Mộ Sắc Thần Quang

Chương 5: Thị trấn...



Đây là Forks, thị trấn nhỏ luôn có mưa dầm, bầu trời bao la âm u. Nhìn từ xa, mây đen mờ ảo như ép gần sát mặt đất, hình như chỉ có một vạch nhỏ ngăn cách với đỉnh của mấy ngọn cây tùng, khiến cho cả thị trấn tựa như rơi vào một không gian bị chèn ép dưới bóng rợp của bầu trời.

Trong không khí mưa bụi tinh mịn vô hình vô tung. Thay vì nói là mưa, không bằng nói cả trấn bị che kín bởi hơi nước, làn sương mù mông lung bao phủ toàn bộ trấn Forks, khí hậu ẩm ướt nhiều mưa của nơi này làm cây cối dọc theo đường đi cùng với trên tường và hàng rào của mấy ngôi nhà phủ đầy màu xanh rêu phong. Dưới cơn mưa dầm màu xanh ấy càng nổi bật trên vách tường hơi xam xám, cả thị trấn như một thế giới được tạo thành bởi màu bạc và xanh.

Không khí hơi sương, sắc thái tổ hợp giữa bạc và xanh, đây quả thật là ký hiệu của học viện Slytherin.

Viện trưởng tiền nhiệm khá thích loại không khí này, nơi này mới là chỗ thích hợp cho một phù thủy Slytherin ở lại.

Alan thoả mãn nhẹ gật đầu.

Cảnh sát trưởng của thị trấn—— Charlie Swan dừng xe tuần tra, nhìn thấy thiếu niên tóc đen đang chờ ở bên đường, cẩn thận so sánh một chút với tấm hình móc ra từ túi quần, trên mặt hiện lên một nụ cười tươi, đẩy cửa xe ra.

“Con chính là Alan a, nhìn một cái nào…” Cảnh sát trưởng Charlie mỉm cười nhìn thiếu niên, sờ lên tóc cậu nói: “Con bằng tuổi Bella, mười năm không gặp, còn anh tuấn hơn trong tấm hình, sao con trễ vậy?”

“Thực xin lỗi, cậu Charlie.” Alan đối với sự thân thiết của Charlie cảm thấy có chút không thoải mái, từ nhỏ tính cách đã lạnh lùng quái gở, hơn nữa trong nhà gần như không có thân thích, ngoài cha Robert ra không ai từng thực hiện hành động thân mật nhiệt tình như vậy với cậu.

“Con… Ách, lúc con đi du lịchItaly… vì một chút chuyện nhỏ nên trễ vài ngày, thật sự xin lỗi.” Alan kiềm nén ý muốn hất bàn tay Charlie đang xoa tóc cậu ra, không ngừng thôi miên: cùng lắm thì gội đầu lần nữa là được rồi.

“Ha ha a, không có gì, người tuổi trẻ mà…” Cảnh sát trưởng Charlie nháy mắt với cậu, trêu chọc nói: “Chẳng lẽ là gặp được một cuộc diễm ngộ, mỹ nữ Italy nào đó làm con lưu luyến quên về.”

“Ách… Không phải.” Vừa nghe hai chữ ‘Diễm ngộ’, Alan không khỏi nghĩ đến Ma cà rồng vô cùng tuấn mỹ kia, cùng với… Cùng với cảnh tượng bị hắn ôm vào ngực khinh nhờn, da thịt sáng bóng như đá cẩm thạch, đôi mắt màu máu như bịt kín một tầng hơi nước, nụ hôn lạnh buốt mà dồn dập, thiếu chút nữa liền…

Nghĩ đến đây, Alan không khỏi vừa thẹn vừa giận, trên mặt nhanh chóng hiện lên tia ửng hồng, cũng không biết là do xấu hổ, hay là giận dữ!

“Này, cậu nói, Alan nè.” Nhìn mặt cậu đột nhiên biến hồng, Charlie không thể không lo lắng nói: “Con làm sao vậy, chẳng lẽ con thật sự…”

“Không! Không có có chuyện này, cậu Charlie.” Bàn tay Alan nắm chặt, ma lực trong cơ thể, vốn do không có đũa phép dẫn dắt, bắt đầu có biểu hiện rục rịch. Chết tiệt, gần đây ma lực trong cơ thể dao động càng ngày càng mạnh! Phải tranh thủ thời gian tìm biện pháp khống chế, nếu vì ma lực bạo động sinh ra hậu quả không cách nào kiểm soát thì sẽ rất nguy hiểm.

