Mộ Sắc Thần Quang

Chương 53: Tương tự . . .



Không khí Tôn giáo ở Italy vô cùng nồng đậm, thành Volterra ánh mặt trời rực rỡ, chỉ là Alan giờ phút này, lại sớm không có tâm tình du lịch như lúc trước.

Trên lãnh thổ của Thiên Chúa giáo lại có một đám ma cà rồng cư trú, chẳng lẽ Giáo Đình cũng sa đọa rồi sao? Hay là thu các ma cà rồng được lợi ích gì? Alan cay nghiệt nghĩ!

Cầm đũa phép Caius trả lại trong tay, Alan nhíu mày nhìn ba người đàn ông ngồi trên cao, ba vị trưởng lão của Volturi trong truyền thuyết: Aro, Caius cùng… Hừ! Cùng Marcus.

Mặc dù lúc trước chỉ gặp một lần, nhưng tên này là kẻ chỉ nhìn thoáng qua vĩnh viễn làm cậu ghi khắc trong lòng, hận đến tận xương! Cái tên ma cà rồng suýt nữa… Suýt nữa kinh nhờn cậu!

Đối với tình yêu, Slytherin không thể nghi ngờ là trung trinh, trên thế giới này, chỉ có một Edward có thể… Có thể làm chuyện này với cậu mà thôi. Mặc dù đây là chuyện đã xảy ra trước khi quen Edward, nhưng Alan vẫn có cảm giác ‘Thất thân’ và ‘Thực có lỗi’ với Edward, điều này làm cậu càng thêm xấu hổ dị thường!

Có nên trực tiếp đi lên liều mạng không, hay là lén hạ độc! Alan phỏng đoán.

Vốn ôm tâm tình hẳn phải chết đến đây, nhưng lại không phải suy nghĩ trong lòng cậu, Alan thật sự không rõ mục đích của ma cà rồng.

Nắm đũa phép Caius trả lại, Alan biết rõ cái này không ngoài hai ý nghĩa: một là biểu đạt một loại thiện ý; mà hai sao, là cảnh cáo cậu: dù mi mang đũa phép, cũng đừng nghĩ chạy trốn khỏi Volturi, nơi này có rất nhiều cao thủ, ta không sợ!

Nói thật, Alan thật sự không có ý muốn chạy trốn. Cho dù cậu và gia đình Cullen đều chạy thoát, như vậy Charlie làm sao bây giờ, Bella làm sao bây giờ, còn Robert làm sao bây giờ, cậu không tin bọn ma cà rồng này không đem danh sách thân bằng hảo hữu của cậu đọc qua một lần.

“Ma pháp biến mất ngàn năm lại lần nữa tái hiện nhân gian, đây là việc trọng đại của bộ tộc phù thủy, cũng là vinh hạnh của gia tộc chúng tôi! Có thể nghênh đón cậu tới đây làm khách, cậu Alan – Prince. Xin hỏi, ta có thể dùng vinh quang này xưng cậu là Alan chứ?” Người đàn ông tóc dài màu đen có gương mặt vô cùng tinh xảo, tiếng ngâm nga hoa lệ không thua gia đình Malfoy ưu nhã kiếp trước, thậm chí về mặt khí chất còn vượt qua rất nhiều, đó cũng không phải do khác biệt của nội tình và giáo dưỡng, mà là một loại khí chất đến từ tháng năm ngưng kết  tạo thành!

Bề ngoài bất quá chỉ là một tòa thành kiến trúc cũ nát, bên trong lại tráng lệ như cung điện, đương nhiên Alan không thể quên lần đầu tiên tiến vào đại điện như cung đình này, trình diễn một màn giết hại tàn nhẫn máu tươi đầm đìa như thế nào.

Aro hơi sửa sang lại vẻ mặt, mặc dù vẻ mặt kia sớm đã hoàn mỹ vô khuyết. Nhưng không thể không nói, dù hắn chỉ nhẹ nhàng nghịch động ống tay áo, đều khiến cho khuôn mặt mị hoặc vốn không gì sánh kịp của hắn rạng rỡ không ít, khuôn mặt của Edward trong giới ma cà rồng có thể coi là mỹ mạo khó gặp, nhưng so sánh với Aro, Alan lại cảm thấy hơi kém hai phần, cho dù là gia đình bạch Khổng Tước bạc kim kiếp trước, cũng có vẻ không bằng!

