Mộ Sắc Thần Quang

Chương 76: Ngược đãi . . .



Vì ‘Bảo vệ’ Edward khoảng cách gần không đến mức bị nhạc phụ đại nhân thực lực khủng bố nhà Prince ngược đãi, một đám ma cà rồng gia tộc Cullen cùng theo tới Seattle, còn mua một căn biệt gần nhà Prince để quan sát.

Bình tĩnh vài ngày, Carlisle quyết định phái Alice đi chào hỏi Robert để rõ ràng tình huống của Edward tại nhà Prince, một mình Alice, chắc Robert cũng không làm khó. Bọn họ không dám đi hết, một khi làm cho người cực độ chán ghét ma cà rồng nào đó cho rằng là đang gây hấn thì không tốt, dù sao nghĩ đến năng lực khủng bố của Robert, như vậy cũng rất có thể tạo thành khó chịu.

Sau đó, bọn họ thông qua Alice thuật lại, phát hiện cái gọi là ‘Thừa nhận’ của Robert thật chất là ngược đãi Edward!

( về lau nhà)

Robert: “Ta nói, bảo con lau nhà, không nghe hử?”

Edward: “Nhưng cha, đây là chuyện Higuma làm, con bây giờ phải cùng Alan đi tản bộ, hít thở không khí trong lành mới tốt cho em ấy và đứa nhỏ.”

Robert: “Con học tự an bài giỏi thật đó! Có ‘Con dâu’ như con sao? Con đã không nghe ta, ta cũng không nói nữa, hiện tại, mời con lập tức rời khỏi nhà của ta…”

Edward: “Nhưng con cùng Alan tản bộ, không phải dựa theo yêu cầu của cha hầu hạ chồng sao?”

Robert: “Lau nhà cũng là hầu hạ! Đất bẩn như vậy, ỡ đâu Alan trượt chân làm sao bây giờ, lỡ đâu nó hít phải tro bụi trên sàn thì làm sao bây giờ… Làm ‘Con dâu’ có chút xíu chuyện thế cũng làm không được, họ Prince chúng tôi không thể dung chứa đứa con dâu không biết trên dưới như vậy, xin mời…”

Edward: “Ta không có ý này.”

Robert: “Vậy có ý gì?!”

Edward: “Con lau, con lau liền.”

Robert: “Ừ, không cho phép dùng máy hút bụi và cây lau nhà, phải dùng vải bông tinh khiết thấm nước ấm một tấc một tấc mà lau, như vậy mới có thể bảo đảm sạch sẽ! Làm cho cái nhà này sạch sẽ, là phẩm đức tất yếu của người làm ‘Con dâu’, nghe rõ chưa!”

Edward: “… Dạ rõ, thưa cha.”

( về nấu cơm)

Higuma: “Lão gia ( Robert) và khách muốn ăn món gì? Em đi làm ạ.”

Alice: “Con cũng đến giúp.”

Robert: “Không cần, cơm trưa để Edward làm!”

Edward: “Cha, nhưng con đang lau nhà mà!”

Robert: “Đó là do tốc độ con quá chậm, lau mà cũng lâu như vậy!”

Edward: “Đó là vừa rồi con tranh thủ làm điểm tâm cho Alan…”

Robert: “Nhất tâm nhị dụng, có thể làm thành chuyện gì?! Nghe nói con cũng chừng trăm tuổi, đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không biết, thật là ngu xuẩn… Tốt lắm, sàn nhà không cần lau nữa, đi làm cơm trước.”

Edward: “Dạ, Cha. Con sẽ làm ngay bây giờ!”

Robert: “Ơ hay, nghe khẩu khí của con giống như rất không tình nguyện a! Không được thì ngàn vạn lần chớ miễn cưỡng a, ta không thích làm người ta khó chịu nhất đó, nếu con không muốn làm a, ta tuyệt không bức con!”

Edward: “… Không, Cha. Là… Là tay con ngứa quá, đột nhiên muốn làm cơm!”