“Được rồi, Alan.” Charlie lo lắng nhìn Alan, nó là đứa con duy nhất em họ để lại, là đứa cháu trai Robert nhờ mình chiếu cố, cân nhắc một chút rồi mở miệng nói: “Alan, kỳ thật… Tuổi của con còn nhỏ, có lẽ vẫn không rõ cái gì là tình cảm chân thật. Chờ xem đi, trong trường trung học Forks có không ít cô gái tốt.”

“…” Alan hít vài hơi thật sâu, mỉm cười nói: “Cậu Charlie! Con – đã – không – còn –nhỏ …” Làm cha cậu còn được đó.

“Ha ha ha!” bộ dạng nhấn mạnh từng chữ của Alan ngược lại làm Charlie cho rằng đó là tật xấu mà tuổi trẻ thường có: không thích người khác nói mình nhỏ, nhất là trưởng bối. Bởi vậy liền cởi mở vỗ vỗ bờ vai cậu, nói: “Đi, cậu đưa con đến trường báo tin.”

Charlie Swan là anh họ của mẹ Alan, Annie, nghe nói tình cảm của hai người rất tốt, lúc Alan còn nhỏ đã từng tiếp đãi gia đình Charlie đếnLondondu lịch, ở chung với em họ Isabella Swan rất tốt. Có thể bởi vì tính cách trầm tĩnh hướng nội của Bella rất hợp với Alan, nên mấy năm nay mặc dù không gặp mặt, nhưng hai người vẫn có liên lạc với nhau.

Charlie và vợ là Renee đã ly hôn, con gái hai người là Bella, trừ dịp nghỉ hè, luôn luôn theo mẹ ở lạiPhoenix. Những lúc này, Charlie luôn sống cô độc một mình, ông vẫn không tái hôn, từ điểm này có thể nhìn ra Charlie và Robert đều là những người đàn ông rất thâm tình.

Lần này, Alan rời khỏi London đi đến Forks để học, Charlie tuy cao hứng nhưng cũng có chút bất an, cháu trai của ông, Alan Prince là thiếu gia sinh ra trong gia đình quý tộc lâu đời, từ nhỏ đã hưởng thụ cuộc sống sung túc giàu có ở một thành phố lớn như London, hôm nay phải rời khỏi thành phố lớn đến cái thị trấn nhỏ như lỗ mũi này, không biết có thể quen hay không.

“Alan, con tìm được chỗ ở chưa? Muốn đến nhà cậu hay không?” Sau khi lên xe, Charlie nhìn thiếu niên mắt đen, thấy cậu luôn luôn chỉ nhìn cảnh sắc lướt qua ngoài cửa xe, trên mặt lại hiện lên biểu lộ thoả mãn, hiển nhiên là hết sức hài lòng hoàn cảnh nơi này, không khỏi yên tâm một chút.

“Không cần đâu cậu Charlie, cha đã tìm phòng ở cho con rồi.” Giáo sư kiếp này cũng không giống như kiếp trước không biết giao tiếp, chỉ làm theo ý mình, sợ nói như vậy sẽ khiến hiểu lầm, có chút xấu hổ nhìn Charlie ngồi trong xe tuần tra, nói: “Cha mua cho con một căn biệt thự trong rừng, cha nói, gần đó là nơi cha và mẹ lần đầu gặp nhau.”

“Được rồi, được rồi, không có vấn đề gì.” Charlie cười cười an ủi Alan, che giấu một tia mất mác trong đáy mắt: “Ừ, đã đến trường học, chính con đi báo danh đi. Được rồi Alan, chúc con may mắn. Buổi chiều tan học, cậu tới đón con, hôm nay con tới nhà cậu ở một đêm, ngày mai con hãy đi tới biệt thự trong rừng.”

Nói thật, đối với việc cháu trai một mình đến biệt thự trong rừng, rời xa thị trấn, ông vẫn có chút không yên lòng, ông cảm thấy bề ngoài của Alan quá yếu đuối nếu so với bạn bè cùng tuổi, đương nhiên vỏn vẹn chỉ là bề ngoài mà thôi.

Trên thực tế, Charlie thập phần rõ ràng, không giống với vẻ ngoài, Alan xuất thân trong gia tộc lâu đời, cho nên thân thể rất tốt, bởi vì từ nhỏ nhất định được tiếp nhận chương trình học võ nghiêm ngặt. Năm đó, lúc cha cậu lần đầu đến Forks, ông và em họ Annie cũng bị bề ngoài yếu đuối của hắn lừa gạt, cho đến khi tận mắt chứng kiến Robert anh hùng cứu mỹ nhân đánh lui ba tên lưu manh, ông mới biết Robert bề ngoài nhu nhược kia cường hãn đến mức nào!

