Mộ Sắc Thần Quang

Chương 79: Nhớ lại (một) . . .



Điều đó không có khả năng! Điều đó không có khả năng! Điều đó không có khả năng…

Robert là hậu đại mà phù thủy và ma cà rồng dựng dục?! Còn là con của Marcus! Cái này… quá làm người nghe kinh sợ!

Alan mắt choáng váng, đũa phép trong tay nâng cũng không được, thả cũng không xong.

Tên ma cà rồng… đã từng khinh nhờn cậu, làm hại cậu thiếu chút nữa ‘Thất thân’, cứ như là…

Nhìn Robert, tuy mặt đầy phẫn nộ hung ác, vẻ khuất nhục bị Aro đọc đến trí nhớ biết hết thân phận, còn có đau thương không biết nguyên nhân, nhưng cũng không hề thề thốt phủ nhận như trước kia!

Ta biết mà! Ma cà rồng ở đây đều mang biểu lộ ta đã đoán trước vậy mà!

Bọn họ sớm đã hoài nghi Robert là  ma cà rồng, loại sức mạnh cùng hơi thở quá quen thuộc với họ, làm sao có thể cảm ứng sai!

Khó trách Robert có được sức mạnh cường đại như ma cà rồng, ra là phù thủy và ma cà rồng cường cường liên hợp a!

“Có lẽ đây là thiên phú Hắc Ám của Robert a.” Carlisle như có điều suy nghĩ sờ cằm: “Anh ta thoạt nhìn như nhân loại, nhưng lại có thể có được lực lượng và hơi thở của ma cà rồng, loại năng lực này bình thường không hiện, có thể dựa vào ý chí của chủ nhân mà hiện ra. Ngô… Có lẽ, đây là thiên phú Hắc Ám của Robert —— có thể tùy ý chuyển hóa giữa nhân loại và ma cà rồng.”

“Em nói rồi mà, em nói rồi mà…” Higuma quơ móng vuốt của mình lên cao khí thế kêu gào, nó sớm đã nói lão gia là  ma cà rồng, ông còn phủ nhận, hiện tại thế nào! Chân tướng rõ ràng nha!

“Vèo…” Một luồng gió xoáy đen mạnh đánh tới, nhấc Higuma lên cao, sau đó hung hăng nện xuống đất, làm con báo lớn tiếng khoe khoang nhãn lực cùng bác học của mình triệt để nghẹn ngào.

“Chúng ta đi!” Robert tức giận lôi kéo Alan muốn rời đi, trước đó còn hung dữ trừng Edward: cả chồng của mình cũng bảo vệ không tốt, mi làm ‘Con dâu’ gia tộc Prince là làm sao vậy hả!

Cổ Edward rụt lại, dâng lên một xúc động muốn nổi sải cả người! Không có cách nào, hai tháng qua, hắn đã bị Robert hành hạ dày vò đến thần hồn nát thần tính trông gà hoá cuốc, uy nghiêm của nhạc phụ đại nhân đã đi vào lòng hắn quá sâu, một ánh mắt hàm chứa tức giận như vậy cũng đã làm hắn ma cà rồng trăm năm  này không rét mà run, có thể thấy được nhạc phụ đại nhân lợi hại đến cỡ nào!

“Đứng lại!” Không giống với Aro có chút hăng hái dò xét và chẳng quan tâm, Caius lóe lên ngăn Robert lại: “Marcus là cha của mi, anh ấy ngàn năm trước bị lời nguyền của phù thủy đánh trúng, hiện tại lời nguyền đột nhiên phát tác, hôn mê bất tỉnh! Thân là con, chẳng lẽ mi không giúp cứu cha của mình sao?!”

“Ta là Robert – Prince, không có bất cứ quan hệ gì với quỷ hút máu Volturi!!” Robert là người biết rõ tiến thối, mắt thấy đánh không lại Ma cà rồng trước mắt, cũng không động thủ với hắn, chỉ cười lạnh nói: “Cho dù lão ta cầu xin làm cha ta, ta cũng không muốn làm con của lão!”

“Bốp ——!” Một tiếng giòn vang.

Tất cả mọi người run lên, các ma cà rồng gia tộc Cullen biết nhìn thời cơ đều người khôn giữ mình bắt đầu lui về phía sau, ở đây bất kể là Caius hay Robert, họ đều không thể trêu vào!

Edward càng lo lắng Alan và đứa nhỏ trong bụng cậu, sớm đã ôm lấy Alan nhanh chóng lui về phía sau, cùng Higuma một trái một phải che chở phù thủy bây giờ là trọng điểm bảo vệ.

“Alan, Caius sẽ không làm hại Robert, em yên tâm đi.” Edward thấy phù thủy có khuynh hướng nhào lên đấu đá, tranh thủ kéo cậu lại.

“Nhưng họ…”

“Yên tâm đi.” Edward an ủi: “Em vừa rồi cũng nghe quan hệ giữa Robert và Volturi… À, mặc dù chúng ta không biết nội tình trong đó, nhưng anh nhìn ra được, họ cũng không thật sự thương tổn Robert.”

