Mộ Sắc Thần Quang

Chương 7: Biệt thự . . .



“Alan…” Charlie lo lắng nhìn cháu trai tuy đã nghỉ ngơi một buổi tối nhưng vẫn có chút uể oải, lo lắng nói: “Con xác định không cần chờ thân thể khỏe lên mới dọn đến căn biệt thự trong rừng mà Robert mua cho con chứ? Con thế này, cậu thật sự lo quá…”

“Không có vấn đề gì, cậu Charlie.” Alan miễn cưỡng cười cười: “Con… Cậu biết con thích chế thuốc mà, bình thường thích làm một ít thí nghiệm độc lập, cần một chỗ yên tĩnh.”

Từ sau khi trải qua chuyện hôm qua, Alan quyết định vẫn là nên nhanh chóng rời xa Charlie thì tốt hơn, để tránh mang đến cho ông phiền toái không cần thiết. Cho dù không có sự kinh hãi ngày hôm qua, cậu thân là một phù thủy, cũng có rất nhiều hành vi khác người, tất nhiên phải cẩn thận, không muốn gặp thêm phiền phức gì nữa.

“Được rồi.” Charlie biết rõ mấy đứa nhỏ nhà giàu đều có chút cổ quái, huống hồ ấn tượng Alan đem lại cho ông đều có vẻ rất trưởng thành, cho nên cũng không quá kiên trì: “Nhưng con nhất định phải chú ý thân thể, nếu có chuyện gì đừng quên gọi điện thoại cho cậu.”

“Con biết, cậu Charlie.” Alan gõ vào laptop trong tay, mở ra một tập văn kiện. Tên văn kiện là danh sách tài liệu công ty dược xx, nội dung bên trong là tên dược liệu nguyên thủy khá kỹ càng, có cả công dụng lẫn hình ảnh.

Thân là viện trưởng Slytherin, kiêu ngạo nhất chính là ma dược học, Alan muốn thừa dịp trong khoảng thời gian cấp ba này nắm lại nghề cũ, lúc đăng ký đại học sẽ là chuyên ngành dược.

A, đúng rồi, còn phải đặt làm một bộ nồi sứ, bình thủy tinh, thiên bình… Mấy công cụ luyện chế thuốc, ai, hi vọng bản vẽ của mình có thể chế ra công cụ hợp ý a.

Vô luận là tại ma pháp giới hay thế giới này, tiền tài đều là một loại có thể sáng tạo kỳ tích, Alan may mắn kiếp này mình sinh ra trong một gia đình giàu có mà lại sâu sắc, còn có một người cha yêu thương mình.

Một chiếc Porsche CarrearaGT sản xuất tại Đức, bị chi phiếu của Robert sai khiến, từ bên kia đại dương mênh mông, được công ty ô tô vận chuyển đến trước nhà Charlie.

Alan lấy chiếc xe mới, chạy trên con đường phía bắc trấn Forks. Phòng ốc nhanh chóng lướt qua hai bên xe, dần dần trở nên thưa thớt, nhưng kích thước lại càng lúc càng lớn. Alan dựa theo bản đồ Robert đưa, lái xe vào khu rừng mây mù lượn lờ.

Con đường trong rừng cong quẹo tứ phía, hơi nước lượn lờ, Alan dần có chút mê man không phân rõ phương hướng, chỉ có thể liên tục dựa theo phương hướng cơ bản tiếp tục đi về phía trước.

Đi khỏi đường cái, con đường gồ ghề trong rừng đã không còn bất luận dấu hiệu gì, trong tầm mắt chỉ có vô số dương xỉ và đủ loại cây cối lỉa chỉa, tựa như bước vào một thiên đường màu xanh lục.

Lại lái xe đi tiếp vài dặm, trong cánh rừng ngút ngàn đột nhiên xuất hiện một bãi cỏ nho nhỏ thoạt nhìn  được con người chăm sóc, cùng với… Cùng với một tòa nhà tựa như cung điện của hoàng tử trong truyện cổ tích.

Trong không khí của khu rừng u ám, năm cây tuyết tùng được chăm sóc tỉ mỉ kéo dài cành lá phảng phất như những vệ sĩ che kín cả bãi cỏ rộng lớn. Dưới cái bóng rậm rạp của năm cây tuyết tùng, tòa biệt thự càng thêm thanh tĩnh và hùng vĩ.

Ngôi biệt thự trong rừng này xây dựng theo cấu trúc cơ bản hình lập phương, tầng lầu gọn gàng mà tuyệt đẹp, đem lại cho người ta cảm giác cổ kính trang nhã.

Biệt thự được quét sơn trắng tạo nên một loại nhu hòa gần gũi, bị vây trong khu rừng xanh um, lại là kết hợp hoàn mỹ giữa màu trắng và xanh kinh điển.

Chủ thể có ba tầng lầu, bốn phương đối xứng. Cửa sổ dùng phần lớn thủy tinh để trang trí, như vậy trong khu rừng u ám sẽ làm tăng cường độ ánh sáng.