Trịnh trọng hướng phù thủy dưới đài nghiêng người thi lễ một cái, Alan nhíu mày, thần sắc không căng cứng cũng không không được tự nhiên bình tĩnh tiếp nhận hành lễ của Aro. Tuy đối mặt một phòng ma cà rồng mắt đỏ có chút e dè, trên người ba vị trưởng lão kia không ngừng tràn ra uy áp cũng làm cậu áp lực! Nhưng Alan vẫn quyết định giấy rách phải giữ lấy lề, bất kể như thế nào cũng không thể lộ vẻ e sợ thất lễ. Huống chi dùng tính cách của Alan mà nói, tự nhiên không thể nào cùng người mình không có hảo cảm tiếp tục lãng phí thời gian như vậy, bởi vậy lập tức cho Aro một ánh mắt “Có lời cứ nói, có… việc gì thì… báo đi”.

Đối mặt sự vô lễ của Alan, gương mặt xinh đẹp gần như yêu dị của Aro lại hiện ra nụ cười, không phải nụ cười trào phúng như Alec, mà là nụ cười có cảm giác hăng hái.

“Xin đừng cảm thấy bất kì cưỡng ép gì, Alan.” Aro nói ra: “Phù thủy là một chủng tộc hết sức tị thế mà lại quái gở, đặc biệt từ lúc Giáo Đình xưng bá Châu Âu đến nay, từ năm đó phù thủy chỉ còn là truyền thuyết, chúng tôi cũng rất hiếm gặp qua mấy vị phù thủy, hiểu biết đối với phù thủy cũng không sâu. Lần này sở dĩ muốn Caius mời cậu, chủ yếu là hi vọng hiểu về phù thủy hơn, lần này chúng tôi mời cậu tới chỉ hi vọng cậu có thể dừng chân tại nơi này ít lâu, cùng chúng ta nói vài sự tích có liên quan đến phù thủy, thoáng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng tôi là tốt rồi.”

“A, phải không.” Alan lạnh lùng nhìn Caius, tiếp đó cười trào phúng với Aro, nói: “Như vậy phương thức mời của các người thật quá đặc biệt!”

“Ta nghĩ cậu hiểu lầm, Alan.” Aro thở dài nói: “Chúng ta sở dĩ đối đãi gia tộc Cullen như vậy thật ra là vì sự tình phức tạp giữa ma cà rồng, cậu là một người thông minh, đây là thế lực nội bộ của ma cà rồng và sự thay đổi của tư nhân, nhưng chúng tôi thật không ngờ… Cậu lại cùng Edward gia tộc Cullen, có quan hệ thân mật như vậy.”

Alan từng nghe qua, năng lực của Aro là đọc trí nhớ, nhưng khác với Edward đọc bất kì lúc nào, năng lực của Aro cần cùng đối phương có tiếp xúc tứ chi mới được. Hơn nữa Edward thấy chỉ là mảnh nhỏ trong trí nhớ tâm linh, chỉ cần cho Aro thời gian, hắn thậm chí có thể nhìn trộm tất cả trí nhớ từ trước đến giờ của người ta!

Vừa rồi cậu nhìn thấy Aro cầm hai tay Caius một lát, chắc hẳn là đang đọc trí nhớ đã thấy khi ra ngoài lần này a.

“Như vậy các ông đến tột cùng có vấn đề gì muốn hỏi tôi?” Alan hỏi: “Chẳng lẽ các ông cảm thấy hứng thú với ma pháp của phù thủy?”

“Không! Không! Không…” Aro lắc đầu nói: ” Alan thân mến, ma cà rồng có được nguồn sức mạnh của chính mình, quyền năng của phù thủy đối với chúng tôi cũng không có sức hấp dẫn quá lớn, hơn nữa chúng tôi cũng không có ý thu hút cậu. Kỳ thật lúc đầu ta cũng không muốn trêu chọc cậu, nhưng người nhà của ta —— Marcus, anh ta nhất định phải mời cậu tới Volturi, dù ta mãnh liệt phản đối cũng không hữu dụng.”

Ánh mắt Alan lập tức chống lại người đàn ông tóc quăn đen dài tuấn mỹ gần như yêu dị kia, từ lúc Alan nhìn thấy hắn lần nữa, hắn vẫn không nói một lời gương mặt cứng đờ co quắp, so với Alan quanh năm một vẻ mặt đen quả thực chỉ có hơn chứ không có kém!

Mặc dù mặt không biểu tình thần sắc trống rỗng, nhưng Alan vẫn cảm giác được, đôi mắt màu máu của hắn kỳ thật từ lúc thời khắc cậu bị mang vào Volturi, vẫn đang nhìn cậu!

