Mộ Sắc Thần Quang

Chương 60: Tình cảm mãnh liệt (một) . . .



Edward vốn định chờ ở bờ biển mặc cả với ma cà rồng Volturi, hắn muốn lập tức nói rõ ràng với mấy lão già kia  rồi mang theo bầu bạn phù thủy của hắn rời khỏi cái nơi quỷ quái này!

Nhưng Alan lại trực tiếp kéo hắn về lều của mình, ép hắn uống nửa bình ma dược.

Edward tỉnh táo lại còn cố kỵ Volturi, nhưng phù thủy kiệt ngạo nào đó, cậu có sao?

Hai người trong lều, có cây đèn cũ kỹ phát ra ánh sáng ấm áp, phù thủy mắt đen vừa vào lều đã bị  ma cà rồng hất vào chiếc giường êm, thân thể cao ngất đè xuống.

“Anh làm gì đó!” Alan không hiểu sao Ma cà rồng luôn ân cần thậm chí có chút dè dặt với cậu, tại sao đột nhiên trở nên, … cuồng dã như thế

Đang muốn nắm lấy đũa phép cho hắn biết tay một chút, lại bị ánh mắt của đối phương làm giật mình, đũa phép nắm chặt đã dần dần thoát khỏi bàn tay dưới ánh mắt thâm thúy của hắn, phát ra một tiếng cạch, rơi trên mặt thảm lông dê dày mà tinh mỹ.

Cặp mắt trong trẻo vàng kim của Edward – Cullen nhìn không chuyển mắt theo dõi cậu, trong thâm thúy chứa đầy nhu sóng trong suốt, ánh sáng lưu chuyển, xinh đẹp phi thường!

Hai tay hắn đặt hai bên bả vai Alan, tận lực không cho trọng lượng của mình ép lên người cậu, lồng ngực cường tráng lại hạn chế khả năng giãy giụa của cậu.

Tiếp đó, cúi thấp đầu xuống, chậm rãi đến gần đôi môi hồng nhạt quanh năm nhếch lên kia.

Chưa bao giờ có cảm giác dịu dàng như thế…

Alan không phải lần đầu tiên chạm vào môi của Edward, nhưng lại là lần đầu tiên cậu hôn.

Trước kia Alan một mực bài xích Edward hôn cậu, mà cậu bị ma cà rồng hôn trong lần như tuyên thệ kia, cũng chỉ là nhẹ nhàng môi đụng môi, chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác hôn là gì.

Nhưng lần này…

Alan vô thức nhắm mắt lại, hai tay siết chặt, cứ như biểu đạt bối rối cùng bất an nội tâm của cậu.

Ma cà rồng được gọi là ‘sinh vật máu lạnh’, môi của họ cũng như thân thể, là xúc cảm lạnh buốt, nhưng khác với thân hình cứng rắn kia, nó lại mềm mại mơn trớn như lụa.

Hơi thở lành lạnh mơn trớn cánh mũi, lồng ngực cứng rắn hạn chế không gian cậu giãy dụa có chút lỏng đi, bên tai truyền đến tiếng thở dốc trầm thấp.

Sau một khắc, Alan bỗng dưng mở mắt.

Khi mắt đen bắt gặp mắt vàng.

Đôi mắt đen sũng nước mơ màng đối diện con ngươi vàng kim của ma cà rồng, dưới ánh đèn mờ ảo, màu vàng kim chói lọi làm lòng người rung động vẫn rực rỡ như ngày nào.

Vẻ đẹp này dùng ngôn từ không cách nào miêu tả được, gần như đã vượt qua tất cả từ ngữ hình dung mà thế nhân có thể nghĩ ra.

“Cái này, cái này, cái này…” Alan nói lắp bắp: “Cái này… Đây là, chúng ta… Là hôn sao.”

Cậu thậm chí vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm lấy đôi môi bị mút đỏ bừng.

