"Thượng thần, chúng ta đã mang người trở về, thỉnh thượng thần kiểm tra!"
"Mau, mau đưa vào ——"
Tứ đại trưởng lão ở bên ngoài sơn động của thượng thần, hướng thượng thần bên trong bẩm báo. Làm kẻ khác ngoài ý muốn chính là thượng thần luôn luôn lãnh tĩnh hờ hững lại lộ ra cảm xúc khác lạ, lần đầu tiên, bọn họ ở trên người thần cảm nhận được tình cảm của nhân loại.
"Vâng ——"
Tứ đại trưởng lão tuy rằng nghi hoặc nhưng đối với ý chỉ của thượng thần cũng không dám chậm trễ, lập tức đưa người bọn họ thiên tân vạn khổ mới mang được về đưa vào trong động. Bọn họ cũng chỉ đưa người đến chỗ gần cửa động, về phần vào bên trong, bọn họ không có tư cách, cũng không dám vào, đó là cấm địa trong tộc, đi vào chính là tội chết.
"Thưa thượng thần, tại chỗ phát hiện Mộ gia gia chủ còn nhìn thấy một đôi nam nữ, nam đã chết còn nữ tựa hồ điên rồi, chúng ta cũng đưa nữ nhân kia về, thượng thần muốn thẩm vấn nàng hay không?"
Rất nhanh rời khỏi sơn động, trưởng lão đem tin tức bẩm báo. Một lúc lâu, trong động chưa truyền đến tiếng đáp lại, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chờ.
"Vô Hoa, không nghĩ tới ngươi cũng sẽ có lúc chật vật như vậy —"
Nhưng mà thượng thần căn bản không có để ý những lời người phía ngoài nói, y chỉ chuyên chú nhìn nam tử nằm trên giường đá, người nọ rõ ràng đã nhất mộng bất tỉnh – Mộ Tịch Thịnh.
Thượng thần tâm tình phức tạp, y dùng một loại ánh mắt vừa giận dữ vừa oán hận nhìn hắn, tựa hồ như đang nhìn người yêu, lại tựa như đang nhìn cừu nhân.
"Ta hận ngươi!"
Thanh âm cường điệu, thượng thần không biết mình từ lúc nào biến thành ấu trĩ như thế.
"Vị thần ngạo nghễ trong thiên địa, đã từng ở thân phận đáng tôn sùng như vậy, nhưng nhìn người hôm nay đi, đến tột cùng biến thành bộ dáng gì nữa. Cư nhiên chỉ một viên Tỏa hồn nho nhỏ liền làm ngươi hôn mê bất tỉnh, ta nên thấy may mắn hay là bất đắc dĩ? Vô Hoa, ngươi biết không?"
Ngón tay tinh tế của thượng thần – Mạc cơ – dừng trên khuôn mặt ngủ say, đã không còn là khuôn mặt kiếp trước. Ngón tay tinh tế tái nhợt vuốt ve gò má của hắn, tỉ mỉ phác họa.
"Ánh mắt của ta luôn đuổi theo ngươi nhưng trong mắt của ngươi lại chưa từng có ta."
"Vì sao vậy? Là ta không tốt hay là chưa đủ đẹp?"
Mạc cơ chậm rãi đứng thẳng thân thể, chậm rãi rút đi y phục trên người, từng cái từng cái, động tác ưu nhã mê người. Y là Mạc cơ của thiên giới, sở hữu vẻ đẹp của thiên giới. Vẻ đẹp vô song của y là không gì sánh kịp, hầu như con mắt của tất cả mọi người đều sẽ dừng trên người y.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác, nam tử mà y yêu lại ngay cả nhìn cũng không nguyện nhìn y một cái, y hận, y không cam lòng, y không biết rốt cuộc là mình có chỗ nào không bằng Tịch Viễn.
Tịch Viễn chẳng qua cũng chỉ là một hài tử chưa hoàn toàn nảy nở mà thôi, cho dù thân thể có đẹp cũng chỉ là ngây ngô, sao sánh được với bản thân thành thục mê hoặc.
