"Chủ tử, tra được chỗ ở của Tiêu Kính rồi!"
Lãnh Phong tra được tin tức hữu dụng lập tức trở về bẩm báo cho Mộ Tịch Thịnh, về phần Mộ Tịch Thịnh bắt hắn tìm hiểu mọi sở tác sở vi của Tiêu Kính 10 năm nay, hóa ra so với trong tưởng tượng của hắn đơn giản hơn nhiều. Bởi vì 10 năm trước, Tiêu Kính sau khi bí mật mang Tiêu Hiểu đi thì hai người ẩn cư tại rừng cây bên ngoài Mộ thành, suốt 10 năm qua không gặp thế nhân, ngoài ý muốn trôi qua cuộc sống yên ổn, trầm tĩnh.
"Ở đâu?"
Mộ Tịch Thịnh hưng phấn nói không nên lời, nhiệt huyết sôi trào, hắn muốn làm cho kẻ khiến Mộ Ti Vũ thương tâm phải trả giá. Kẻ dám thương tổn Vũ nhi, hắn một người cũng sẽ không bỏ qua.
"Ngay tại rừng cây bên ngoài Mộ thành, là chỗ lần trước ngài cùng tiểu chủ tử đi săn."
"Nơi đó? Không nghĩ tới y vẫn còn ở nguyên đó chờ, xem ra ta đã đánh giá thấp y rồi."
"Đánh giá thấp? Chủ tử đã gặp Tiêu thiếu gia sao?"
Khi Mộ Tịch Thịnh lệnh cho Lãnh Phong điều tra về Tiêu Kính thì hắn đã cảm thấy bất ngờ, một người đã thất tung 10 năm có cái gì đáng giá để chủ tử nhà mình quan tâm? Những tư liệu hắn tra được, tất cả đều rất bình thường, căn bản nhìn không ra chỗ nào quái dị, lẽ nào chuyện này cùng cái chết của Lâm thị có liên quan? Hắn không khỏi suy đoán.
"Được rồi, chuyện ngươi không nên biết thì đừng hỏi đến, mấy ngày nay ngươi một tấc cũng không rời, bảo vệ tốt Vũ nhi, ta có việc phải đi ra ngoài một bận."
"Chủ tử, ngài muốn đi đâu? Tiểu chủ tử để thuộc hạ phái mấy người thân thủ tốt bảo hộ là được, cứ để thuộc hạ đi theo người đi!"
"Lãnh Phong, ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Những người khác ta không yên tâm, chỉ có ngươi mới là tâm phúc của ta. Về phần ta, lẽ nào ngươi còn sợ có người có thể hại đến ta sao?"
"Này — Vâng, chủ tử, thuộc hạ nhất định hảo hảo bảo hộ tiểu chủ tử."
Kỳ thực Lãnh Phong so với bất kì kẻ nào cũng hiểu rõ về chủ nhân của mình hơn, lập tức dời trọng tâm câu chuyện, đem mấy chuyện Mộ Tịch Thịnh dặn dò nhớ kĩ.
"Được rồi, ngươi đi xuống trước đi, Vũ nhi sắp tỉnh, ta phải về nhìn, nó mấy ngày nay đều không ngủ ngon."
Nói xong Mộ Tịch Thịnh cũng nhanh chóng ly khai, quả nhiên sự kiện kia đã lưu lại bóng ma trong lòng Vũ nhi, hiện tại chỉ cần hắn ly khai một lát, Vũ nhi sẽ bất an, mà ngay cả trong lúc ngủ cũng luôn cau chặt mày, hàng đêm đều mơ thấy ác mộng, không tiếng động chảy nước mắt, này tất cả, tất cả đều làm hắn đau lòng.
"Rốt cuộc có chuyện gì phát sinh sao? Ai ~ Mình càng ngày càng hồ đồ rồi."
Trong lòng Lãnh Phong nghi hoặc, vì sao gần đây tiểu chủ tử lại bất an như vậy? Vì sao chủ tử nhìn có vẻ gầy đi? Vì sao lại đột nhiên quan tâm đến Tiêu Kính?...
Nhìn tất cả những sự tình này, xem ra thời tiết sắp thay đổi rồi!
...
"Cha, cha ——"
Vừa tỉnh dậy lại không phát hiện bóng dáng Mộ Tịch Thịnh, Mộ Ti Vũ lo lắng kêu lên, nhanh chóng bò xuống giường, khắp nơi tìm kiếm thân ảnh khiến kẻ khác an lòng kia.
"Làm sao vậy? Vũ nhi, cha ở chỗ này!"
Mộ Tịch Thịnh đoán quả nhiên không sai, Vũ nhi vừa tỉnh đã đi tìm hắn. Ai ~ Hắn hiện tại cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, rốt cuộc phải làm sao để Vũ nhi không còn bất an như thế.
"Cha, ngươi đi đâu? Vũ nhi không nhìn thấy ngươi sẽ khó chịu!"
Thời điểm Mộ Ti Vũ nhìn thấy Mộ Tịch Thịnh lập tức an lòng trở lại, có chút oán trách nói, lại nhào vào trong lòng Mộ Tịch Thịnh, bám chặt lấy hắn không buông.