Động tác khả ái này làm đồng tử vàng kim của Edward tối sầm lại, thanh âm của hắn như có chút biến điệu, giọng nói trong trẻo bình thường bị bao phủ bởi một lớp trầm thấp khàn khàn.

“Không… Thân ái, đây mới thực sự là hôn.” Edward nghe vậy phát ra tiếng cười khẽ, trên gương mặt anh tuấn lộ ra nụ cười mê hoặc, thân hình cao ngất của hắn áp xuống lần nữa, lồng ngực cứng rắn ép vào ngực Alan, một tay nhẹ nâng cằm cậu lên, tay kia chống lên chiếc giường mềm bên cổ Alan, lại dán môi lên lần nữa.

Khác với lần trước, một thứ gì đó hơi lạnh mà mềm mại khẽ liếm lên môi Alan, sau đó dò xét đi vào đôi môi khẽ nhếch của cậu.

Chàng trai mắt đen bị nụ hôn sâu chưa bao giờ trải qua này làm sửng người, đầu óc cậu lập tức biến thành một đống rối bời, chỉ có một suy nghĩ rõ ràng trong đầu không ngừng dâng lên, hóa ra lưỡi của ma cà rồng lại mềm mại như thế, ngô… Cái này sau này phải nghiên cứu mới được.

Đầu lưỡi linh hoạt không tốn chút sức cạy mở hàm răng Alan, từ trái sang phải, một tấc một tấc quét sạch khoang miệng Alan.

Alan đỏ bừng cả mặt thở hổn hển, khoang miệng đã bị dị vật càn quét, phân bố không ít nướt bọt, Edward mỉm cười, nhắm nháp toàn bộ hương vị tươi mát trong môi Alan, sau đó mới lưu luyến rời khỏi, cười nhẹ: “Coi nè Alan, đây mới gọi là hôn.”

Đôi môi vốn hơi hồng của Alan hiện tại đã biến thành đỏ tươi khác hẳn với người thường giống như Edward, khẽ mở ra, lồng ngực phập phồng, vươn tay sờ đũa phép, lại bị ma cà rồng xấu xa bắt ôm lấy ngực mình.

“Anh… Anh chết tiệt!” Alan lấy không được đũa phép, bất đắc dĩ một tay chống lấy ngực ma cà rồng, tay kia bóp cổ hắn, nổi giận mắng: “Anh có phải lại muốn… Lại muốn thử mùi vị của sectumsempra không!”

Nếu đổi lại là lúc trước, không chừng Edward sẽ lập tức thu tay lại không dám làm càn, nhưng hiện tại hình như đã biết Alan chỉ là con hổ giấy, Edward chẳng thấy có uy hiếp.

Đồng tử vàng kim phảng phất như mê hoặc Alan, ánh sáng mờ ảo không ngừng lưu chuyển bên trong, hắn khẽ liếm vành tai Alan, thoả mãn nhìn Alan run rẩy một chút.

Quả nhiên, lúc trước khi hắn tình cờ nhìn trí nhớ của Alan, cặp mắt xanh biếc kia vẫn một mực canh cánh trong lòng, nhưng phản ứng ngây ngô hiện tại của Alan lại làm hắn rất đắc ý: nhìn xem, Alan của hắn là lần đầu tiên cùng người thương là hắn làm chuyện thân mật thế này đó.

Khoan chờ chút, chuyện thân mật.

Lão… Lão Marcus kia!

Edward nhớ tới mảnh nhỏ vừa rồi hắn tình cờ nhìn thấy trong trí nhớ của Marcus, lão và Alan!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Edward tối sầm lại, có chút phẫn nộ, lại uất ức nhìn Alan.

“Thân ái, em biết vừa rồi tại sao anh liều mạng với Marcus không?” ánh mắt Edward ứa ra ánh sáng khó hiểu, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua môi Alan, uất ức nói: “Anh lúc nãy vô tình thấy được nội tâm của lão, thấy một ít kí ức. Lão ta… Đụng vào nơi này của em.”

