.
Bởi vì Tiểu Duy ở trong biển quá lâu cho nên trên người không được sạch sẽ, cho nên Ueda an bài phòng cho cô, để cho Tiểu Duy sửa sang lại bản thân một chút.
Mà khi Alois rốt cục cố lấy hết dũng khí rón
ra rón rén đi vào thì Tiểu Duy lại không có ở trong phòng, sau cánh cửa
phòng tắm đang đóng truyền đến tiếng nước chảy, chắc là cô đang tắm.
Alois nhẹ nhàng thở ra, dạo qua một vòng trong phòng, thấy bộ quần áo màu đen mà Tiểu Duy hay mặc bị cô ném trên giường, hình như chính là kiện trang bị này cần sửa chữa a. . . . . .
Vải dệt mềm mại còn
vương lại nhiệt độ cơ thể của Tiểu Duy , Alois nhẹ nhàng cầm lên, nhìn
bộ quần áo trầm mặc. Vừa nghe đến chuyện Tiểu Duy phải rời khỏi nơi này, không biết vì sao trong lòng hắn khó chịu vô cùng, loại thống khổ nói
không nên lời này làm cho Alois không biết theo ai, tìm không thấy
nguyên nhân, thống khổ lại tiếp tục giày vò hắn.
Điều duy nhất hắn biết chính là Tiểu Duy sẽ rời khỏi, hắn hiểu ý như đao xoắn.
Dựa vào đầu óc tư duy đơn giản của Alois, phương pháp duy nhất để giải
quyết vấn đề, chính là ngăn cản Tiểu Duy rời đi. Không, là ngăn cản Tiểu Duy rời khỏi mình.
Khi tiếng nước trong làm phòng tắm
dừng lại, Alois ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt lại từ
từ mở ra, thấy Tiểu Duy trên nguười chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra .
Thật ra thì hai người bọn họ lúc ấy đều bị đối phương dọa sợ, một người là
không nghĩ tới Tiểu Duy mặc ít như vậy mà đi ra, một người khác là không nghĩ tới con rồng ngốc này làm sao lại đột nhiên xuất hiện trong phòng mình.
Quả nhiên, Tiểu Duy nhíu mày nhìn Alois, nói : “Làm sao ngươi lại ở đây?”
“Ta. . . . . . Ta tới nhìn ngươi. . . . . .” Alois đỏ mặt quay đầu đi, tận lực không nhìn về phía Tiểu Duy.
Sửa sang lại khăn tắm trên người mình một chút, Tiểu Duy từ tủ quần áo lý
láy ra một bộ áo tắm rộng thùng thình mặc vào, rồi mới ngồi ở bên giường lau tóc.
Alois thấy Tiểu Duy không nói chuyện, xoay đầu lại nhìn thấy Tiểu Duy đang im lặng lau tóc, liền đi tới, lấy khăn mặt
từ trong tay Tiểu Duy ra, nhẹ nhàng giúp cô lau khô.
Tiểu Duy đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền tùy ý Alois đùa
nghịch tóc mình, cảm giác mệt mỏi dần dần xông lên, mí mắt bắt đầu đánh nhau. . . . . .
“Tiểu Duy, ở chỗ này, không tốt sao?” Alois vừa giúp Tiểu Duy lau tóc, vừa nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Duy mệt mỏi nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói: “Ta không có lý do ở lại
nơi này, người nhà của ta, bạn bè của ta đều không ở trong này.”
“Nếu tìm được lý do ở lại nơi này thì sao?”
“Vậy cũng chỉ có hai cái lý do, một người là người nhà ta đều đến thế giới
này, một cái khác là cho dù ta cố gắng thế nào thì cũng không thể trở về được.” Tiểu Duy mơ màng tựa vào ngực Alois nói, “Nhưng lý do thứ hai
phải thử mới biết được, người không cố gắng thì vĩnh viễn không thể thực hiện giấc mộng của mình.”
Alois thấy Tiểu Duy nhích
lại gần, liền điều chỉnh tư thế cho cô nằm thoải mái , tiếp tục hỏi:
“Ta ở bên cạnh ngươi, ngươi cảm thấy rất khó chịu sao?”
“Không, ngươi rất nghe lời.”
“Ta muốn. . . . . . được ở bên cạnh ngươi mãi mãi. . . . . .”
Giọng nói của Tiểu Duy đã biến thành tiếng thì thầm đô than thở thì thầm mang theo sự buồn ngủ lẩm bẩm, “Ngô. . . . . .”
“Ngươi đồng ý?” Alois vui sướng nhìn cô nằm trong lòng mình, mà câu trả lời dành cho hắn là khuôn mặt ngủ say của Tiểu Duy.