"Đúng vậy, là cha không tốt, Vũ nhi không nên tức giận."
Mộ Tịch Thịnh cười đem tiểu nhân nhi ôm vào trong ngực, ôn nhu an ủi, ánh mắt lại hung hăng trừng Viễn Viễn đang ngồi một bên xem kịch vui, ánh mắt này khiến Viễn Viễn bất giác rùng mình.
"Chuyện này đâu có liên quan tới ta, ta cũng đâu biết tại sao!"
Viễn Viễn không tiếng động kháng nghị, đương nhiên Mộ Tịch Thịnh xem hiểu, chính là hắn không thèm để ý.
"Vũ nhi, cha nói cho ngươi chuyện này được không?"
Mộ Tịch Thịnh suy nghĩ một chút, quyết định vẫn thẳng thắn cùng Mộ Ti Vũ, nếu để Mộ Ti Vũ biết hắn không từ mà biệt, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Có chuyện gì sao?"
Vừa nghe lời này, Mộ Ti Vũ có chút khẩn trương, thân thể nhỏ bé lập tức cứng ngắc, trong đầu bắt đầu miên man suy nghĩ.
Biết rõ Vũ nhi sẽ khổ sở, nhưng có một số việc bản thân phải tự đi làm, cho nên Mộ Tịch Thịnh hít sâu một hơi, gian nan đem quyết định của mình nói ra.
"Vũ nhi, cha phải xuất môn vào ngày —— Rất nhanh sẽ trở về!"
Nhìn khuôn mặt suy sụp của Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh lập tức bổ sung một câu cam đoan, nhưng một điểm tác dụng cũng không có.
"Cha không thể mang Vũ nhi đi sao? Cha đã đáp ứng không ly khai Vũ nhi, cha gạt người —"
Trong thanh âm dần dần dẫn theo khóc âm.
"Vũ nhi, chuyện này thực sự rất quan trọng. Không phải cha không muốn mang ngươi đi, mà là ngươi đi rồi sẽ gặp nguy hiểm, cha sợ —"
"Nhưng mà... nhưng mà..."
Mộ Ti Vũ không biết nên dùng lý do gì phản bác, chỉ là cảm giác mất mát nồng đậm trong lòng khiến nó rất khó chịu.
"A. cha tìm người bồi Vũ nhi, Vũ nhi nhất định vừa ý."
"Vũ nhi không muốn, Vũ nhi chỉ cần cha!"
Mộ Ti Vũ mặc kệ Mộ Tịch Thịnh suy nghĩ gì, mát hứng quay mặt đi, chỉ liếc mắt nhìn Mộ Tịch Thịnh một cái, biểu thị nó đang rất bất mãn.
"Viễn Viễn thế nào? Để Viễn Viễn bồi Vũ nhi a? Vũ nhi không phải thích nó nhất sao?"
Mộ Tịch Thịnh chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ, không nghĩ tới con tiểu ly hắn vẫn coi là địch nhân hóa ra vẫn còn có chút tác dụng.
"Không cần, Vũ nhi chỉ cần cha. Viễn Viễn không tốt, Vũ nhi không cần!"
Những lời này làm Viễn Viễn bị đả kích, linh hồn nhất thời từ chín tầng mây rơi thẳng xuống mười tám tầng địa ngục. Nó khóc không ra nước mắt.
"Chủ tử, uổng công ta đối với ngươi trung thành như vậy, ngươi cư nhiên thương tổn ta —"
Viễn Viễn ai oán nhìn Mộ Ti Vũ, nhưng lại nhận được nhãn thần cảnh cáo Mộ Tịch Thịnh phóng tới.
"Làm sao vậy? Hiện tại không thích Viễn Viễn, chúng ta đem nó vất bỏ là được rồi."
Biết rất rõ ràng Mộ Ti Vũ chỉ là đang giận dỗi mà thôi, Mộ Tịch Thịnh lại cố tình hùa theo.
"Cha ——"
"Được rồi, ta biết, ta sẽ không vất bỏ Viễn Viễn, được chưa?"
"Cha xấu! Hừ ~ Nhưng mà Viễn Viễn không thể bồi ta nói chuyện."
Mộ Ti Vũ nỗ lực suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghĩ ra một lý do tự nhận là rất thuyết phục.
"Này quá đơn giản, Viễn Viễn, nói!"
Nhìn nhãn thần kinh ngạc của Mộ Ti Vũ, Mộ Tịch Thịnh không khỏi cảm thấy hứng thú, bé con quả nhiên vẫn khả ái như vậy.
"Chủ tử ——"
Tuy rằng không muốn nghe lệnh Mộ Tịch Thịnh nhưng Viễn Viễn vẫn mở miệng, chống lại biểu tình king ngạc đến há to mồm của Mộ Ti Vũ, Viễn Viễn kỳ thực có chút buồn bực.
"Thực sự có thể nói này!"