Robert: “Ờ… Láu lỉnh.” Bắn một ánh mắt cho Higuma.

Higuma: “Làm xong cơm ngươi vẫn còn ngứa tay, có thể thuận tiện cầm chén rửa sạch luôn!” Edward, xin lỗi a! Ngàn vạn chớ có trách ta, ta cũng bị buộc, vị lão gia này còn hung ác hơn chủ nhân nhiều lắm a! Nếu ta không phối hợp với ổng, sốt cà chua trong ngăn kéo tủ lạnh có thể có đất dụng võ.

Edward: “Muốn thuận tiện giúp mi cắt tỉa thảm cỏ luôn không!!!!!!!” Ngươi cái này phản đồ, dám giúp Robert dày vò ngược đãi ta!

Robert: “Vậy thì tốt quá, cứ như thế a.”

Edward: “Ngạch… Cha. Ta… Ta nới giỡn với Higuma ấy mà!” Trời ạ… Rửa xong bát đĩa con phải tập bài tập thể dục sản phụ với Alan nữa.

Robert: “Ta hiểu, ta hiểu! Ta hoàn toàn lý giải nguyện ý của con, ý con là muốn giúp nó sửa chửa vườn hoa nữa, đúng không!”

Higuma: “Cái này… cái này thì ngại lắm!” Hai mặt không thể nịnh nọt a, nếu để chủ nhân biết ta giúp đỡ cha của ngài dày vò hành hạ bầu bạn của ngài, ngài ấy có dùng sốt cà chua chết đuối ta luôn không!!!!

Robert: “Không sao, không sao! Đều là người một nhà cả. Đây cũng là tâm ý của Edward, Edward, con nói coi ta nói đúng không.”

Edward: “Đúng… Đúng cực kỳ! Cha nói thật sự quá đúng.”

Robert: “Vậy thì tốt, đi nấu cơm đi. A đúng rồi, con phải chú ý thân thể, đừng để mệt mỏi quá nha a!”

Edward: “… Cám ơn cha quan tâm! Xin cha yên tâm, con không cảm thấy mệt mỏi.”

Robert: “Không thấy mệt mỏi, nói sớm. A, vậy thì tiện thể quét dọn ga ra luôn đi, sau đó lại đến trạm xăng đỗ xăng cho chiếc Porsche của ta đi.”

Edward: “Trong bình còn xăng mà.”

Robert: “Vậy thì đi trạm xăng hai trăm dặm, đỗ đầu lượng xăng tiêu hết trên đường đi!”

(Giờ cơm trưa)

Alan hai ngày này thân thể không tốt, phần lớn thời giờ trong ngày đều ngủ say trong phòng, mà cả ăn cơm cũng dùng trong phòng mình luôn. Cho nên, trên bàn cơm chỉ có Robert, Edward, Higuma, hôm nay lại thêm Alice đến chào hỏi.

Edward để mâm cơm lên bàn, đang chuẩn bị ngồi xuống.

Robert: “Thấy ‘Con dâu’ mệt mỏi kìa, Edward, con thật vất vả a!”

Edward: “Không vất vả, chỉ cần có thể lấy được sự thừa nhận của cha, con tuyệt không cảm thấy vất vả!”

Robert: “Nghe kìa, ‘Con dâu’ hiếu thuận biết chừng nào a!”

Chúng Alice, Higuma: “Đúng vậy, hiếu thuận, thực hiếu thuận…”

Robert: “( nếm món ăn) mùi vị thật không tồi, những ngày này không ít nghiên cứu thực đơn a, ‘Con dâu’ tri kỷ quá a! Không chỉ biết săn sóc chồng, cũng tận tâm tận ý với người nhạc phụ này a.”

Alice, Higuma: “Săn sóc, săn sóc… Thiệt là săn sóc.”

Robert: “Cả ly cà phê cũng không có, đồ thứ ‘Con dâu’ ác độc a!