“Ngô. . . . . .”
Alois nhẹ nhàng đặt Tiểu Duy nằm lên trên giường, tiện đà cũng bò lên giường, nằm ở bên người Tiểu Duy, dùng một loại tư thế có tính chiếm hữu rất
mạnh ôm cô, nhìn bộ dạng không giương nanh múa vuốt hiếm có của cô, nói: “Ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngươi, quyết sẽ không cho ngươi trở về thế
giới của ngươi.”
“Ngô. . . . . .”
“Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. . . . . .”
Alois nhìn khuôn mặt dịu dàng khi ngủ say của Tiểu Duy, vươn người lên, hôn
nhẹ lên mặt cô, rồi cười ngốc ôm chặt Tiểu Duy vào trong ngực, ngủ thiếp đi.
Nụ cười thỏa mãn đso cũng được mang vào trong giấc mơ của hắn.
Mà Morrie Sickles và Shere chờ mãi không thấy người ra liền đẩy cửa phòng ra nhìn vào thì thấy khung cảnh ấm áp hài hòa này.
Cửa sổ hơi hé, gió nhẹ thổi bay rèm cừa màu trắng, ánh nắng mặt trời chiếu
lên trên người hai người đang ôm nhau ngủ, giống như đang đắp lên một
tầng sáng mỏng màu vàng, tóc dài màu đen dây dưa cùng một chỗ giống như gió nhẹ lướt qua mặt biển, nổi lên những gợn sóng nhè nhẹ liên tiếp.
Shere vỗ vỗ vai Morrie Sickles, làm một động tác, nhìn một cái rồi rời đi.
Bọn họ làm sao có thể không biết, Tiểu Duy một đường từ xã hội nhân loại đi đến được nơi này mỏi mệt đến cỡ nào, thần kinh luôn buộc chặt, khắp nơi đều là nguy cơ. Mà cho dù như thế, cô vẫn kiên trì mục tiêu của mình —— về nhà, trên thực tế, cô cũng coi như thành công hơn một nửa. Tìm được
rồi Cự Long tộc bọn họ, cũng đã biết phương pháp tìm kiếm Caesar thiên
thần, chẳng qua, ai cũng không biết cho dù là thật sự tìm được Caesar
thiên thần rồi, cô có thể về nhà hay không thì vẫn còn là một câu hỏi
lớn.
Tiểu Duy quả thật là mệt muốn chết, ngủ một giấc
đến tận đêm mới tỉnh. Khi mở mắt ra, chỉ cảm thấy chung quanh tối om,
nhưng đập vào mi mắt lại là khuôn mặt phóng đại của Alois. Mặc dù trước
đây từng có một lần kinh nghiệm, nhưng bây giờ lại thấy thì trái tim vẫn run lên, định đẩy hắn ra nhưng phát hiện mình lại bị hắn ôm chặt trong
lòng, nhướng mày, Tiểu Duy vừa đẩy vừa gọi tỉnh Alois.
“Dậy a rồng ngốc, ai cho ngươi ngủ ở trên giường ta? ! !”
“Không phải rồng ngốc . . . . . . Là Cự Long. . . . . .” Alois giống như tự
động trả lời, nhu nhu hai mắt nhập nhèm, thấy rõ trước mặt Tiểu Duy, sau đó nở một nụ cười thật tươi thật đáng yêu, nói: “Tiểu Duy, ngươi tỉnh
rồi?”
Tiểu Duy bị sự tin cậy và dịu dàng trên khuôn
mặt tươi cười này làm cho ấm áp trong lòng, lập tức đẩy Alois ra, nói:
“Làm sao ngươi lại ngủ trên giường ta?”
Tiểu Duy cầm lấy mấy bộ y phục cũng không còn chờ Alois trả lời, tự mình vào phòng tắm. Dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn hai má hơi hơi đỏ của mình
trong kính, làm sao cô lại có thể đại ý ngủ cùng người khác trên một
giường như vậy a. . . . . . Mặc dù hắn vẫn còn là một con rồng con. . . . . .
Alois lại rất vui vẻ, lần đầu tiên hắn chọc giận
Tiểu Duy, mà Tiểu Duy lại không ra tay đánh hắn. Trên mặt cười ngốc
ngốc, tùy tay thả cái ma pháp, sửa sang lại y phục của mình một chút,
đứng ngoài cửa canh chừng giúp Tiểu Duy.
