"Thiên thượng đích tinh linh lưu lệ, địa thượng đích mân côi khô nuy, trùng nhi phi, trùng nhi phi, người lại đang tưởng niệm ai?..." (1)
Một nữ tử tầm 24, 25 tuổi ngồi cạnh một dòng suối nhỏ, nhìn bóng của mình dưới nước, chải tóc, miệng lẩm nhẩm một bài hát không rõ tên, thanh âm thanh nhã êm tai.
Nhưng làm kẻ khác kì quái chính là, đây là dòng suối nhỏ trong một khu rừng hẻo lánh, bốn phía không có bóng người, thế nào lại có một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp ngồi ở đây, này không khỏi làm người hoài nghi, càng kì quái hơn là ánh mắt nữ tử dại ra, không có một chút linh khí, cùng vẻ đẹp của nàng lộ vẻ quỷ dị không gì sánh được.
"Ngươi lại thừa lúc ta không chú ý chạy đến đây?"
Thanh âm một nam nhân đột nhiên truyền đến từ phía sau nữ tử nhưng nữ tử như là không có nghe thấy, vẫn chuyên chú chải tóc.
"Hiểu Hiểu —— ai ——"
Tiêu Kính nhẹ nhàng kêu tên muội muội, nhưng Tiêu Hiểu dường như đã mất đi ý thức, căn bản không cách nào đáp lại. Tiêu Kính từ từ tới gần muội muội, chăm chú ôm nàng từ phía sau, rất sợ nàng một khắc sau sẽ từ trong ngực mình biến mất.
"Hiểu Hiểu, muội nói ca nên bắt muội làm sao bây giờ? Đã mười năm rồi, vì sao muội vẫn còn đắm chìm trong sự kiện kia? Nếu như muội quên đi, có phải hay không sẽ không thống khổ như vậy? Hiểu Hiểu, muội nói cho huynh biết đi —"
Tiêu Kính ở một bên lại không biết phiền nói xong, những lời này hắn đã nói không biết bao nhiêu lần, nhưng mà hoàn toàn vô ích, một người tự đóng cửa ý thức, chui vào thế giới của riêng mình, làm thế nào mới có thể kéo nàng về thực tại đây? Hắn không biết, Tiêu Hiểu cũng không biết.
"A —— Trang phục của ta xong rồi, biểu ca muốn tới, ta muốn gặp biểu ca! Ha ha ha ——"
Tiêu Hiểu đột nhiên mỉm cười ngọt ngào lên, liều mạng giãy khỏi xiềng xích của Tiêu Kính, chỉ một lòng muốn gặp Mộ Tịch Thịnh. Mười năm, bắt đầu từ khi Tiêu Kính đem nàng đến phiến rừng này ẩn cư, nàng mỗi này đều chạy đến bên dòng suối trang điểm, thay y phục, kêu la đòi đi gặp Mộ Tịch Thịnh, cho dù Tiêu Kính ngăn cản bao nhiêu lần cũng vô dụng.
"Hiểu Hiểu, muội thanh tỉnh một chút, muội nhìn xem, là ca ca đây ——"
Mười năm, nhịn mười năm, nhìn muội muội yêu quý ngu ngốc sống mười năm, Tiêu Kính không nhịn nổi, hắn càng thêm cố sức ôm lấy Tiêu Hiểu, bất đắc dĩ điểm huyệt ngủ của nàng, đem nàng ôm lấy, đi về căn nhà gỗ nhỏ sâu trong rừng mà bọn họ đang ở.
Một bên vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Hiểu, trong tâm Tiêu Kính ngũ vị tạp trận, biểu tình trên mặt cũng biến hóa khó lường, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Hiểu Hiểu, hài tử của muội đã trưởng thành, tên gọi Ti Vũ. Ca ca đã gặp qua, rất khả ái, Mộ Tịch Thịnh đã đem nó đón về Mộ gia trang, cùng ăn cùng ở, phi thường sủng ái. Hiểu Hiểu, nếu như muội thanh tỉnh, nghe lời này nhất định sẽ không tin, năm xưa y đã muốn giết hài tử của hai người a!"
"Nhưng mà Hiểu Hiểu, ca ca không cam lòng, dựa vào cái gì Mộ Tịch Thịnh có thể sống tiêu diêu tự tại, muội lại phải nhận dằn vặt như vậy? Hiện tại y không phải rất sủng Ti Vũ sao? Nếu như Ti Vũ biết cha nó đã tự tay giết chết nãi nãi của nó, còn bức điên mẫu thân của nó, nó sẽ như thế nào đây?"
