Ngồi trong Volvo màu bạc là hai chàng trai anh tuấn tướng mạo cực kỳ xuất chúng.
Tiếng nhạc thôn quê nhẹ nhàng chậm chạp quanh quẩn trong không gian, Edward cố ý chọn nhạc phong cách cổ điển mà Alan thích, Edward rất may mắn người mình thích là phù thủy có chút truyền thống, bất kể là sở thích hay mỹ quan đều rất giống gia đình hắn, như vậy hắn cũng không cần vì sự chênh lệch tuổi tác giữa hai người mà sinh ra khổ não.
Vì thân thể Alan còn chưa khỏe, mặc dù dùng thuốc khôi phục hiệu quả rất tốt, nhưng Edward vẫn kiên trì muốn Alan đi xe của mình đến trường.
Hơn nữa, ma cà rồng mẫn cảm còn phát hiện, người mình thích về mặt tình cảm quả thực là một người đơn thuần tới cực điểm! Điều này làm hắn có chút đắc ý lại có chút cao hứng, hắn còn phát hiện, mặc dù giọng điệu nói chuyện rất tệ, tính tình cũng có chút quái gở lãnh đạm, nhưng chỉ cần hắn dùng ánh mắt thâm thúy mà thâm tình nhìn chằm chằm vào đối phương, cuối cùng người giơ cờ hàng nhất định là Alan!
Không thể không nói, bất kể kiếp trước hay kiếp này, Alan ở phương diện tình cảm đều tương đối nhút nhát bị động. Bởi vậy, lúc người khác chọn cách chủ động, cậu thường sẽ trở thành người bị động tiếp nhận.
Alan hiện tại có chút mờ mịt ngồi tại chỗ, bên cạnh là Edward bộ dạng đắc chí lại vừa lòng. Hồi tưởng hết thảy từ sau khi đến thị trấn Forks, Alan có cảm giác như đang nằm mơ.
Forks thật sự là một bước ngoặt trong vận mệnh của cậu, ở đây cậu gặp được ma cà rồng trong truyền thuyết; ở đây cậu bắt đầu chính thức thoát khỏi ràng buộc kiếp trước; ở đây cậu tìm được một ma cà rồng làm bạn trai, khụ khụ… Mặc dù bây giờ còn là dự bị.
Lắc đầu, Alan nhìn Edward một tay nắm tay lái, hắn thỉnh thoảng quay đầu nhìn mình, trên mặt nụ cười hơi quá mức sáng lạn mãi không biến mất. Mặt khác, bàn tay còn lại không nắm tay lái của hắn lại không ngừng bóp bóp một cái túi nhỏ căng phồng, đồ vật bên trong bị Edward giấu kín thật kĩ.
Alan có chút kỳ quái, giáo dưỡng tốt đẹp cho cậu biết dù là giữa tình nhân thân mật cũng nên có một chút tiêng tư không thể xen vào, nhưng hiếu kì hiếm thấy vẫn dâng trào.
Trước khi lên xe, Emmett thần thần bí bí kéo Edward sang một bên, từ trong ngực moi ra một cái túi nhỏ rồi nhét vào tay Edward.
Nhớ rõ Edward đầu tiên là nghi hoặc mở ra, móc ra một quyển sách bao bì tinh mỹ, sau đó lập tức đút nó vào. Còn vì vậy mà chột dạ nhìn chung quanh toàn thể, điểm chú ý đặc biệt nhiều vào Alan đang trả lời những vấn đề có liên quan đến phù thủy cho Alice nghe. Sau đó, hắn lộ ra biểu lộ cảm kích dành cho Emmett.
Giả thần giả quỷ! Alan phỉ nhổ một chút, cũng bất giác tưởng tượng trong cái túi kia đến tột cùng là gì? Bởi vì Edward hình như rất xem trọng cái túi đó, không chỉ gói thật kĩ lưỡng, thậm chí trước khi lên xe còn không thể chờ đợi lấy ra một quyển sách trong đó vội vàng lật vài tờ…
Các Slytherin thích khống chế tất cả, nhất là người hoặc vật bị bọn họ coi là vật tư…
“Alan…, sao cậu một mực cau mày vậy, đang lo lắng chuyện phù thủy sao?” Edward cầm lấy tay cậu, dùng sức nắm chặt, an ủi cười: “Yên tâm đi, Carlisle đã sống hơn sáu trăm tuổi. Chuyện cha biết nhiều hơn rất nhiều so với tôi, hơn nữa cha có giao tình với một vài gia tộc ma cà rồng càng cổ xưa hơn, nhất định biết rõ mà.”
“Tôi biết, ừ…” Hắng giọng một cái, Alan cảm thấy có điểm không thích hợp, ánh mắt Edward nhìn cậu có một ít sáng rọi kỳ dị. Cái này coi như bỏ qua, mấu chốt là, bàn tay Edward nắm lấy cậu, không biết là cố ý hay vô tình, đang có một ngón tay lạnh buốt dịu dàng vẽ vài vòng trong bàn tay cậu.