Phù thủy mắt đen run lên một cái, nhìn nhìn bộ dạng lã chã muốn rơi nước mắt của ma cà rồng mắt vàng, lửa giận vốn đã không cao lại dần dần tắt ngúm.

“Còn có trong này nữa!” Edward mừng thầm, cảm thấy bàn tay Alan chống lồng ngực hắn bắt đầu rụt về, trên mặt vẫn có chút phẫn nộ, có chút ủy khuất, ngón tay từ môi Alan chuyển xuống cổ, đẩy cổ áo ra, xẹt qua xương quai xanh.

“Không phải… Cái anh nghĩ đâu!” gương mặt tái nhợt của Alan đỏ ửng, cậu nhỏ giọng giải thích, trong ngữ điệu chứa chút e sợ và bất an mà chính cậu cũng không phát giác.

“Anh tin tưởng em, thân ái.” phẫn nộ cùng ủy khuất trên mặt Edward biến mất, hắn bất động thanh sắc chậm rãi mở một loạt cúc áo của Alan, để lộ lồng ngực trắng nõn như ngọc của cậu ra.

“Anh yêu em, còn hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này.” môi Edward từ ngực Alan chậm rãi lướt xuống, khẽ liếm bụng cậu: “Nếu cả chút lòng tin đó cũng không có, Alan, anh có tư cách gì để yêu em.”

“Cảm… Cám ơn.” chính Alan cũng không biết mình tại sao phải nói ra từ này.

“Ha ha… Đừng chỉ nói cám ơn a Alan.” Edward nhìn thẳng cậu lần nữa, ánh mắt lại cực kỳ kiên định, biểu thị lời kế tiếp hắn muốn nói là nghiêm túc như thế nào: “Anh là Ma cà rồng ích kỷ, Alan. Nếu một ngày nào đó em thật sự rời xa anh, ta liền hóa thành tro bụi trước mặt em, khiến em vĩnh viễn áy náy, vĩnh viễn không quên được anh!”

“Nhìn xem…” Hắn khẽ cười nói: “Anh chính là một Ma cà rồng ích kỷ như vậy đó.”

“… Tôi cũng vậy.” Alan mím môi, cậu nhìn nụ cười đắc ý của ma cà rồng, rồi lại thấy phiền não, nghiêng mạnh người, đặt ma cà rồng dưới thân.

Trong ánh mắt vàng kim của Edward đều là vui vẻ, hắn thuận theo nằm xuống, nâng Alan lên, để ngồi ngang hông hắn.

Hôn liên tục lên mặt Edward, không chừa lại bất cứ nơi nào.

Nụ hôn của Alan ngây ngô mà mộc mạc, cậu chỉ dùng môi chậm rãi xẹt qua trên gương mặt bóng loáng như đá cẩm thạch của ma cà rồng, lại không thấy mút, cũng không có liếm.

Nhưng Edward lại vui vẻ chịu đựng, hắn hưởng thụ phát ra rên rỉ trầm thấp, cứ như cố ý để phù thủy nghe thấy, làm cho Alan đang khẽ hôn cảm thấy tốc độ máu chảy của mình càng lúc càng nhanh, xụi lơ trên lồng ngực cứng rắn bóng loáng của ma cà rồng.

Ngón tay lạnh buốt tham lam tiến vào mở rộng quần áo, lưu luyến mơn trớn thắt lưng ấm áp của phù thủy.

“A!” Phảng phất như bị kích thích bắt lấy bả vai ma cà rồng, Alan một ngụm cắn lấy bờ vai Edward, đương nhiên không thật sự dùng sức cắn, cậu còn muốn bảo vệ tốt hàm răng của mình. Chỉ là thân thể run lên, ghé vào ngực Edward run rẩy.