"Nếu như Mộ Tịch Thịnh thấy bảo bối y quan tâm nhất hận y, y hẳn là sẽ sống không bằng chết!"
"Hiểu Hiểu, muội yên tâm, người thương tổn muội, ca ca một người đều sẽ không bỏ qua, ca ca nhất định sẽ làm cho Mộ Tịch Thịnh quỳ gối dưới chân muội——"
Tiêu Kính liên tục nói, biểu tình dữ tợn, nhưng nữ tử đang ngủ trên giường không có thấy, thậm chí giương lên khóe miệng, như là mơ thấy mộng đẹp, ở trong mộng có nàng, còn có Mộ Tịch Thịnh.
...
"Cha, người xem, Viễn Viễn hai ngày nay không có chút tinh thần, Vũ nhi uy đồ ăn nó cũng không ăn, có phải sinh bệnh rồi hay không?"
Mộ Ti Vũ lo lắng ôm tiểu sủng vật của mình, bởi vì không chịu ăn, thân thể nhỏ bé càng gầy hơn, mà ngay cả da lông cũng không còn sáng bóng.
"Hẳn là không có việc gì đâu!"
Mộ Tịch Thịnh cũng không quan tâm vấn đề của con tiểu ly đó, hắn hiện tại ước gì cái con chướng mắt này chết quách đi cho xong, như vậy thế giới hai người của hắn với Mộ Ti Vũ lại trở về, hắn hiện tại thậm chí có chút hối hận, bản thân thật không nên mua con vật này về, không những vác vướng bận vào thân, lực chú ý của bảo bối cũng bị nó hấp dẫn mất một nửa, bảo hắn làm sao cam tâm.
"Nhưng mà — cha ——"
Không nghĩ tới cha lại lãnh đạm như vậy, Mộ Ti Vũ mất hứng, mắt to ngập nước, thương cảm nhìn Mộ Tịch Thịnh, cái miệng nhỏ nhắn run run, rất có tư thế lập tức sẽ khóc lên.
Mộ Tịch Thịnh tất nhiên chịu không nổi cái này, lập tức quan tâm tiếp nhận tiểu ly trong lòng bảo bối.
"Được rồi, bảo bối, cha giúp ngươi xem! Ân —— đại khái là do dạo này khí trời tương đối nóng, cho nên Viễn Viễn không đói bụng!"
Tùy tiện nghĩ ra một cái lý do, cũng không để ý xem có thể làm người tin phục hay không, Mộ Tịch Thịnh hiện tại là cần dỗ dành bảo bối Vũ nhi, phải biết rằng thấy Vũ nhi khóc, tim của hắn đau muốn chết.
"Thật sao?"
Mộ Ti Vũ bộ dạng hoài nghi, đối với lời nói của cha, nó thế nào cũng không tin.
"Thế nào, ngươi không tin cha?"
Thấy ánh mắt hoài nghi của nhi tử, Mộ Tịch Thịnh bị đả kích lớn. Trời ạ! Bản thân từ lúc nào mất uy tín như vậy, ngay cả Vũ nhi đơn thuần cũng không tin mình, thật là thất bại mà!
"Không phải, cha, nhưng mà ——"
Mộ Ti Vũ thấy ánh mắt ai oán của Mộ Tịch Thịnh, không khỏi mềm lòng, nó vội vã giải thích, thấy cha thương tâm nó cũng thật khổ sở mà.
"Như vậy, Vũ nhi hôn cha một chút, cha sẽ không thương tâm!"
Dê con khả ái sao có thể qua được giảo hoạt hồ ly, mắt thấy thế tiến công "ai oán" của mình có hiệu quả, Mộ Tịch Thịnh lập tức đòi quyền lợi, đem mặt tiến đến bên môi Mộ Ti Vũ, nhắm mắt lại, vẻ mặt chờ mong đợi Mộ Ti Vũ chủ động hôn.
Vừa nghe yêu cầu của Mộ Tịch Thịnh, khuôn mặt Mộ Ti Vũ xấu hổ đỏ bừng, tuy rằng hành động thân mật này của hai người đã làm mãi thành quen, nhưng muốn Mộ Ti Vũ hay xấu hổ chủ động, thật đúng là làm nó có chút không được tự nhiên, sợ hãi cong cái miệng nhỏ nhắn, rất nhanh ở trên đôi môi khiêu gợi của Mộ Tịch Thịnh ấn một nụ hôn, không đợi Mộ Tịch Thịnh hảo hảo cảm thụ xúc cảm lành lạnh kia đã nhanh chóng ly khai, điều này làm cho Mộ Tịch Thịnh cảm thấy đặc biệt đáng tiếc.