Khi hai người
ra khỏi phòng, cùng Morrie Sickles, Shere bọn họ hội hợp, trời đã tối
đen. Tiểu Duy viết tờ giấy giao cho Ueda, nhờ hắn đưa cho Tinh linh tộc. khi cô cùng Morrie Sickles giằng co bị Tinh linh tộc công chúa Valanthe nhìn thấy, nếu không giải thích thì bọn họ sẽ rất lo lắng .
Tiếp theo, Tiểu Duy lại lấy ra những chiếc áo choàng đen lớn đưa cho mỗi
người một cái, rồi ở trong ánh mát nghi ngờ của mọi người mặc vào.
“Tại sao phải mặc thứ này?” Morrie Sickles đùa nghịch cái áo choàng, thân
hình cao lớn như hắn thì chỉ sợ cũng chỉ có thể che khuất nửa người trên .
“Hai người các ngươi dung mạo xuất chúng, ở trong
nhân loại quá mức nổi bật.” Tiểu Duy chỉ vào Morrie Sickles và Shere
nói, “Ta và Alois lại không biết vì sao lại bị Quang Minh Thần Điện đuổi bắt, cho nên vẫn là điệu thấp một chút thì tốt hơn.”
“Quang Minh Thần Điện?” Shere kỳ quái nhìn Tiểu Duy nói: “Đây không phải là Aus Belle sáng tạo . . . . . .”
“Đúng, chính là Rồng Hi VọngAus Belle sáng tạo Quang Minh Thần Điện, chẳng qua là trước khi chúng ta đến Tinh linh tộc thì bị các tín đồ của Quang
Minh Thần Điện bao vây chặn đánh.” Tiểu Duy nhún vai, ra vẻ không sao
cả, “Dù sao lần này đi cũng chỉ là sửa trang bị, không cần phải làm
lớn.”
“Ta không muốn mặc thứ này, nhìn như váy của đàn bà ấy.” Morrie Sickles đem áo choàng màu đen ném trở về, vẻ mặt khinh thường.
Tiểu Duy nghiêng đầu liếc mắt nhìn Morrie Sickles một cái, nói: “Vậy thì
ngươi và Shere đi quán bar chờ chúng ta, sửa xong trang thì tập hợp lại
xuất phát.”
Morrie Sickles và Shere cảm thấy có thể làm, liền đồng ý .
Tạm biệt Ueda, ba rồng một người bắt đầu hành trình, trên thực tế Cự Long
tộc từ nơi này đến một nơi khác thì là một chuyện cực kỳ đơn giản, đối
với tốc độ phi hành đệ nhất của bọn họ mà nói, đây là chuyện trong giây
lát. Nhưng Tiểu Duy quyết định bọn họ sẽ đến Tuyết Sơn trước, sau đó
truyền tống đến đế đô, như vậy mới giống nhân lại. Bạn có thể tưởng
tượng ra khung cảnh ba con Cự Long cùng lúc xuất hiện ở đế đô không?
Chắc chắn 100% là đem mọi người dọa chạy.
Thợ rèn ở đế
đô có rất nhiều, nhưng Tiểu Duy thíchđi cửa hàng thợ rèn tên là Tráng
Hán nhất, tay nghề công tượng ở đó không sai, chuyên môn sửa chữa trang
bị có độ bền kém.
Đương nhiên, đó là khi ở trong trò chơi.
Oogn chủ của cửa hàng thợ rèn Tráng Hán tên là Tiles · Handk · Bill, là một
rèn đại sư, nhưng người này làm người rất điệu thấp, ngay cả Karle
Sellecti và Athfield cũng không biết người này có trình độ rèn đại sư,
chỉ biết rằng người này có tay nghề tạo ra vũ khí trang bị không tệ ở
Tát Phỉ Lạp Tư đế đô , Tiles đại thúc được rất nhiều người mộ danh mà
đến .
Mà trên thực tế, bộ đồ Dạ Linh Ẩn của Tiểu Duy
nhất định phải có cấp bậc trên rèn đại sư mới chữa trị trong tình huống
độ bền sắp hỏng, tiêu tiền cô không lo, nhưng nếu độ bền lại rớt thì sẽ
rất phiền toái.
Tiểu Duy bọn họ thuận lợi ở trên Tuyết
Sơn dùng truyền tống đến trong đế đô, mặc dù những nơi có liên hệ mật
thiết với Quang Minh Thần Điện, hoặc là tín đồ của hắn thì vẫn luôn phát ra truyền đơn cho nhau, truy nã Tiểu Duy và Alois, người khác cũng
không có như vậy, bao gồm cả Tát Phỉ Lạp Tư quốc vương bệ hạ, đều không
có bày tỏ thái độ duy trì hay phản đối. Gần nhất Quang Minh Thần Điện
quả thật đắc tội không nổi, thứ hai này người bị truy nã cũng không phải người tốt, không bằng là cứ bảo trì trung lập, hai bên đều không đắc
tội.
