Mộ Sắc Tịch Hoa

Quyển 2 - Chương 59: Boss cuối là như vậy? (tạo ác)



"Được rồi, Vũ nhi, tất cả đều sẽ kết thúc!"

Chậm rãi từ phía sau ôm lấy thân thể đang không ngừng run rẩy kia, trong lòng Mộ Tịch Thịnh mệt mỏi không chịu nổi, toàn bộ những chuyện đang đổ lên đầu bọn họ rốt cuộc là vì cái gì? Bọn họ rõ ràng chỉ muốn sống yên ổn, không màng thế sự, chỉ muốn sống cuộc sống của mình mà thôi nhưng hết lần này đến lần khác, đối phương đều cố tình tìm đến họ."Cha, người yên tâm, Vũ nhi không có khổ sở, ngược lại, ta còn vì Mạc Cơ mà vui mừng cảm động, chí ít y đã đi tới nơi y thích, chiếm được giải thoát thực sự!"

"Có lẽ vậy, đây chỉ là cơn gió dạo đầu, một hồi nữa bão tố sẽ đột kích!"

Hai người nhìn bầu trời có chút ám đen, tâm nặng trịch, mặc kệ là ai làm, một trận đại chiến là không thể tránh được.

Xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một lát sau đã có người chạy ào vào giữa đám đổ nát thê lương.

"A tỷ, a tỷ ——"

"Bệ hạ ——"

Là Hách Liên Khởi Nhiên mang theo Bích Anh cùng một đội nhân mã vọt tới. Trong hoàng cung xảy ra chuyện lớn như vậy, muốn không bị phát hiện cũng khó. Hách Liên Khởi Nhiên hiện tại hối hận cực kì, nàng không nên bởi vì nhất thời chủ quan mà để Hách Liên Khởi Tô một mình ở lại. Chưa từng nghĩ tới nơi hoàng cung thủ vệ sâm nghiêm cũng có thể phát sinh loại chuyện này.

Vội vã vọt đến, không cần mất quá nhiều thời gian để nhìn thấy bên trong thiên điện đã bị phá hủy gần như triệt để, hầu như biến thành một vùng đất bằng phẳng, bụi đất theo gió bay lên. Giữa bãi đất trống có hai người đang đứng, nổi bật giữa khoảnh đất đầy máu tươi, rải rác phần còn lại của tay chân bị đứt lìa, có loại quỷ dị nói không nên lời.

"Các người sao lại ở đây?" Chân Hách Liên Khởi Nhiên bắt đầu run, đối mặt với hai cha con phía trước, nàng bất giác cảm thấy sợ hãi nhưng vẫn buộc bản thân phải cứng rắn chống cự, "Các ngươi đem a tỷ của ta đi đâu rồi?"

"A tỷ của ngươi không có việc gì!" Thản nhiên đáp lại, Mộ Ti Vũ nhìn Thập Tứ nương, mặt không đổi sắc, "Chẳng qua bây giờ còn chưa thể trả lại cho ngươi, đại khái còn cần một thời gian ngắn nữa, còn có Khương Quân cũng ở chỗ ta, chờ ta giải quyết xong bán hồn của bọn họ, tự nhiên sẽ đem hai người họ trở về!"

Hảo tâm giải thích một đoạn dài, sau đó nghiêng đầu, không để ý tới người trước mặt nữa, xoay người nhào vào trong lòng Mộ Tịch Thịnh, tùy ý để cha mềm nhẹ vuốt tóc mình, từng chút từng chút, cảm giác thư thái không gì sánh được.

"Cha, chúng ta đi thôi! Ta có dự cảm không tốt, vẫn là rời khỏi đây trước đi, dù sao nơi này cũng có rất nhiều người vô tội."

"Ừ!" Mộ Tịch Thịnh đồng ý gật đầu, đôi mắt bỗng dưng thâm trầm, như có điều suy nghĩ nhìn về hướng nam, hóa ra là ở đó. Hai người cứ như vậy không coi ai ra gì, giữa ban ngày ban mặt hành động thân mật, sau đó kiêu ngạo nghênh ngang rời đi, đến cơ hội để người ta phản ứng cũng không cho.

"Bán hồn? Tịch Viễn kia chẳng lẽ là ngươi?"

Hách Liên Khởi Nhiên vẫn đang chìm đắm trong khiếp sợ. Nhân vật trong câu chuyện cổ a tỷ kể lại là Mộ Ti Vũ? Nàng không dám tin lắc đầu, vô thức hỏi ra miệng, đâu ngờ hai người kia đã nhanh chóng biến mất. Sửng sốt, sau đó không chút nghĩ ngợi đuổi theo, có rất nhiều chuyện nàng phải tìm hiểu rõ ràng.

"Công chúa, ngài đi rồi, lão nô làm sao bây giờ?"

Nhìn ba người cứ thế mà đi, tâm Bích Anh lạnh run, một đống cục diện rối rắm này vất lại cho một mình nàng lo liệu, sẽ lao lực mà chết đấy. Không biết vì sao, lần này Bích Anh lại không có một chút lo lắng nào cho chủ tử, đối với Mộ Ti Vũ, nàng có một sự kính nể cùng tin tưởng khó hiểu. Nhiều năm trước, bệ hạ của nàng đã từng cho nàng xem một bức tranh cổ, không nghĩ tới rất nhiều năm sau đó, Hách Liên Khởi Tô cũng vẽ lại một bức y hệt, nghĩ đến, đó cũng là một loại duyên phận.