...
"Thực sự không nghĩ tới, cho dù là thần, biến thành người xong cũng đều ngu ngốc như vậy!"
Tiểu ly trong lòng Mộ Tịch Thịnh ngẩng đầu vất cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, nhìn Mộ Ti Vũ, nhãn thần lại tràn ngập cảm thông. Tuy rằng nó chỉ là một con tiểu ly, nhưng nó không phải là một tiểu ly bình thường, bởi vì nó là thánh thú – tiểu ly
(thiết, cũng là con ly!), nó không biết đã sống bao nhiêu lâu, từ sau khi chủ nhân của nó chết, nó đã tồn tại như thánh thú của Nạp Tháp Tạp tộc.
Chủ nhân của nó là ai, nói thật bản thân Viễn Viễn cũng không biết, chỉ biết là một người ôn nhu, người của Nạp Tháp Tạp tộc gọi chủ nhân của nó là Linh lạc. Linh lạc, dịch từ tiếng của Nạp Tháp Tạp tộc, có nghĩa là Thần, Nạp Tháp Tạp tộc vẫn luôn kiên trì tin mình là hậu duệ của thần.
Hai tháng trước, có hai tiểu quỷ của Nạp Tháp Tạp tộc mang nó từ thánh sơn ra ngoài, nó mơ hồ có một loại chờ mong, tựa hồ chủ nhân của nó đã trở về, Viễn Viễn vốn cao ngạo, cho dù hai tiểu quỷ kia ở trong tộc thân phận cao quý, nó vẫn thấy chướng mắt, chỉ một lòng muốn thoát khỏi bọn họ, đi tìm chủ nhân của mình.
Ai mà biết, linh lực của bản thân tựa hồ bị cái gì phong ấn, mất đi năng lực, so với một con ly chân chính cũng không bằng, cư nhiên bị thợ săn bắt được, bị biến thành hàng hóa bày bán, làm cho nó thậm chí bắt đầu hối hận bản hân tùy hứng.
Ngay lúc Viễn Viễn nghĩ rằng mình chết chắc rồi thì Mộ Ti Vũ xuất hiện trước mắt nó, người làm cho tâm tình uể oải của nó thoáng chốc sinh động trở lại, hài tử trước mắt có một mùi hương làm kẻ khác an tâm, ấm áp giống như chủ nhân, cho nên nó không chút do dự đã bị mua về, không một câu oán hận.
Sở dĩ mấy ngày nay nó không có tinh lực là bởi vì Viễn Viễn cảm giác được linh lực bị phong ấn trong cơ thể tựa hồ thức tỉnh, thậm chí có xu thế đột phá, tổn hao một phần lớn tinh lực kiểm tra bên trong thân thể mình, sao còn sức quan tâm việc khác, nhưng mà cho dù như vậy, Viễn Viễn vẫn rất cảm động.
"Chủ nhân, vẫn là ngài đối với ta tốt nhất, quan tâm Viễn Viễn như vậy!"
Tình cảnh lúc này thật quỷ dị, một con tiểu ly, cư nhiên vẻ mặt cảm động nhìn con trai bảo bối của mình, thậm chí trong một giây còn có ý nhào lại chiếm tiện nghi, này sao có thể không làm Mộ Tịch Thịnh thầm hận, cho nên hắn không có chút nào thương hương tiếc ngọc đem tiểu súc sinh trong lòng vất xuống đất, đương nhiên là làm bộ không cẩn thận trượt tay.
"Viễn Viễn ——"
Mộ Ti Vũ kinh hô một tiếng, vội vã ngồi xổm xuống, kiểm tra tiểu sủng vật té lăn ra đất.
"Cái kia, Vũ nhi, không phải lỗi của cha, là tại nó giãy dụa mạnh quá nên cha mới ——"
Mộ Tịch Thịnh không biết mình đang nói cái gì, lắp bắp che giấu, rất sợ bảo bối sau một khắc sẽ không để ý đến mình nữa, cái này gọi là mất nhiều hơn được, nhưng mà chính hắn cũng không biết nụ cười trên mặt hắn cứng ngắc cỡ nào!
...
(1) Thiên thượng đích tinh linh lưu lệ
Địa thượng đích mân côi khô nuy
Trùng nhi phi, trùng nhi phi...
Tạm dịch: Trên trời tinh tú rơi lệ
Trên mặt đất hoa hồng héo rũ
Đom đóm bay, đom đóm bay....
Đây là lời bài hát "Đom đóm bay", ai muốn nghe thì đây:
虫儿飞