Mộ Ti Vũ ngơ ngác nhìn tiểu sủng vật của mình, chuyện này làm nó quá kinh ngạc, kinh ngạc đến nỗi không biết biểu đạt như thế nào.
"Vũ nhi, mấy ngày cha không ở nhà, để Viễn Viễn bồi ngươi được không?"
Mộ Tịch Thịnh chớp thời cơ hỏi, Mộ Ti Vũ vẫn còn chìm đắm trong kinh ngạc cũng không có nghe rõ, ngây ngốc gật đầu.
"Thật ngoan —"
Mộ Tịch Thịnh nghe được đáp án thỏa mãn, cao hứng ở trên khuôn mặt non mềm hôn một cái.
"Bất quá, Vũ nhi, chuyện Viễn Viễn có thể nói ngươi phải giữ bí mật, ngàn vạn lần không thể nói cho người khác, biết không?"
"Biết!"
Mộ Ti Vũ đối với lời nói của Mộ Tịch Thịnh luôn là đồng ý vô điều kiện, lúc này nó chỉ muốn nhảy ngay tới bên người Viễn Viễn, hiếu kỳ kiểm tra, trong đầu suy nghĩ Viễn Viễn làm thế nào có thể nói nhỉ?
Quả nhiên vẫn còn là hài tử, chỉ cần có chuyện mới lạ, lực chú ý lập tức bị dời đi. Xem ra nếu muốn giải quyết bất an trong lòng Vũ nhi cũng chỉ có thể đánh vào phương diện này.
...
"Xem ra ngươi đã biết là ta sẽ tới?"
Câu nghi vấn, nhưng ngữ khí là khẳng định, Mộ Tịch Thịnh cũng không biết lúc này nên dùng thái độ gì đối đãi Tiêu Kính. Nói thật, hắn không ghét Tiêu Kính, trừ việc y dám thương tổn Vũ nhi. Nếu không có sự việc nhiều năm trước, hai người hẳn đã trở thành bằng hữu, ở vài phương diện, hai người bọn họ rất giống nhau, tỷ như tính chấp nhất trong ái tình.
"Ta chờ đợi ngày này đã mười năm. Ngươi là tới giết ta sao?"
Mười năm, mười năm này, Tiêu Kính đều không biết mình làm sao mà trải qua được. Nghĩ muốn báo thù cho Hiểu Hiểu, nghĩ muốn giết Mộ Tịch Thịnh, nhưng giờ khắc này y lại trầm tĩnh đến bất ngờ, là bình tĩnh hay là mệt mỏi, y cũng không biết.
"Bất quá ngươi cũng thật tự tin, dám một mình chạy tới đây, ngươi không biết ở trong rừng ta đã thiết hạ Vạn tung trận rồi sao? Ngươi hẳn là phải biết rồi, quái vật kia sau khi trở về chắc chắn đã nói ra."
"Ta đương nhiên biết, ngươi cho là một Vạn tung trận nho nhỏ có thể vây khốn được ta sao?"
Hắn là Mộ Tịch Thịnh, là Vô Hoa, một nhân loại sao có thể vây khốn hắn, nếu như không phải vì Tịch Viễn, thế gian này cũng chỉ là một trò chơi trong tay hắn mà thôi.
"Cũng đúng, người là Mộ Tịch Thịnh mà. Ta nghĩ muốn hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có thể giải đáp cho ta không?"
"Nói đi."
"Vì sao ngươi đối với hài tử kia tốt như vậy? Trước kia ngươi không phải đã muốn giết nó sao?"
Nghi vấn này đã quấn lấy Tiêu Kính rất lâu rồi, vô luận y lý giải như thế nào cũng không rõ ràng.
"Bởi vì ta yêu Vũ nhi!"
"Yêu nó? Ha ha ha ha —— Ngươi yêu nó, ngươi cư nhiên yêu nó?"
Tiêu Kính cảm thấy bản thân vừa nghe được một chuyện nực cười nhất trên đời, Mộ Tịch Thịnh yêu một người, người đó còn là con hắn, là nhi tử mà trước kia hắn hận không thể đâm chết, đây là chuyện buồn cười cỡ nào chứ!
"Hiểu Hiểu trước kia nhất định là bị mù cho nên mới yêu ngươi!"
"Được rồi, ta không muốn nhiều lời, ngươi muốn tự sát hay để ta động thủ?"
Mộ Tịch Thịnh bắt đầu không nhịn được, trong lòng tâm tâm niệm niệm đều là Vũ nhi.
"Trước kia người trúng Ảo mộng, thực ra ta có thể cho Hiểu Hiểu loại dược khác, nhưng ta lại đưa cho nàng Ảo mộng, người biết tại sao không?"
Đối với Mộ Tịch Thịnh tùy hứng, Tiêu Kính không có để ý, chỉ bất ngờ hỏi một vấn đề.
Vì sao? Vì sao lại là Ảo mộng? Đây không chỉ là nghi hoặc của Mộ Tịch Thịnh mà còn là nghi hoặc của một người khác, tại nơi hai người không chú ý, có một thân ảnh trốn sau một thân cây, lẳng lặng chờ Tiêu Kính giải thích.