“Thật sự…” Alan vô thức nắm thật chặt đũa phép trên tay.

“Đương nhiên…”  ma cà rồng tự tin nói.

Robert bị một cái tát nặng nề quạt lên mặt đất, cái tát này của Caius rất nặng, cả người y đều bị nhấc lên khỏi mặt đất, coi như là vân da cường hãn hoàn toàn không thua với ma cà rồng, khóe miệng cũng rướm máu.

“Anh ấy là cha mi!” Caius kinh hoảng gào lên!

“Cái gì là cha! Cha của ta chỉ có một, ông ấy gọi Rand – Prince…” Robert run run đứng lên, cười lạnh nói: “Lão ta… Cũng xứng gọi là cha sao? Nếu không phải ta đáp ứng ba ba tuyệt đối không đến Volturi, ta đã sớm chạy đến Volturi liều mạng với lão!”

“Kỳ thật… Chuyện này không liên quan Marcus!” Caius như muốn giải thích gì đó, nhưng cố kỵ liếc nhìn Aro.

Khuôn mặt trong suốt trơn bóng như ngọc thạch của Aro tràn đầy nụ cười bí hiểm, ông mỉm cười đi về hướng Alan, thoải mái nói: “Alan, chuyện này có nhiều gút mắc bên trong, chúng ta bây giờ nhất thời cũng không có cách nào nói rõ, nhưng mà…”

Aro dừng lại một chút, nhìn Robert mặt đầy đau thương, chậm rãi nói: “Marcus hiện tại có nguy hiểm tánh mạng, anh ấy… ngàn năm trước đã từng trúng lời nguyền của phù thủy, mấy ngày trước đột nhiên hôn mê, toàn thân đọng lại băng sương! Chúng tôi tìm mọi cách cũng không thể kiến anh ấy tỉnh, hiện tại hơi thở sinh mạng của anh ấy rất yếu, nếu thật sự không tỉnh lại, chỉ sợ sẽ đi …”

“Ta lại hi vọng như vậy…” Robert cười lạnh xen vào một câu, lại bị Caius tát một cái nặng đánh ngã trên mặt đất, sau đó bị hai tay Caius khóa lại xương bả vai, một mực ấn trên mặt đất.

“Buông cha ta ra…” lông mày Alan dựng lên, giơ đũa phép chỉ vào Caius.

“Đừng kích động a, Alan.” Aro vươn tay gẩy đũa phép Alan trở về, cười cười nói: “Caius đánh cậu ấy hai tát cũng không có gì, lại nói tiếp trưởng bối Volturi giáo huấn chút thôi mà.”

“Trước khi mọi chuyện chưa được làm rõ, đừng đưa ra kết luận thì tốt hơn.” Alan nhàn nhạt nói: “Cha ta còn chưa chính miệng thừa nhận quan hệ giữa ông và Volturi, hơn nữa trong chuyện này… Hình như thật sự có ẩn tình, Robert đến tột cùng có tính là người của Volturi không… Sau này hãy nói. Cho dù là thật, cũng không tới phiên trưởng lão Caius để giáo huấn.”

“Được rồi, được rồi…” Aro có vẻ rất mến Alan, thoáng đánh giá Alan từ trên xuống dưới, không sai, không sai, mình sao không phát hiện sớm chứ, tính cách của Alan, rõ ràng giống như đúc Marcus. Tuy luận đến dung mạo bất kể  là Alan hay Robert đều hơi giống Rand, nhưng tối thiểu khí chất cùng thần thái của cậu bé phù thủy đều gần với Marcus hơn.

Không để lại dấu vết nhìn nhà Cullen yên lặng không nói gì, tình huống này họ không tiện xen vào, cho nên đành phải làm tượng vậy.

Dùng quan hệ của Alan cùng nhà Cullen, nếu sau này cha con Prince có thể ‘Nhận tổ quy tông’, nói không chừng còn có thể kéo gia tộc Cullen ông đã sớm ngấp nghé lên thuyền Volturi luôn.

Hắng giọng một cái, Aro lại dùng ngữ điệu như thở dài: “Đây là quyền năng nguyền rủa của phù thủy, đã hơn nghìn năm, Volturi dùng hết toàn lực cũng không thể triệt để loại bỏ lời nguyền trên người Marcus, cho nên anh ấy cách một đoạn thời gian lời nguyền trên người lại phát tác một lần, nhưng mỗi lần chỉ một ngày sẽ tiêu tán, cho nên chúng tôi cũng không quá lo lắng. Lần này đột nhiên phát tác, hơn nữa biểu hiện lợi hại hơn so với tất cả những lần trước kia. Phù thủy là chủng tộc ẩn dật, từ ngàn năm trước đã bắt đầu dần xuống dốc, chúng ta vì giải cứu Marcus, chỉ có tìm được cậu, vị phù thủy duy nhất chúng tôi có thể tìm được bây giờ—— Alan. Chúng tôi hi vọng cậu, có thể cùng chúng tôi trở lại Volterra, cứu Marcus.”