Cảm giác tê dại như điện giật từ lòng bàn tay truyền đến ngực, cảm giác tim đập nhanh lại lan tràn, trong nháy mắt cánh tay Alan dữ dội nổi lên một tầng da gà.
“Tôi nên khâm phục kỹ thuật lái xe của ngài sao? Edward…” Không để lại dấu vết rút tay mình về, Alan châm chọc nói: “Có lẽ hiện tại tôi nên hét lên một tiếng, cầu ngài rủ lòng từ bi, lúc lái xe tập trung chú ý! Nhất là, lúc đang lái xe có một tay!”
Đương nhiên, hắn rất nhanh liền vứt một chút mất hứng kia lên chín tầng mây, bởi vì hắn phát hiện niềm vui thú mới.
Sau kính chiếu hậu có thể nhìn thấy, Alan lúc này đang quay đầu đi chợp mắt, mặt của cậu —— đỏ đến kinh người!
“Ha ha ha, Alan, cậu thật quá đáng yêu a.”
“Câm miệng! Đồ phải gió!”
————————————
Vừa có hai ngày quang đãng thì giờ phút này, thời tiết đã bị mây mù trên bầu trời thay thế, mây đen xoay tròn đã dần chuyển do gió đông rét lạnh từ xa cuốn đến, cứ như đang chuẩn bị cho đầu mùa đông.
Lúc bước ra cửa xe, Alan không hề phòng bị làn gió lạnh heo hút cuốn đến trước mặt làm rùng mình một cái.
Alan vừa chuẩn bị thêm một cái chú giữ ấm cho mình đột nhiên cảm thấy trên vai hơi nặng, Edward cởi áo khoác của mình ra choàng lên người cậu.
“Không cần! Tôi không cảm thấy lạnh!” Alan chau mày, cậu thật sự không cảm thấy lạnh, hơn nữa vẻ mặt bảo vệ của Edward làm cậu cảm thấy hết sức không được tự nhiên.
“Alan…” Tiếp nhận áo khoác bị vứt trở lại, Edward như nghĩ tới điều gì, nhìn chung quanh thoáng cái, nói: “Không sao đâu Alan, không ai thấy. Quan hệ của chúng ta sẽ không bị cho người ta biết, cậu đã quên, tôi có thể nghe được tâm tư của bọn họ…”
Bộ dạng hắn vô cùng đau thương, đôi mắt vàng nhạt ngơ ngẩn nhìn Alan, như vì phải che dấu tình cảm của mình trước mặt người khác mà cảm thấy ảm đạm.
Vừa nghe hắn lời này, Alan lập tức bùng nổ!
Edward là có ý gì, chẳng lẽ hai người họ đang yêu đương vụng trộm! Coi như tình cảm giữa hai người đàn ông sẽ không được đại đa số người tiếp nhận, nhưng Alan cũng không cho rằng cậu cần che dấu gì sất, đây cũng không có gì mờ ám, thân là một Slytherin, chỉ cần kiên trì cho rằng mình là đúng thôi, khi nào thì cần quan tâm cách nhìn của người khác chứ, chẳng lẽ cậu còn sợ sẽ bị người ta giễu cợt sao?!
Tiền viện trường Slytherin vốn không biết tại sao lại trở thành người yêu của ma cà rồng, cố tình muốn tìm một nơi phát tiết trút hết buồn bực của mình, giờ phút này chỉ cảm thấy như bị vũ nhục, vứt bỏ tỉnh táo mà mình luôn lấy làm kiêu ngạo.
“Tôi cho rằng anh thật sự quá thích quan tâm! Qúy ngài Cullen!” Alan cười lạnh nói: “Tuy anh còn đang trong lúc khảo sát, nhưng tôi cũng không cho rằng hiện tại kết giao với anh là chuyện đáng xấu hổ gì, hay anh cho rằng như vậy sẽ ảnh hưởng thanh danh của mình, làm cho những cô gái hâm mộ anh chùn bước hả.”
“Không có! Alan.” Tiếng Edward hơi lớn, trán của hắn dựa vào trán Alan: “Không phải vì nguyên nhân này, Alan, trong lòng tôi không ai có thể vượt qua cậu. Tôi chỉ sợ cậu chịu không được, những tin đồn kia…”
Tư thế của hắn quá mức thân mật, mặt Alan lại không thể ức chế đỏ lên. Phối hợp với khuôn mặt tuấn tú có xu hướng nghiêm túc, không chỉ không có vẻ quái dị, ngược lại có vẻ đáng yêu làm người ta buồn cười.
Phảng phất như vì che dấu xấu hổ của mình, lại phảng phất như vì chứng minh mình căn bản không sợ ‘Tin đồn’ gì, Alan choàng lấy thắt lưng Edward, ngẩng đầu rời khỏi bãi đỗ xe, hướng vườn trường đi đến.