Ánh sáng tự nhiên, giấu sâu trong rừng, không khí tươi mát làm người ta dễ chịu, phong cách kiến trúc cổ điển mà gọn gàng, trong thoáng chốc như còn có thể nghe tiếng nước chảy róc rách. Ở gần đây, hẳn có một con suối do nước chảy ra từ khe núi tạo thành.

Đây quả là cung điện của hoàng tử trong truyện cổ tích, cũng chính là nơi Alan sắp dọn tới.

Alan vô cùng mừng rỡ chiêm ngưỡng căn nhà thuộc về mình, thế giới, hoàn toàn, chỉ thuộc về một mình cậu.

Cảm ơn Robert, cảm ơn nơi cha và Annie lần đầu gặp mặt năm đó lại là một thiên đường màu xanh tuyệt đẹp như vậy, cảm ơnMerlin bây giờ không biết ở nơi nào, cậu có được một nơi thuộc về mình.

Alan cẩn thận từ bên ngoài biệt thự tìm hiểu cấu trúc bên trong, ở đâu dùng làm nhà kho, ở đâu làm gian phòng, ở đâu làm nơi luyện tập ma pháp, ở đâu làm mật thất luyện chế ma dược…

“Cậu bé này, cậu là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”

Đang lúc Alan đang tính toán, một thanh âm nhu hòa nhẵn nhụi như tơ lụa đột ngột xuất hiện bên tai.

“Là ai?” Alan biến sắc, lấy sự mẫn cảm của cậu, người có thể vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh mà không bị phát hiện, quả thực là rất ít.

Xuất hiện trước mắt là một thanh niên ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tóc màu vàng, làn da trắng nõn không huyết sắc. Mặc dù biết Forks là nơi thiếu khuyết ánh mặt trời làm cho làn da của người ở đây trắng hơn so với người ở những nơi khác, nhưng nam tử trước mắt không phải loại tái nhợt như vôi, mà là trắng như đá cẩm thạch, xinh đẹp và rực rỡ.

Ngũ quan của hắn thẳng thớm và hoàn mỹ, góc cạnh rõ ràng, như điêu khắc tràn đầy phong cách Moses, đôi mắt vàng nhạt như hổ phách đã trải qua ngàn vạn năm hình thành hàm xúc thâm thúy, xinh đẹp như trong chuyện cổ, vượt quá khả năng hình dung của ngôn ngữ trần tục, hệt như gương mặt của các vị thần được điêu khắc trong di tích.

Chỉ là trong nháy mắt, Alan bị loại khí chất trải qua năm tháng cô đọng này làm khiếp sợ, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, bởi vì ngay sau đó, Alan bắt đầu cảnh giác. Dung mạo của người thanh niên trước mắt này xác thực là nhân gian hiếm thấy, không chỉ là bản thân mình kiếp này không theo kịp, mà cũng không kém gia tộc Malfoy kiếp trước nổi tiếng về sự xinh đẹp được cả ma pháp giới truyền tụng chút nào.

Có lẽ trên thế giới này, chỉ có hai người kia có thể so sánh a.

Trong đầu Alan bất chợt hiện ra Ma cà rồng mắt màu máu khinh nhờn cậu và tên thiếu niên mắt màu hổ phách hôm qua làm cậu hoảng sợ đến gần như dẫn phát ma lực bạo động trong cơ thể kia.

Chờ một chút, màu hổ phách!

Alan quét qua cặp mắt xinh đẹp màu vàng nhạt như hổ phách của đối phương, sắc mặt vốn có chút cứng ngắc càng thêm cứng lại.

“Cậu bé, cậu còn chưa nói cho tôi biết, vì sao cậu lại xuất hiện trong này?” Vì Alan không trả lời, đối phương lặp lại vấn đề một lần, trong lời nói thậm chí có chút ít cảnh giác.

Không sai, dưới ánh mắt của hắn có quầng thâm —— hơi đen, như bị bầm, tuy không rõ lắm, nhưng giống như suốt đêm không có nghỉ ngơi vậy.

Dung mạo tuấn mỹ gần như trong truyền thuyết, làn da rực rỡ trắng nõn như đá cẩm thạch, quầng thâm nhàn nhạt… Ngày hôm qua chứng kiến dung mạo đặc thù của nhà Cullen, ngoại trừ ánh mắt màu máu không có loại sát ý cuồng bạo và khát máu dữ tợn ra, quả thực giống y như đúc bầy Ma cà rồng gặp phải ở Italy kia!

“Xin hỏi, nơi này là biệt thự Sương Mù phải không?” Alan hít sâu một hơi, đè sợ hãi cùng nghi hoặc trong lòng xuống, hỏi tên biệt thự cha mình mua, nếu như không sai thì hẳn là ở đây, vì cậu đã hỏi thăm qua, gần đây chỉ có ngôi biệt thự trong rừng này. Nhưng mà —— vì sao hiện tại lại có người sống? Nơi này rõ ràng được Robert mua lại không phải sao? Ngay cả mọi giấy tờ chứng nhận bất động sản đều ở trong tay mình, tại sao lại có người ở?