Alice, Higuma: “Đúng, ác độc! Á… Sao lại ác độc?”

Robert: “Ta có thói quen dùng cà phê trước bữa cơm, con không biết à? Có chút chuyện cũng không nghe kĩ càng, ngay cả vị nhạc phụ này cũng hầu hạ không tốt, sau này làm sao hầu hạ chồng con! Con sắp xếp gia vụ như thế hả!!! Ta về sau sao có thể giao con trai bảo bối của ta cho con!!!!”

Edward: “Cái này… Con đi pha liền.”

Robert: “Cà phê pha trộn nhiều loại quá chất lượng rất kém a, mùi vị cũng không đúng nha.”

Edward: “Cái kia…”

Robert: “Trong bếp có hai bao hạt cà phê chuyển từ Brazil tới, ta sẽ đi ngay bây giờ ma a.”

Edward: “Bây… Bây giờ!”

Robert: “Sao hử? Không muốn, con còn dám rống ta? Không muốn làm nữa thì xéo!”

Edward: “Thực xin lỗi, Cha. Con sai rồi, con không phải cố ý.”

Robert: “Vì để con nhớ lâu một chút, hạt cà phê này phải dùng đồ xây trong bếp chậm rãi mà xây nhuyễn a! Nhớ kỹ, sức nhất định phải khống chế tốt, cái dụng cụ xây kia là hàng cổ một trăm năm trước, con nhất định phải cẩn thận đừng làm hư.”

Alice: “Ngài cả công cụ xây hạt cà phê cũng là đồ cổ a!”

Robert: “Đó là đương nhiên, ta đặc biệt chuẩn bị. Dùng công cụ xây bằng tay này cà phê có mùi đặc biệt khác, rất dễ nhận biết với cà phê pha sẵn, ta chuyên chuẩn bị phòng ngừa có người lười biếng.”

Edward ( khóe miệng co giật): “Cha, Cha… Cha thật là thông minh a!”

Robert: “Cái này tính là gì, đại trí tuệ thật sự, còn chờ ở phía sau ha!”

Alice cùng Higuma hai mặt nhìn nhau một hồi.

Robert ( nhiệt tình kêu gọi): “Đều nếm thử, đừng khách khí. Nhìn xem tay nghề ‘Con dâu’ của ta như thế nào…”

Alice, Higuma: “Nha… Ha ha ăn.”

( giặt quần áo)

Chậu gỗ khổng lồ, Edward đang giặt quần áo, cẩn cẩn thận thận khống chế lực đạo để tránh sức mạnh quá lớn của ma cà rồng khống chế không tốt làm rách nát cả quần áo.

Alice: “Edward, sao anh lại lấy tay giặt đồ, vì sao không dùng máy giặt?”

Edward ( cắn răng): “Cha nói, những quần áo lụa này, lấy tay giặt càng dễ bảo quản hơn ”

Alice: “Robert đặc biệt thích mặc quần áo lụa sao?”

Edward: “Từ khi anh bắt đầu giặt thì cha liền thích!”

Alice: “.. Ổng thật là độc ác!”

Robert ( đột nhiên xuất hiện): “Ta hung ác với con! Là vì tốt cho con! Đông Phương có câu ngạn ngữ: ái chi thâm, trách chi thiết! Các con nói đúng không hử!”

Alice / Edward ( hoảng sợ): “Đúng… Đúng!”

Robert: “Edward, Cha biết con không thích giặt quần áo, nói thật, Cha cũng không nỡ để con giặt…

Edward: “Không… Đừng lo, Cha. Không sao hết, kỳ thật con tuyệt không mệt mỏi!”

Robert: “Ta lại không sợ con mệt mỏi, chủ yếu là sợ con lãng phí xà phòng… Một cục lớn như thế, đảo mắt liền rút nhỏ, lượng này đủ giặt mấy lần đó, tốn bao nhiêu tiền rồi? Con phải biết rằng, làm ‘Nữ chủ nhân’ trong gia đình, mỹ đức lớn nhất chính là tiết kiệm!”