Đương nhiên, Alan cũng không phát giác, trên gương mặt anh tuấn của Edward không che dấu được đắc ý… khóe miệng hơi nhếch lên.
Bóp bóp quyển sách giấu trong túi áo, Edward nghĩ đến có cần sau khi trở về cám ơn Emmett thêm lần nữa hay không, cảm ơn ảnh mang đến cho mình một đống sách báo ‘không thể thiếu’.
Trước khi lên xe hắn có xem trước vài điều, từng coi qua một câu như vầy: đối đãi những nam nữ ở phương diện cảm tình khá đơn thuần mà lòng tự trọng lại rất mạnh, trong quá trình qun biết, có đôi khi phép khích tướngthường càng hữu hiệu hơn so với dỗ ngon dỗ ngọt!
————————
“Hey, mấy người có nghe nói gì chưa?” ‘Mật thám’ Jessyca trung học Forks thần bí nói: “Chúng ta lập tức sẽ có một bạn học mới chuyển tới, nghe nói, là con gái của cảnh trưởng Charlie.”
Dân cư trong thị trấn không nhiều lắm, các học sinh đều cùng nhau lớn lên từ nhỏ, rất ít có học sinh từ bên ngoài đến, bởi vậy lúc Alan vừa tới đã dẫn đến một cuộc thảo luận dài đến hai tuần. Chỉ là bản tính Alan quá quái gở, nói chuyện cũng quá ít, nhất là cậu lại rất thân thiết với gia đình Cullen cổ quái lại không hợp bầy, càng ít có người cùng cậu nói chuyện.
“Con gái cảnh trưởng Charlie? Đó không phải là em họ của Alan – Prince hông? Không biết có xinh đẹp như cậu ta không nhễ?” Taylor cười hì hì tìm hiểu.
“Hừ, dù sao trường học của chúng ta đã có gia đình Cullen xinh đẹp. Coi như là, á…” Catherine sửng sốt một chút, ngón tay run rẩy chỉ vào phía trước, phảng phất như nhìn thấy chuyện gì không thể tin nổi.
Từ ngón tay của cô, mấy học sinh đang nói cười vui vẻ đồng loạt nhìn về hướng cô chỉ.
Sau đó, trên mặt họ lộ ra biểu lộ ngu ngơ giống y như nhau.
“Oh my god!” thiếu niên có huyết thống Phương Đông phục hồi tinh thần đầu tiên, trên mặt Airui lộ ra biểu lộ không thể tưởng nổi.
Dưới bầu trời mây mù che kín, hai thiếu niên đều anh tuấn xuất chúng như nhau đang thân mật đi tới phía bọn họ, làm những người thấy cảnh tượng như vậy trong đầu đều hiện lên ra một tia ảo tưởng màu hồng phấn.
Nếu như hai người là bạn tốt, hảo huynh đệ, cử chỉ thân mật như vậy một chút cũng không có gì, nhưng mà tư thế của Edward và Alan… thật sự quá thân mật.
Tay trái Alan khoát lên thắt lưng Edward, mà Edward thì đắp trên bả vai Alan, hai người dán vô cùng gần.
Thế nhưng kỳ quái chính là, mặt Edward tràn đầy thích ý và vui sướng, mà biểu lộ của Alan có vẻ hơi cứng ngắc mà quẫn bách.
“Bọn họ sao lại nhìn chúng ta hoài vậy!” Alan có chút chột dạ nói nhỏ, nhưng nét mặt cậu vẫn giữ vững bộ dạng tự nhiên.
“Hâm mộ mà thôi.” ngón tay nào đó của Edward chỉ vào con mọt sách đeo cặp kính dày cui: “Ờ, thằng nhóc kia chẳng thấy gì hết.”
Chịu đựng buổi lễ chú mục của mọi người, Alan kiên trì giữ vững tư thế thân mật ôm Edward, đi vào phòng học.
“Không cần lo, Alan. Sau này sẽ quen mà.” ma cà rồng khoát lốp thiếu niên khẽ cười lẩm bẩm bên tai cậu.
Quen… hả! sắc mặt Alan hơi khó coi, chẳng qua cậu chỉ tức giận nhất thời thôi, sau khi tỉnh táo đã hối hận không kịp.
“Người nào yêu nhau đều như vậy.” Edward kỳ quái nhìn Alan: “Alan, sao vậy, chẳng lẽ cậu không biết hả?”
“Tôi đương nhiên biết rồi!” Alan thật sự cũng không biết người yêu nhau ở chung như thế nào, nhưng mà Edward đã nói vậy, Alan tự nhiên không thể giả bộ không biết, mạnh miệng tiếp lời.
Giống như… Là như thế này a, kiếp trước làm giáo sư ở Hogwarts nhiều năm Alan đã từng gặp không ít tình nhân vườn trường, những cô cậu phù thủy nhỏ kia lúc quen nhau hình như thật sự — dính chặt như vậy.