“Không được!” Edward quả quyết từ chối, hắn hơi lo lắng nhìn thoáng qua Alan, nói với Aro: “Aro trưởng lão, tuy tôi không biết giải cứu trưởng lão Marcus như thế nào, nhưng chắc hẳn sẽ rất nguy hiểm. Ông cũng thấy đấy, hiện tại Alan… Cho nên…”

“Tôi đi!” Alan nhàn nhạt cắt đứt lời Edward.

“Alan!” Edward không thể tin nhìn cậu: “Không thể!”

“Tuy cha không thừa nhận…” Alan quay đầu lại nhìn Robert bị Caius chế trụ một chút, tuy bị ấn trên mặt đất, nhưng Caius hiển nhiên không có ý làm ông bị thương, cũng không làm ông quá chật vật, cảm thấy hơi yên tâm: “Nhưng tôi tin trưởng lão Aro sẽ không nói dối về chuyện này, vậy nếu quả thật là thế, dùng quan hệ gia tộc Prince chúng ta và Volturi, về tình về lý, tôi đều phải đi xem.”

Edward như muốn khuyên nữa, nhưng hắn biết rõ Alan một khi quyết định sự tình gì, tuyệt đối không phải hắn đơn giản có thể thay đổi, đành thở dài nói: “Được rồi, Alan. Nhưng em phải đáp ứng anh, tuyệt đối không thể làm mình có bất kỳ nguy hiểm… Không chỉ vì anh, cũng vì con và em nữa.”

“Tôi biết.” Alan thản nhiên nói, hết thảy đều ăn ý.

“Trưởng lão Aro, tôi cũng muốn cùng đi.” Edward hơi khom người, mặt hướng Aro.

“Đương nhiên có thể.” Aro cười bí hiểm: “Nói không chừng, quan hệ sau này của chúng ta… Còn có thể gần gũi hơn nữa.”

Alan nhìn Robert cha mình, ông đã không còn giãy dụa, Caius cũng buông ông ra. Lúc này Robert không chống cự lại nữa, chỉ là thần dung suy yếu, đau thương cùng phẫn nộ trên mặt lại càng sâu hơn.

“… Cha cũng đi.” Robert – Prince đi đến bên người Alan, không liếc nhìn bất cứ ma cà rồng nào.

Máy bay riêng của Volturi, đang bay đến Italy.

Robert – Prince, Alan – Prince cùng Edward – Cullen ba người sống một mình trong cabin, Higuma vì tri thức ma pháp uyên bác mà bị đóng gói mang đi luôn, không có những ma cà rồng khác quấy rầy.

Robert từ hôm qua liền không nói một lời, bất kể Alan hỏi thăm thế nào cũng không nói, hiện tại dù lên máy bay riêng bay đến Italy cũng mang bộ dạng tro tàn, không biết suy nghĩ gì.

Alan nhìn nhìn cha mình, mặt không khỏi lộ vẻ lo lắng.

Lại không biết Robert mặt ngoài như xác không hồn, kỳ thật nội tâm lại như tơ rối, ý niệm lộn xộn dao động.

Chuyển hướng mở mắt ra, nhìn con của mình, ngưng mắt nhìn gương mặt anh tuấn của nó, và cái bụng hơi to, nhớ tới người năm đó, ba ba của mình, Rand – Prince, trong lòng dâng lên đau thương khổ sở chưa bao giờ có..

Alan hiện tại, con của y, giống Rand – Prince, ba ba năm đó biết bao a!

Bỗng nhiên lại hiện lên một ý niệm kỳ dị trong đầu, cũng là chuyện nghiệt dây dưa giữa phù thủy và ma cà rồng, cũng là tánh mạng cùng ma cà rồng dựng dục nên, con của y… Có phải, cuối cùng cũng sẽ rơi vào kết cục giống như ba ba hay không

Đây là bi ai của gia tộc Prince, dây dưa không đứt với ma cà rồng!

Nghĩ đến đó, trước mắt như lại hiện lên khuôn mặt tươi cười tuấn tú ấm áp của Rand, ba ba, trái tim nhảy rộn đột nhiên co rút lại, đau đớn, bi thương, hoài niệm, phẫn nộ… Như kim đâm đao xoắn, nhất thời làm thần trí như đã lụi tàn của y bừng tỉnh

Bỗng dưng mở mắt, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, trên gương mặt tuấn mỹ tuyệt tục ứa tràn nước mắt, mặn đắng lại lạnh như băng, tư vị kia giống như hơn bốn mươi năm trước, thống khổ như lúc y biết mình vĩnh viễn mất đi ba ba mà rơi lệ…

Robert hít sâu một hơi, nhàn nhạt cười, khẽ nói: “Alan, con không phải muốn hỏi chuyện giữa cha và người nọ sao? Hôm nay cha sẽ nói cho con biết a.”

Alan thấy người cha câm lặng suốt một ngày đột nhiên mở miệng nói, nao nao, mới hiểu ra ‘Người nọ’ mà cha nói chính là Marcus.

Robert nói: “Aro nói không sai, Marcus xác thực là chí thân huyết thống của cha!” Sau đó lại cười lạnh một tiếng: “Giống như Edward và đứa nhỏ trong bụng con vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.