"Vũ nhi, ngươi làm sao vậy? Ngươi không cần hù dọa cha!"
Mộ Ti Vũ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trên trán tất cả đều là mồ hôi, "Không có việc gì, ta chỉ hơi mệt chút, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi —"
Còn chưa nói hết, Mộ Ti Vũ nhắm hai mắt lại, không hề nhúc nhích.
"Vũ nhi, Vũ nhi ——"
Mặc cho Mộ Tịch Thịnh kêu thế nào, Mộ Ti Vũ cũng không có phản ứng, Viễn Viễn ở trong lòng nó cũng sớm hôn mê rồi.
Vòng lục quang của Mặc Châu cũng bắt đầu tối đi, tử khí của núi bất tử bắt đầu cường liệt hơn, Mộ Tịch Thịnh đau khổ kiên trì, chính là càng kiên trì càng thấy mệt. Không phải loại mệt mỏi trên thân thể mà là tâm hồn mệt, thật muốn cứ như vậy ngủ luôn không cần tỉnh.
Vòng lục quang của Mặc Châu cuối cùng tiêu thất, hai người ôm nhau nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, tia lục sắc quỷ dị vây quanh toàn thân họ, từng chút từng chút hút đi sinh khí.
"Tất cả mọi người đều không thoát được núi bất tử đuổi bắt, cho dù là ngươi cũng không ngoại lệ! Chính là ta sao có thể không tiếc mà cho ngươi chết, một vạn năm, ta đã đợi một vạn năm ——"
Quái vật nhìn hai người trước mắt, thì thào nói chuyện, là mừng rỡ, là bi thương....
...
Khi... tỉnh lại, Mộ Tịch Thịnh có chút không thích ứng hắc ám trước mắt. Hóa ra cuối cùng hắn cũng không đủ sức chịu đựng, hắn vô thức nhìn xuống bảo bối còn đang ngủ say trong lòng, tâm chậm rãi thả xuống.
"Vũ nhi, Vũ nhi —— tỉnh, tỉnh a ——"
Hắn nhẹ giọng kêu nhưng Mộ Ti Vũ lại một điểm động tĩnh cũng không có.
"Không cần gọi, ngươi có gọi nữa cũng vô dụng, nó hiện tại đang hôn mê!"
Thanh âm quái vật kia lại vang lên, vẫn khàn giọng khó nghe như vậy, thanh âm giống như lấy móng tay cào lên đáy nồi.
"Không nghĩ tới ta lại bị che mắt, nguyên lai ngươi không phải là nhân loại!"
Thấy Mộ Tịch Thịnh không có ý muốn để ý tới mình, quái vật tiếp tục nói, "Thần tộc cư nhiên cũng chạy tới chỗ nhân loại! Uy, tiểu tử, ngươi có phải phạm vào giới luật gì của trời hay không?"
Nhưng đáp lại nó chỉ là ánh mắt xem thường lướt qua của Mộ Tịch Thịnh. Nghe khẩu khí của quái vật, Mộ Ti Vũ hẳn là không gặp nguy hiểm, cho nên hắn bắt đầu kiểm tra tình huống bốn phía.
Xung quanh rất tối, hầu như không có một tia ánh sáng, bởi vì hắn là người tập võ nên năng lực nhìn ban đêm cũng không tồi, hắn suy đoán đây hẳn là chỗ trung tâm của ngọn núi. Bọn họ sở dĩ ở chỗ này, nguyên nhân hẳn cũng vì quái vật kia.
"Uy, tiểu tử, ngươi cư nhiên dám không nhìn ta! Ngươi có biết ta là ai không?"
Quái vật có điểm tức giận, lần đầu tiên bình tâm tĩnh khí nói chuyện tử tế cư nhiên lại bị người ngó lơ, hắn sao có thể hài lòng. Huống hồ lấy thân phận của hắn, chưa bao giờ bị người coi thường cho qua.
"Ta quản ngươi là ai! Ngươi đưa chúng ta tới chỗ này là có mục đích gì?"
"Hừ ~ Ta không nói cho ngươi!"