“… Đúng vậy, cậu là ai?”

Nhìn thái độ của hắn coi! Tuy có vẻ rất thân thiện, nhưng loại khí chất quỷ dị này lại làm Alan có chút mất hứng.

Giáo sư vốn không phải loại người nhát gan nhu nhược, đây là đa nghi do lần trước thiếu chút nữa gặp nạn ở Italy để lại mà thôi. Hơn nữa hôm qua bị mấy người nhà Cullen làm hoảng sợ mà cả đêm miên man suy nghĩ, cảm thấy rất mất mặt, hiện tại ngay cả nhà của mình cũng có vẻ dây dưa không rõ với người có quan hệ với nhà Cullen, không khỏi có chút tức giận!

Cao ngạo ngẩng đầu, Alan cười lạnh nói: “Vậy thì không sai, những lời này hẳn là tôi hỏi ông mới đúng, tôi là chủ nhân của biệt thự này, hiện tại tôi muốn hỏi, ông là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nhà của tôi?”

“… Chủ nhân biệt thự này?” Đối phương dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn Alan, làm Alan cảm thấy vô cùng kỳ quái, ngữ khí của hắn tuy làm Alan có chút chán ghét, nhưng Alan lại không oán trách chút nào, ngược lại cảm thấy nét mặt ôn hòa của đối phương vô cùng ấm áp từ ái.

Hắn dùng thái độ ôn hòa hiền lành hỏi, “Xin hỏi tên cậu là gì? Còn nữa vì sao lại cho rằng mình là chủ nhân của biệt thự này?”

“Alan Prince.” Hít sâu một hơi, Alan báo tên kiếp này của mình ra.

“Prince?” Hắn hình như có chút kỳ quái dòng họ này không nằm trong trấn Forks.

“A nha, là cậu, không ngờ chúng ta lại gặp mặt.” Hắn còn chưa kịp nói gì, đã bị cắt đứt bởi một thiếu nữ từ trong nhà bước ra.

Một thiếu nữ kiều mỵ như tinh linh, kéo cánh tay một thiếu niên tóc vàng từ trong nhà đi ra, kinh hỉ nhìn Alan.

Alan ngẩng đầu nhìn, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi!

Alice Cullen và Jasper Hale, hai người trong năm thành viên gia đình Cullen làm cậu kinh hoảng hôm qua.

Không lẽ nơi này là? Alan thậm chí có cảm giác lại lần nữa đi vào tòa thành Ma cà rồng Italy.

Trừ màu mắt và thần thái trong mắt ra, cả nhà bọn họ quả thực giống như đúc bầy Ma cà rồng Italy kia.

Chẳng lẽ bọn họ…

Trong nội tâm suy nghĩ miên man như vậy, nhưng biểu hiện lại rất bình tĩnh, đây là sự trấn định được nung đúc từ kiếp sống gián điệp trước kia: “Xin chào, các bạn Cullen, các người…?”

“Chúng ta là người hiện tại sống ở nơi này.” Alice hình như khá thích Alan, dùng ngữ điệu như ngâm xướng giải thích cho cậu.

“Ở nơi này?” Alan biết rõ mình không có khả năng đi khỏi, lại khôi phục phong thái của xà vương, không khách khí nói: “Nếu thứ trong tay tôi không phải giấy vụn thì chủ quyền ngôi nhà này hình như là thuộc về tôi thì phải?” Cậu giơ vật chứng minh trong tay lên.

“Alice, con biết cậu Prince à?” Thanh niên tóc vàng hỏi.

“Đúng vậy, Carlisle, cậu ta là học sinh mới từ London chuyển trường đến trung học Forks, hôm qua chúng con đã từng gặp mặt.”

Carlisle nhìn khuôn mặt có chút lạnh lùng của Alan, mỉm cười, nói: “Nếu như vậy, không bằng chúng ta vào nhà rồi thương lượng lại đi.”

Thật sự phải vào? Lúc đã đoán được bọn họ là thứ gì? Alan có chút do dự.

Nhưng nếu hiện tại xoay người rời đi, có khiến bọn họ hoài nghi không? Có khả năng sẽ càng tăng thêm nguy hiểm hơn hay không?

Bỏ đi, xem bọn họ hình như không có ác ý.

Ta mặc cảm tội lỗi cái gì? Nơi này chính là nhà của ta, cho dù chột dạ cũng là bọn họ mới đúng.

Carlisle làm một tư thế mời,Aliceríu ra ríu rít đi theo nói cái gì đó, mà thiếu niên tóc vàng ít nói kia đi theo phía sau, làm Alan có cảm giác bị theo dõi.

Đem ma lực trong cơ thể lặng lẽ chuyển vận một lần, âm thầm tập lại vài ma chú và Độn Thổ, Alan vẫn có chút lo lắng đi theo.

…………………………………

Bệnh rồi, nhứt đầu quá…. Tạm nghỉ dưỡng bệnh, mai mốt gặp lại. Ôi chao, nhứt đầu quá

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.