Mạc cơ lấy tay nhẹ nhàng chạm lên thân thể mình, trong sơn động ánh sáng mập mờ, chiếu lên một khối thân thể trắng noãn oánh nhuận lại mị hoặc, xinh đẹp không giống thường nhân.
"Không nghĩ tới năm đó cho ngươi một viên tỏa hồn, cư nhiên có thể mang đến tác dụng như thế này."
Mạc cơ chậm rãi cúi người xuống, từng tấc từng tấc tới gần Mộ Tịch Thịnh, rất nhanh, bọn họ hoàn toàn dán vào cùng một chỗ.
"Ta vẫn là thích bộ dạng nguyên bản của ngươi hơn, Vô Hoa."
"Vì sao không thể yêu ta? Yêu ta có đúng hay không ngươi sẽ không bi thương?"
"Vô Hoa, ngươi biết không? Khi ngươi nhảy xuống, ta cũng nhảy theo, nhưng bởi vì trái với thiên quy, cho nên ta biến thành thế này, không thể gặp ánh sáng mặt trời."
"Ta thậm chí sử dụng sức mạnh lan diệp chỉ để tìm ra chỗ của Tịch Viễn."
"Trả giá rồi lại trả giá, ta vĩnh viễn không còn có khả năng trở lại bầu trời. Vô Hoa, tất cả những gì ta làm cho ngươi, ngươi có cảm động không?"
Mạc cơ một hồi nói xong, nói đến động tình, còn nhẹ nhàng hôn hôn bờ môi đã trắng bệch của Mộ Tịch Thịnh, dáng vóc tiều tụy, mang theo tư thế sùng bái của kẻ làm lễ rửa tội.
Một lúc lâu, y cuối cùng đứng lên, đem y phục từng kiện từng kiện mặc trở lại.
"Đem nữ nhân kia hảo hảo an trí, ta còn cần dùng đến."
Hướng về tứ đại trưởng lão đã đợi thật lâu ngoài động phân phó xong, Mạc cơ lại lẳng lặng nhìn Mộ Tịch Thịnh.
...
"Lãnh Phong, ngươi nói cha rốt cuộc đi đâu?"
Lãnh Phong chưa bao giờ biết, tiểu chủ tử bề ngoài nhỏ bé yếu ớt, vĩnh viễn chỉ biết trốn trong lòng chủ nhân làm nũng lại có một mặt quyết đoán như thế, làm hắn tựa hồ như nhìn thấy chủ tử nhiều năm về trước.
"Này —— Tiểu chủ tử, chủ nhân trước khi đi đã phân phó không được nói cho ngài biết!"
Mặc dù Lãnh Phong cảm thấy sự áp bách khó hiểu nhưng mà đối với chuyện Mộ Tịch Thịnh phân phó hắn vô luận như thế nào cũng muốn làm tốt.
"Lãnh Phong, cha gặp nguy hiểm, ngươi còn không chịu nói cho ta, đừng trách ta không khách khí!"
Mộ Ti Vũ nóng nảy, đã đến nước này Lãnh Phong còn không chịu nói?
"Chủ nhân gặp nguy hiểm?"
Lãnh Phong có chút hoài nghi, kia là chủ nhân của hắn, là Mộ Tịch Thịnh a, hắn không thể tin được thiên hạ còn có người có thể gây thương tổn cho chủ nhân.
Mộ Ti Vũ biết nếu mình không thể đưa ra chứng cứ, Lãnh Phong sẽ không tin tưởng cho nên lập tức hạ thắt lưng, đưa tay kéo ống quần bên phải lên tới đùi, lộ ra một bên chân nhỏ trắng noãn.
Lãnh Phong vẫn theo nguyên tắc không chớp mắt, con mắt lại lặng lẽ dao động, tiểu chủ tử đây là đang làm gì a, không phải định trả thù chứ? Nếu để chủ nhân biết, bản thân mình chết chắc rồi.