Về những phương diện khác, Claude và đám Cathy vẫn
âm thầm tìm kiếm Tiểu Duy, dù sao cô không nói mà đi, lại giống hệt như
bốc hơi khỏi nhân gian, nếu đổi lại là ai cũng không tiếp thụ được, một
người sống sờ sờ cứ như vậy hư không tiêu thất rồi? Cho dù là Tiểu Duy,
cho dù bọn họ tin tưởng Tiểu Duy có năng lực này, nhưng vẫn không muốn
tin vào sự thật này. Mà trên thực tế, chỉ có Karle Sellecti một người
thảnh thảnh thơi thơi ngồi trong Ma Pháp Sư nghiệp đoàn lý, cố gắng học
tập ma pháp chú ngữ Tiểu Duy cho hắn lần trước —— đối với Tiểu Duy mà
nói là một cái chú ngữ rất đơn giản nhưng đến bây giờ Karle Sellecti vẫn không hiểu được, lão nhân này gấp đến độ trên mặt lại xuất hiện thêm
rất nhiều nếp nhăn.
Cathy ngầm phái ra hơn một nửa thành viên của Vinh Quang dong binh đoàn lén điều tra tung tích của Tiểu
Duy, Claude lại xuất động đội cận vệ của mình tìm kiếm cô, mà Athfield
tựa hồ cũng nhận thấy được cô gái tên là Tiểu Duy này có thân phận không tầm thường, cũng sai các đệ tử của mình tìm kiếm cô.
Nhưng khiến người ta không nghĩ tới là, người mà bọn họ dùng hết người ngựa để tìm kiếm, lại đang trên đường trở lại đế đô.
Tiểu Duy và Alois mặc màu đen áo choàng, che kín khuôn mặt, dựa vào ánh
trăng đi vào đế đô. Mà lúc này, cuộc sống về đêm ở đế đô giờ mới bắt
đầu. Đem Morrie Sickles và Shere đưa tới quán bar, Tiểu Duy dẫn Alois
quen đường tìm đến cửa hàng thợ rèn tên là Tráng Hán.
Người đi ra mở cửa là một đệ tử của Tiles.
Cửa hàng thợ rèn này đặt tên là Tráng Hán, trên thực tế cũng là có nguyên
nhân . Tiles cho rằng dáng người gầy yếu không thể vung được câu chùy
sắt nặng, vì thế đệ tử mà hắn tuyển nhận cũng chỉ là chọn những người có dáng người cường tráng, vạm vỡ . Tự nhiên, vị đệ tử mở cửa cũng không
ngoại lệ.
Tiểu Duy giương mắt nhìn cơ bắp đầy người, ở
trần nửa người, nhẹ nhàng nói: “Xin chào, chúng ta muốn sửa chữa một bộ
trang bị.”
“Thực xin lỗi, tiểu thư. Chúng ta đã đóng cửa, mời ngươi ngày mai lại đến.” Tráng Hán vừa nghe giọng đã biết đây
là một cô gái, cũng không nên nghiêm khắc cự tuyệt, gãi gãi đầu, tiếp
tục nói: “Cửa hàng đối diện nhà vẫn chưa đóng cửa, nếu như muốn sửa chữa trang bị thì bên kia cũng có thể .”
Sửa chữa trang bị
đối với đám thợ rèn mà nói không phải việc khó, ở đâu cũng có thể, cho
nên Tráng Hán đệ tử tốt bụng giới thiệu cửa hàng đối diện cho Tiểu Duy,
không ngờ Tiểu Duy lại không lĩnh tình.
“Không, của ta trang bị, chỉ có Tiles mới có thể sửa chữa.”
Tráng Hán đệ tử thấy Tiểu Duy kiên trì, có vẻ có chút khó xử, nghĩ nghĩ một
chút rồi nói: “Ta đi hỏi sư phó một chút xem có thời gian không.”
Bên kia, Tiles nghe đệ tử mình kể lại lời của Tiểu Duy, đột nhiên nở nụ
cười, nói: “Trang bị chỉ có ta mới có thể sửa? Vậy hãy để cho ta coi xem đó là vật gì! Mời nàng tiến vào.”
Tráng Hán đệ tử
mang theo Tiểu Duy cùng Alois đi vào trong điếm, đi vào đại đường, bên
trong không chỉ có một mình Tiles mà bên cạnh hắn còn đứng một người mà
Tiểu Duy quen.