Hắn nhất định muốn ta tới Volturi làm gì? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ còn muốn lặp lại chuyện lần trước!

Nghĩ đến đây, trong đôi mắt đen nhánh của Alan, gần như tiết ra sát ý khó có thể tưởng tượng, tay nắm đũa phép bổng nổi gân xanh, hiển nhiên là đang nhẫn nại gì đó.

Độ mẫn cảm của ma cà rồng còn hơn phù thủy, các vị ở đây bất kể là Tam đại trưởng lão hay là những vệ đội cung kính đứng một bên, đều hoặc nhiều hoặc ít cảm nhận được sát khí trên người phù thủy mắt đen, vì sao cậu ta chỉ riêng đối với trưởng lão Marcus, lại lộ ra sát ý không che dấu chút nào như vậy?

“Khụ khụ.” Aro ho nhẹ mấy cái, hấp dẫn ánh mắt của Marcus mặt than co quắp và Alan mặt cũng co quắp tương tự và lửa giận cùng sát ý không chút nào che giấu: “Alan đã từng gặp người nhà của ta, ý ta là Marcus, đúng không?” bộ dạng hắn như hết sức hứng thú, kỳ thật hắn đã sớm cảm thấy hứng thú đối với gút mắc giữa hai người, chỉ là Marcus lại chết sống không cho hắn tiếp xúc thân thể của mình.

“Nếu có lựa chọn.” Alan khiêu khích liếc nhìn Marcus: “Tôi thà mình không có vinh hạnh này.”

“Ha ha, điều này là vinh hạnh của chúng tôi mới đúng, Alan.” Aro thân thiết nói: “Nếu có gì cần, cứ việc nhắc cho chúng tôi, chỉ cần chúng tôi có, nhất định làm được cho cậu. Lúc này, ta nghĩ cậu nên đi nghỉ ngơi.”

“Chờ một chút.” Alan lên tiếng nói: “Các người khi nào có thể thả tôi rời đi? Còn có, ngoại trừ cùng các người nói một ít chuyện phù thủy ra, đến tột cùng tôi còn phải làm những thứ gì?”

Nếu bàn về trình độ mẫn cảm, Alan không thấp hơn Edward chút nào, cậu chú ý lời nói của Aro vô cùng mơ hồ, hơn nữa không có một kỳ hạn xác định nào, bởi vậy giành trước hỏi.

“Ha ha, Alan là khách của chúng tôi, mà không phải nô lệ, sao lại dùng từ ‘thả’ chứ.” Aro lảng tránh vấn đề thứ nhất. Tiếp theo, Aro như có chút chần chờ, ánh mắt liếc về phía người nào đó vài lần, nói: “Về phần những chuyện khác sao… Người nhà của ta, Marcus đối với chuyện của phù thủy rất cảm thấy hứng thú, Alan cậu tiện thể, có thể trao đổi nhiều hơn cùng anh ta một ít.”

Ta một chút cũng không tiện thể! Alan mặt không biểu tình nhìn về phía Marcus cũng mặt không đổi sắc, đối phương cũng không vì lời nói của Aro lộ ra bất cứ biểu lộ cảm tạ hoặc kinh ngạc gì, cứ như tất cả chỉ là chuyện đương nhiên.

Alan nhịn xúc động muốn trợn trắng hai mắt xuống, tuy không biết Marcus xuất phát từ mục đích gì, nhưng hắn cũng đừng coi cậu như không khí như vậy a.

Chỉ thấy Marcus đột nhiên đứng lên, đi đến ngoài cửa. Lúc đi qua Alan, cúi đầu thản nhiên quét mắt nhìn cậu một cái, trong mắt hiện lên một tia giật mình tiếp đó lại là mê mang. Cuối cùng, rốt cục biến thành bình thản.

Ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, có lẽ nếu Edward ở đây có thể nhìn ra những thứ gì a, nhưng rõ ràng Alan không được. Hơn nữa đối mặt một ma cà rồng tồn tại hơn một ngàn năm, cho dù là thi triển nhiếp tâm thủ niệm, cũng chưa chắc có thể biết được nội tâm của hắn.

“Đi theo ta.” Lúc bước nhanh tới cửa, Marcus đột nhiên quay đầu vứt xuống một câu.

Hắn đi đường nhìn như rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế lại có vẻ không nóng không vội, áo choàng màu đen quét qua từng đợt cuộn sóng, rất giống khí thế hầm xà vương năm đó!