Con ngươi vàng kim của Edward trong nháy mắt chuyển sâu, hầu kết cao thấp nhấp nhô hai cái, đột nhiên bừng tỉnh, như nhớ ra cái gì, bàn tay đặt trên lưng Alan đột nhiên lấy ra, nhấc Alan đang ghé trên người hắn lên, nhanh chóng né đi.

Chuyện đột nhiên phát sinh đánh thức Alan đã động tình, ánh mắt mê ly của cậu mở ra, lại nhìn thấy Edward tựa sát vào rìa lều vẻ mặt tái nhợt, đang gấp gáp thở hào hển, đồng tử màu vàng kim thuần túy giờ phút này chuyển thành màu tối.

Giống nhau lúc gặp ở nhà hàng… Nguy hiểm.

Đã bao lâu cậu không nhìn thấy Edward thế này! Alan vô thức nhấc đũa phép rớt trên mặt thảm lên.

“Anh làm sao vậy, Edward?” Alan nhìn bạn trai ma cà rồng của mình, tiến lên kéo hắn.

“Vèo ——” giống như tránh né tai vạ, Edward trong giây lát xuất hiện bên kia lều.

Tay Alan còn khựng lại ở động tác vươn ra muốn kéo, nhưng lúc này, biểu lộ bối rối trên mặt Edward lại làm cậu cảm thấy có cảm giác như bị làm nhục.

Mặt Alan trong nháy mắt đỏ lên, cảm giác phẫn nộ khó nói lên lời xông lên não, cậu mở to hai mắt gắt gao nhìn vào Edward, chậm rãi nhổ ra mấy chữ: “Anh đang ghê tởm tôi hả!”

Ban đầu, là ai động dục, không ngừng trêu chọc tôi trước, bây giờ lại… biểu lộ chán ghét như thế, đây là đang nhục nhã tôi đúng không?!

“Không, không phải… Không phải như vậy Alan…” Edward chậm rãi ngồi xổm xuống, thống khổ nhìn Alan.

“Anh… xin lỗi, anh vốn không nên… Đối với em như vậy. Nhưng anh khống chế không nổi chính mình… Nhưng anh vừa nghĩ đến, Alan, nếu chúng ta như vậy… Anh sợ anh khống chế không nổi, sẽ làm em bị thương.”  trên gương mặt ma cà rồng hiện ra đau thương nồng đậm.

“Ma cà rồng mặc dù là do con người chuyển hóa, nhưng lại càng giống dã thú hơn. Alan, anh sợ anh sẽ khống chế không nổi chính mình… làm em bị thương. Anh có thể sẽ làm gãy tay em, đè đứt chân em, xé rách ngực em… Thậm chí là, thậm chí là trực tiếp cắn đứt cổ của em thì sao.”  ma cà rồng đau thương nói.

Bàn tay nắm chặt đũa phép của Alan chậm rãi buông lỏng, phẫn nộ trên mặt cũng bắt đầu tan dần, cậu cắn cắn môi, trên mặt như có một tia đỏ ửng nhanh chóng xẹt qua.

Cậu do dự mãi, lấy ra một bình thủy tinh từ túi không gian bên hông ném vào tay ma cà rồng.

Chất lỏng màu lam sậm trong bình lóe ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, trút ra vô cùng lưu quang xinh đẹp.

“Đây là cái gì?”  ma cà rồng nghi ngờ nói.

“Uống hết!” trên mặt phù thủy mắt đen hiện lên một tia xấu hổ cùng nổi giận.

“À…” Tuy không biết là ma dược gì, nhưng dựa vào niềm tin dành cho người yêu, Edward vẫn không hề nghi ngờ ực hết ma dược.

So với ma dược hương vị khủng bố trước kia, Edward cảm thấy ma dược lần này có một vị ngọt nhàn nhạt, tiếp đó, hắn cảm thấy một dòng nước ấm từ bụng bay lên, kinh ngạc phát hiện thân thể mình lại phát sinh biến hóa kinh người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.