"Lãnh Phong, ngươi xem lưu ly thất thải hoàn biến đen rồi. Cha từng nói cho ta, nếu người mang một bên vòng gặp nguy hiểm thì... bên còn lại sẽ biến đen để báo động trước, hôm nay cha gặp nguy hiểm, ngươi không chịu đi cứu, còn giấu giếm tình huống, nếu như cha có gì vạn nhất, ta, ta ——"
Mộ Ti Vũ không nói tiếp được nữa, trong lòng lo lắng, nó hiện tại lòng nóng như lửa đốt.
"Chủ nhân đi tới cánh rừng lần trước tới săn thú."
Lãnh Phong vừa nghe lời này, giật mình, lập tức báo ra chỗ Mộ Tịch Thịnh tới.
"Biết còn không chuẩn bị ngựa, mau đi trước dẫn đường."
...
Nhưng khi bọn họ chạy tới rừng cây đã không còn thấy bóng dáng Mộ Tịch Thịnh. Giữa cánh rừng chỉ còn một khối thi thể băng lãnh, giữa lưng thi thể còn cắm một cây ngân trâm.
"Tiêu Kính —"
Lãnh Phong bất ngờ kêu lên, nếu Tiêu Kính chết ở đây thì chủ nhân đi đâu? Hơn nữa nhìn tình hình này, Tiêu Kính tựa hồ không phải do chủ nhân giết.
"Cha —— Cha —"
Mộ Ti Vũ ở trong rừng kêu to nhưng không có một lời đáp lại, chỉ có âm thanh dội lại cho biết trong rừng này có người.
"Tiểu chủ tử, xem ra tình huống không bình thường, chủ tử hẳn không còn ở nơi này, chúng ta về trước bàn bạc lại."
Tỉ mỉ kiểm tra thi thể Tiêu Kính, Lãnh Phong có chút trầm trọng nói.
Quả nhiên, Tiêu Kính không phải chủ nhân giết, vết thương trí mạng đến từ một cây ngân trâm. Lãnh Phong cảm thấy kì quái, vì sao cây trâm này lại nhìn quen mắt như vậy, suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra đây là của Tiêu Vũ, nhưng Tiêu Vũ đã tặng cho Tiêu Hiểu. Lẽ nào Tiêu Kính là do Tiêu Hiểu giết? Lãnh Phong càng nghĩ càng không thể lý giải.
"Ta không về, chưa gặp được cha, có khả năng cha đang gặp nguy hiểm, ta nhất định phải tìm được cha —"
"Chủ tử, trước trở về đã, ta biết Mộ Tịch Thịnh ở đâu."
Viễn Viễn lặng lẽ nhảy lên vai Mộ Ti Vũ, ở bên tai nó nói nhỏ.
"Thật sao?"
Mộ Ti Vũ kinh ngạc, lập tức phi thân lên ngựa, phóng trở về.
"Tiểu chủ tử ——"
Lãnh Phong nhìn biến cố bất ngờ, không kịp tìm hiểu nguyên nhân, lập tức cũng phi lên ngựa đuổi theo. Hiện tại chủ nhân hành tung bất minh, hắn không thể để tiểu chủ tử cũng xảy ra chuyện. Về phần thi thể của Tiêu Kính, xem ra chỉ có thể trở về tìm người đên đưa đi.
"Cái gì? Viễn Viễn, ngươi nói cha hiện tại ở trong tộc của đôi nam nữ kia?"
Vừa về tới trong trang, Mộ Ti Vũ mang theo Viễn Viễn vào phòng, sau đó khóa lại, không cho phép ai đi vào.
"Đúng vậy, ta tại một nơi trong rừng cảm giác được khí tức của tộc nhân kia, theo tình huống này, xem ra Mộ Tịch Thịnh nhất định bị đưa về tộc của họ rồi."
"Nhưng mà cái tộc kia ở đâu? Ta làm sao tới được đó?"
"Đi hỏi Lãnh Phong a, kỳ thực ta biết chỗ đó nhưng không biết vì sao không tài nào nhớ ra được, kí ức của ta tựa hồ bị ai đó phong ấn lại."
Viễn Viễn vẻ mặt uể oải nói xong, trong lòng tràn ngập hoài nghi.
Mộ Ti Vũ kiên định xiết chặt nắm tay nhỏ bé, bước nhanh ra cửa, đi tìm Lãnh Phong.