Quái vật bắt đầu làm bộ làm tịch, hắn quyết định ăn miếng trả miếng, chỉ có mỗi người một lần mới tính là công bằng.
"Ngươi ——"
Mộ Tịch Thịnh không biết nên hình dung tâm tình lúc này như thế nào. Thứ không thể nhìn thấy trước mắt chỉ là một quái vật thôi, một quái vật cư nhiên lại có thể sinh khí, còn có thể giở trò giận dỗi, điều này làm cho hắn triệt để nói không ra lời.
Bất quá Mộ Tịch Thịnh cũng không phải người sẽ dễ dàng nhận thua, đã thế, hắn quyết định đấu cùng quái vật này. Quái vật đem bọn họ về đây nhất định là có mục đích, chỉ là hiện tại bọn họ hoàn toàn như cá nằm trên thớt, cho dù muốn phản kháng cũng phản kháng không được. Chỉ cần hắn có thể cùng Vũ nhi một chỗ là được rồi.
Nguyên vốn tưởng rằng Mộ Tịch Thịnh sẽ cùng mình đấu võ mồm nhưng đợi một lúc lâu lại không thấy có chút động tĩnh, quái vật bắt đầu kiềm chế không được, "Ngươi muốn biết nguyên nhân ta mang ngươi tới đây không? Ngươi muốn biết ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Dù sao đã rất lâu rồi quái vật không được cùng ai nói chuyện, cô đơn trong nội tâm hắn cứ tích cóp từng tí từng tí một đến giờ đã không đếm nổi, cho dù có người nói vài câu bâng quơ với hắn, hắn cũng thật cao hứng.
Gặp Mộ Tịch Thịnh không để ý tới mình, chỉ chuyên tâm nhìn Mộ Ti Vũ trong lòng, quái vật có chút không cam lòng.
"Ngươi có nhìn nó thế nào nó cũng sẽ không tỉnh lại!"
"Được rồi, được rồi, nhìn ngươi bộ dạng muốn biết như vậy, ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Mặc dù đã cố làm ra vẻ nhưng trong lời nói của quái vật vẫn bất giác lộ ra chút vui sướng. Sau đó, quái vật cũng không thèm để ý có ngươi nghe hay không, tự nói ra mục đích của bản thân.
"Ta là một linh hồn đơn độc
(chích linh), một linh hồn đơn độc sống vạn năm!"
Mắt thấy Mộ Tịch Thịnh có chút hứng thú, quái vật kia, không đúng, là chích linh kia lại nói tiếp.
"Ta lúc trước đã nói qua, đây là một ngọn núi bất tử, ngọn núi này sở dĩ không chết là bởi vì sự tồn tại của ta. Ta đã trở thành linh hồn của ngọn núi này!"
"Ngươi biết nơi này là nơi nào không? Ngươi chắc chắn không biết đâu, nơi đây là trung tâm của núi bất tử, chỉ có ở đây mới không chịu sự xâm hại của hơi thở tử vong!"
"Sở dĩ đem ngươi tới đây là bởi vì ta muốn hài tử kia ——"
Nguyên bản đang chuyên chú nghe, Mộ Tịch Thịnh thời điểm nghe tới câu nói kia liền triệt để cảnh giác, vẻ mặt đề phòng nhìn phương hướng phát ra thanh âm, tay đem Mộ Ti Vũ ôm chặt hơn.
Thấy lời nói của mình có hiệu quả, chích linh khanh khách cười, cảm giác như thực hiện được một trò đùa dai.
Đột nhiên bốn phía bắt đầu có ánh sáng yếu ớt, chích linh kia cư nhiên chậm rãi hiện ra thân hình, theo thân ảnh càng ngày càng rõ ràng, Mộ Tịch Thịnh không khỏi mở to hai mắt nhìn, chích linh kia cư nhiên lại có bộ dạng này.
"Không có khả năng, thế nào lại là hình dáng này, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là ai sao? Ta cũng không nhớ rõ nữa!"
Chích linh một tay xoa cằm, bộ dạng tự hỏi, thanh âm vẫn khàn khàn như vậy, cùng bộ dạng hiện tại của hắn tuyệt đối không phù hợp.