Alan nhướng mày, đang do dự, hắn… Hắn muốn ta theo, ta sẽ đi theo sao!

Đang lúc phẫn nộ kiêm không được tự nhiên, Aro đột nhiên vô thanh vô tức đi tới, vỗ vỗ bờ vai cậu.

Trong khoảnh khắc đó, Alan rõ ràng cảm nhận được một ý nghĩ vô cùng hùng mạnh quét ngang qua đầu cậu, quả thực muốn đánh vào sâu trong nội tâm!

Thật mạnh! Cậu chắc hẳn, thuật đọc tâm của Edward vỏn vẹn chỉ coi như là một đứa nhỏ! Mặc dù cần dựa vào tiếp xúc mới có thể dọ thám trí nhớ của đối phương, nhưng loại sức mạnh cường hãn này có thể xâm nhập linh hồn, tại phương diện ‘chất lượng’ tốt hơn nhiều so với Edward.

Đem bế quan bí thuật vận chuyển tới cực hạn, trên trán Alan thậm chí toát ra mồ hôi lạnh! Thân hình cũng bắt đầu hơi run rẩy.

Aro cả kinh, sức mạnh cường đại bắt được phù thủy nóng lòng muốn giãy cổ tay hắn, hứng thú trên mặt càng ngày càng đậm.

“Thật sự là sức mạnh kỳ dị, hiện tại không chỉ có Marcus, ngay cả ta đều càng hứng thú với cậu.” Aro buông tay ra, Alan gần như quỳ trên mặt đất bắt đầu thở dốc.

“Anh đang làm gì đó?” Marcus đã đi xa đột nhiên trở về, thấy Alan thở dốc bất định, ánh mắt có vài phần trách cứ nhìn về phía Aro, đối phương chỉ nhún vai với hắn.

“Đuổi kịp!” Marcus lại liếc nhìn Alan, cau mày nói.

“Không cần sợ, đi đi, Alan.” Aro ân cần than nhẹ bên tai cậu: “Marcus chỉ muốn dẫn cậu đi nghỉ ngơi.”

“Não của ông là não quỷ khổng lồ à?” Alan cắn răng nói: “Ông từ chỗ nào nhìn ra tôi đang sợ.”

Phù thủy mắt đen từ túi không gian cất giữ bên hông lấy ra một lọ ma dược trút vào miệng, hầm hừ đi. Kết quả luyện kim đến từ di sản phù thủy xác thực dùng rất tốt, chủ nhân trước của Higuma thật là một phù thủy vĩ đại.

Rời đi trong nháy mắt, tai Alan rõ ràng nghe được Aro vô ý thức lẩm bẩm một câu: “Giống, thật sự quá giống.”

Sau khi Alan rời đi, Caius hỏi: “Aro, anh thật sự tính đem phù thủy kia giao cho Marcus sao?”

Aro thở dài: “Sau khi chuyện kia phát sinh, anh ta đã trầm tĩnh quá lâu. Hôm nay thật vất vả mới có người khiến anh ấy cảm thấy hứng thú, anh ấy đã mở miệng, tôi có thể nói không sao?”

“Anh không sợ anh ấy vì vậy mà nhớ tới…”

“Đây là con đường anh ta lựa chọn lúc trước!” Aro có chút gây gắt mở miệng: “Đã lựa chọn quên, cho dù thật sự nhớ tới lần nữa, cũng chỉ là một lần thống khổ nữa mà thôi. Cũng không phải chưa từng có, cùng lắm thì làm lại lần nữa là được rồi.”

“Cái này…” Caius hình như đang trốn tránh chuyện của người nào đó: “Phù thủy kia…”

“Cho tới giờ tôi cũng không nghĩ qua muốn tổn thương phù thủy kia, Caius.” Aro mở miệng nói: “Một người không biết rõ chi tiết, tốt nhất đừng tùy tiện đi trêu chọc, trên cái thế giới này đã có một phù thủy, tự nhiên cũng sẽ có người thứ hai, tôi không nghĩ thật sự trêu chọc kẻ thù nào, mặc dù chúng ta cũng không sợ!”

“Nhưng bộ dáng cậu ta, thật sự là…”

“Chỉ là giống nhau mà thôi, Marcus cũng không phải một người nông cạn như vậy. Cho dù anh ta vì dung mạo phù thủy kia mà nhớ ra cái gì đó, cũng sẽ không ngu xuẩn đi tìm vật thay thế, chuyện lảng tránh chủ tâm như vậy, Marcus cũng rất khinh thường!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.