Hơn một tháng trước, trong thư Robert gửi đến từng ngẫu nhiên nhắc tới, so với chính hắn lúc còn trẻ Alan còn mạnh hơn. Thế nhưng từ khi gặp Ma cà rồng, mấy ngày nay Alan phải lặn lội đường xa lại lo lắng hãi hùng, sắc mặt hơi tiều tụy, hơn nữa thân thể cậu hình như còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, điều này làm cho Charlie, vốn không rõ chân tướng, khá lo lắng.

“Tốt, cậu Charlie, như vậy con liền đi trước.” Alan nhìn chằm chằm vào xe tuần tra thuộc về cảnh sát trưởng, lặng lẽ suy nghĩ, có lẽ cậu cũng cần có một chiếc xe thuộc về mình, về phần bằng lái xe thì lúc cậu mười sáu tuổi đã lấy rồi.

Đưa mắt nhìn xe Charlie biến mất trong màn mưa, Alan xoay người đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng.

Giáo viên chủ nhiệm tóc vàng trong văn phòng rõ ràng đã nghe nói về Alan, dù sao trấn này cũng không lớn, trung học Forks tổng cộng cũng chỉ có hơn ba trăm người, thân thích của cảnh sát trưởng Swan từ London tới trấn nhỏ vắng vẻ này, đối với các cư dân thưa thớt mà nói, cũng là một chuyện đáng chú ý. Tuy vẻ ngoài tuấn mỹ u sầu của Alan làm cho vị phu nhân trung niên sửng sốt một chút, nhưng dưới ánh mắt lăng trì có lực sát thương kinh người của cậu nhanh chóng hoàn hồn, Alan rất nhanh liền ký xong một loạt văn kiện, nhận lấy thời khóa biểu.

“Cậu bé anh tuấn quá, xem ra từ nay trường học không còn là thiên hạ của những chàng trai nhà Cullen nữa.”

Lúc vừa ra khỏi văn phòng, Alan mơ hồ nghe được giáo viên chủ nhiệm nhỏ giọng nói thầm.

Alan nhíu nhíu mày, không rõ nguyên cớ rời đi.

Tiếng chuông vào lớp bắt đầu vang lên, các học sinh chạy nhanh trên hành lang, có lẽ đã đến thời gian lên lớp.

Đến phòng học, sau khi Alan lấy tờ giấy đã kí tên đưa cho giáo viên đứng lớp, không đếm xỉa những ánh mắt hiếu kỳ và dò xét kia đi vào lớp học mới, dừng ở chỗ trống duy nhất cuối phòng.

Thiếu niên tóc đen anh tuấn như màn đêm chậm rãi đi tới chỗ ngồi thuộc về mình, bước chân ưu nhã mà kiên định chứng minh cậu được nhận một nền giáo dục cực kỳ xuất sắc. Mái tóc đen dài qua tai hơi rũ xuống đầu vai, chuyển mắt xem, mọi người nhìn thấy được một đôi mắt đen giống như không phải của nhân loại.

Trong lúc ngẩn ngơ, có một chút sững sờ như vậy.

“Hừ!” Alan tản ra hàn khí kinh người, thành công đem ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đến từ khắp nơi bức lui.

“Nhìn xem, tính tình quả thật y hệt như ba thằng nhà Cullen mà…”

“Thật sự là đẹp trai nha, ngay cả khí chất cũng rất giống …”

Loáng thoáng, lại có vài câu nói như thế truyền đến.

Nhà Cullen? Alan nhíu nhíu mày.

Khai giảng đã qua gần hai tuần, nhưng Alan lại không hề lo lắng mình có thể theo kịp chương trình học hay không. Bất luận là đời trước hay đời này, cậu đều là lần đầu tiên học tập những kiến thức này, nhưng Alan học tập vẫn rất thuận buồm xuôi gió, ngẫm lại cũng đúng, nếu như chỉ số thông minh không cao cũng không thể ngồi vững trên chức viện trưởng Slytherin mấy chục năm không ngã. Alan vững tin, qua vài năm thi vào học viện công nghệMassachusettshoặc là đại học Harvard cũng không có vấn đề gì.

Lớp đầu tiên là lịch sử thế giới, giáo viên cúi đầu làm Alan nhớ tới giáo sư Binns dạy lịch sử phép thuật ở Hogwarts kiếp trước, ngữ điệu chậm chạp quả thực giống y như lão giáo sư ma kia. Bất quá may mắn chính là, Alan đã từng chịu sự tra tấn của giáo sư ma nên sớm đã miễn dịch với mấy thứ này, trực tiếp liền một cái chú khóa tai cộng thêm chú xem nhẹ gia tăng trên người.