Edward: “Cái kia… từ nay về sau con chỉ dùng một phần nhỏ thôi ạ, được không?”

Robert: “Ý của ta là… Tốt nhất đừng có dùng.”

Edward: “Cái này… Vậy giặt làm sao ạ?”

Robert: “Dùng hai lần nước, chậm rãi mà chà, chỉ cần thời gian đủ dài, có thể chà sạch mà.”

Edward: “… Cái này ”

Robert ( nhướng mày): “Thế nào, có vấn đề sao?”

Edward: “… Không có, xin cha yên tâm, con nhất định chà sạch hết ạ!”

( bữa ăn khuya)

Đêm khuya, ma cà rồng mệt mỏi một ngày đang chuẩn bị đi xem bầu bạn còn đang say ngủ của mình. Từ khi bụng to ra, Alan bắt đầu thích ngủ, một ngày cũng hơn nửa thời gian dùng để ngủ, thanh tỉnh không quá ba bốn giờ.

Robert: “Đã giặt sạch đồ hử?”

Edward: “Đúng vậy… Cha.”

Robert: “Ừ, đi làm điểm tâm khuya cho ta!”

Edward: “Ách… Nhưng trong tủ lạnh đã hết đồ ăn rồi a!”

Robert: “Vậy thì giờ làm, nướng cho ta miếng thịt bò, lại thêm phần canh cá chày, bỏ muối ít thôi, còn không mau đi!”

Edward: “Dạ… Cha.”

Alice ( từ trong góc xông ra): “Anh đi làm thật a?”

Edward: “Vì Alan, vì được Cha thừa nhận, không đi cũng phải đi!”

Alice: “Hơi quá đáng, Ổng sao khi dễ anh dữ vậy!”

Edward: “Đây không phải khi dễ, là ngược đãi! Có ai nửa đêm đi ăn khuya, còn là thịt bò nướng và canh cá chày! Không có ba, bốn giờ, sao làm được!”

Alice: “Cái kia… Nếu không thì đừng làm.”

Edward: “Anh vô cùng may mắn anh là Ma cà rồng, nếu không hiện tại đã gục rồi.”

Alice: “Em vô cùng may mắn em không có gả cho Alan.”

Edward: “Anh cũng không có gả nha ( anh là lấy)!”

Robert ( xuất quỷ nhập thần lòe ra): “Hóa ra con không thích a.”

Edward ( run lên): “Không… Không phải.”

Alice ( tranh thủ thời gian vứt bỏ): “Không có liên quan đến con nha, con chỉ đi ngang qua!”

Robert: “Không có gì, không cam tâm tình nguyện cũng bình thường a, con bề bộn một ngày, đổi là ai cũng không vui.”

Edward: “Vậy nướng thịt bò và canh cá chày…”

Robert: “Thì thôi vậy, thịt bò lại cá chày, quá phiền toái…”

Edward ( cuồng hỉ): “Cảm ơn Cha.”

Robert: “Sửa thành súp cướp biển ( một loại súp đậm đặc Tây Phương, dùng các loại hải sản làm nguyên liệu, không chỉ phiền toái hơn nữa pải từng phút không ngừng canh chừng, làm một nồi súp phải năm sáu giờ mới có thể xong.) a.”

Edward: “Cái này… Nhưng trong nhà không có hải sản nha?”

Robert: “Vậy thì bây giờ đi mua đi, bây giờ đến cửa siêu thị canh chừng, đợi đến sáng đúng lúc có thể mua được hàng tươi, đến lúc đó Alan thức dậy cùng nhau uống, đi đi!”

Sau khi trở lại nhà Cullen, Alice thuật lại những điều mình nghe những điền mình thấy một lần nữa.

Emmett: “Chậc chậc, một hình ảnh phụ từ tức hiếu tuyệt đẹp a!”

Chúng Ma cà rồng: “Khụ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.