Sau khi tan học, Alan một tay chống cằm, nhìn ngoài cửa sổ xuất thần, đột nhiên một thanh âm trầm thấp từ bên cạnh truyền đến làm cậu phục hồi tinh thần.

“Hey, Alan Prince?” Một thiếu niên rõ ràng có huyết thống phương đông cười tủm tỉm chạy tới chào hỏi cậu, vẻ ngoài đồng dạng tóc đen mắt đen làm Alan giảm đi một phần bài xích, hơn nữa, giáo sư, vốn xuất thân từ Slytherin, vẫn hiểu được không thể để bản thân lâm vào trạng thái cô lập.

Quy tắc hành động thứ bảy của Slytherin: thích ứng hoàn cảnh, thay đổi hoàn cảnh.

Kiếp trước, Tiểu Long vì luôn luôn tuân theo 《Quy tắc Slytherin》 do thủ lĩnh xà viện đầu tiên biên soạn mà thường bị cậu cười nhạo, nhưng kiếp này Alan lại bất giác bắt đầu làm theo hành vi trong đó.

Tuy muốn an phận, nhưng nếu tỏ ra không quá hòa nhập với tập thể ngược lại sẽ làm cho người ta chú ý. Alan thấp giọng nói: “Đúng vậy, gọi tôi Alan là được.”

“A, xin chào, Alan, tôi là Airui.”

“Rất hân hạnh được biết cậu.” Thiếu niên huyết thống phương đông này đem lại cho người ta một loại cảm giác rất thân thiết, tuy nhiệt tình, nhưng lại không lỗ mãng như sư tử Gryffindor, ngược lại có vẻ rất ôn hòa hữu lễ, cho nên Alan đối với cậu bé rất hòa nhã.

“Hắc, Alan, nghe nói cậu từ London tới, trước kia học ở nơi nào?”

“Học viện Westminster, đó là một học viện tư nhân.”

“A, trời ạ! Nghe nói muốn vào học viện đó đều phải trải qua kiểm tra rất nghiêm ngặt, đi vào rất khó. Cậu rời khỏi chỗ đó đến Forks học, thật đúng là đáng tiếc.”

“Không có gì, tôi rất yêu mến hoàn cảnh nơi này.”

“Thật sao! Vậy thật quá tốt, đúng rồi, nghe nói cậu là cháu trai của cảnh sát trưởng Swan phải không?”

“Đúng vậy.”



Toàn bộ các khóa, Alan đều không thể không cùng các học sinh mới quen chào hỏi nhau, tuy không biểu hiện gì, nhưng trong đôi mắt đen đã càng ngày càng lạnh.

Trước kia cậu học tại Anh quốc, các học sinh đều hoặc nhiều hoặc ít có giáo dục tốt, hơn nữa người Anh quốc phong độ thân sĩ chú trọng tư ẩn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống bị một đám người vây quanh hỏi cái này hỏi cái kia.

Nhìn Airui biểu lộ có chút áy náy, tuy những học sinh này đều mang dáng vẻ sư tử Gryffindor, nhưng ít nhiều vẫn thân mật hơn. Hơn nữa Alan cũng không giống kiếp trước, đối với ai cũng một bộ núi băng vạn năm, phun độc khí tùm lum, chỉ có vẻ rất lãnh đạm.

Gút mắc ngăn cách ở kiếp trước, cuộc sống mười bảy năm khác biệt, cho dù là ai đều sẽ thay đổi.

“Alan!” Lần tan học tiếp theo, Airui gọi cậu lại.

“Xin lỗi…” Cậu bé bình thường hoạt bát sáng sủa bây giờ có chút ngại ngùng, cậu xấu hổ gãi gãi đầu: “Thực xin lỗi, các học sinh chỉ là… Quá mức nhiệt tình, bọn họ đối với cậu như vậy kỳ thật là vì Forks rất nhỏ, thật khó mới có người làm bọn họ cảm thấy hứng thú.”

Alan bình tĩnh nhìn cậu, sau đó khẽ mỉm cười nói: “Không có vấn đề gì.”

“Uh…” sắc mặt Airui có chút cổ quái, né tránh ánh mắt của cậu, một lát sau nhẹ giọng nói: “Alan, tớ xin cậu, xin cậu ngàn vạn lần đừng nở nụ cười với tớ như vậy.”

“Tại sao?”

“Bởi vì…” Airui nhún nhún vai, nói đùa: “Nụ cười của cậu thật động lòng người.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã tới trưa, Alan đóng sách lại, đã bị Airui kéo đi.

“Đi, tớ mang cậu đi nhà ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.