Một đường đi về phía nam, đối với Hách Liên Khởi Nhiên bám theo sau, hai người ngoài ý muốn không hề để ý. Buộc nàng trở về là biện pháp tốt nhất nhưng Mộ Ti Vũ có tư tâm muốn nàng đi cùng, y có loại dự cảm, có một người sẽ đến.

"Cha, sắp ra khỏi thành, ngoài thành 40 dặm có một cánh rừng, địa thế hẻo lánh, không có bóng người, đem mọi chuyện giải quyết ở đó thì không thể tốt hơn!"

"Được, chúng ta đi!"

Nói xong, sau lưng hai người nổi gió, tăng tốc, Hách Liên Khởi Nhiên dùng khinh công mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp. Dù cho trán đã mệt toát mồ hôi hột, hơi thở cùng dần khó nhọc nhưng nàng vẫn cắn răng cố nén, nhanh chóng đuổi theo.

Liên tục sử dụng khinh công là tối kị của người học võ, Hách Liên Khởi Nhiên tuy võ công không kém, cũng có thể tính là kì tài học võ nhưng chung quy vẫn có chút suy yếu.

Cánh rừng ngoại thành tuy nói là không xa nhưng thật ra muốn đến được cũng phải mất một thời gian. Cánh rừng này thật đúng là hẻo lánh, bề ngoài âm u thâm trầm, chỉ đi vào trong đã khiến người ta toàn thân phát lạnh.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua những cành lá sum xuê, rơi trên mặt đất chỉ còn vài đốm sáng nhỏ, u u ám ám, đúng như quỷ lâm trong truyền thuyết.

Nhìn hai người kia tiến vào, Hách Liên Khởi Nhiên sợ muốn chết. Lá gan của nàng rất lớn, lại độc chỉ sợ mấy loại chuyện thần linh quái dị, nhất là quỷ quái âm trầm kinh khủng trong truyền thuyết, nhưng vì a tỷ, đừng nói quỷ lâm, cho dù là núi đao biển lửa, nàng cũng muốn thử một lần.

"Cha, nàng vào được!" Bước chân nhẹ nhàng, giẫm lên cành lá khô trên mặt đất phát ra tiếng "sàn sạt", "Ngươi bảo vệ nàng, còn hai người Mạc Cơ nói, để cho ta!"

"Được ——"

Mộ Tịch Thịnh bất ngờ không có phản đối, rất nhanh chóng đồng ý. Thân thể hắn đã chống đỡ không nổi nữa, bây giờ dù chỉ một chút ngoại lực cũng đủ làm hắn tan vỡ, cho nên hắn cũng không cậy mạnh, nghĩ đến, Vũ nhi hiện tại cũng không phải người kẻ khác có thể tùy tiện thương tổn, chỉ sợ bọn lần này không phải người thường.

Càng đi sâu vào trong rừng càng tối, chút ánh sáng mặt trời cũng chầm chậm biến mất hầu như không còn. Đám cây cối hình thù kỳ quái giống như một đám ma quỷ đang nhe nanh múa vuốt kêu gào muốn lao xuống.

Hách Liên Khởi Nhiên một mạch cúi đầu không dám ngẩng lên, mặt bị dọa đến trắng bệch, môi run nhè nhẹ, hai hàm răng không ngừng va vào nhau.

Đi, đi, đi một hồi, chợt nghe Mộ Ti Vũ nói, "Được rồi, chính là ở đây, hiện tại bầu không khí vừa tốt, thích hợp đánh một trận!"

Ngữ khí thoải mái, nhìn không ra y có chút khẩn trương nào, giống như đang chơi trò chơi. Cũng phải, đối với y, có lẽ đây chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi buồn chán.

"Ra đi, theo bọn ta lâu như vậy, có thể hiện thân rồi!"

Thản nhiên ngẩng đầu lên nói chuyện với không khí, không ngoài ý muốn, hai bóng người màu đen chậm rãi xuất hiện, Hách Liên Khởi Nhiên đúng lúc bịt miệng mới không sợ hãi kêu thành tiếng.

Hai người vừa tới, trên đầu phủ một cái mũ áo choàng thật to che khuất nửa khuôn mặt làm cho người khác không thấy rõ bộ dạng, cơ mà ăn mặc thành như vậy, muốn nhận là người tốt cũng khó.

"Nhiều lời vô ích, ta cũng không muốn mất thời gian. Nói đi, các ngươi bày ra tất cả những trò này là vì cái gì?" Mộ Ti Vũ trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

"Ha ha ha, vì cái gì? Ngươi hỏi thật ngu xuẩn, đương nhiên là để thống trị thế giới, thế giới mà ngươi sáng tạo ra!"

"Thống trị thế giới?" Mộ Ti Vũ giống như nhìn người điên nhìn nam tử kia, vẻ mặt không hiểu cùng không thể tin tưởng, "Ngươi đang viết tiểu thuyết ba xu hay là phim điện ảnh hạng bét vậy? Ngay cả câu thống trị thế giới cũng có thể nói ra? Ta bảo ngươi ngốc ngươi còn không tin, nhưng có một việc ta có thể khẳng định, ngươi hồi bé nhất định xem quá nhiều phim hoạt hình, nhất là mấy cái loại phim thần ma quỷ quái, đến giờ mới lên cơn muốn sắm vai đại ma vương nhân vật chính!"

Trách móc một trận dài, nói vừa nhanh vừa quái lạ, Hách Liên Khởi Nhiên một câu nghe cũng không hiểu, tiểu thuyết là cái gì? Phim điện ảnh là cái gì? Còn có phim hoạt hình??? Rốt cuộc là cái gì???

"Vũ nhi, những lời này ngươi rốt cuộc học từ ai?"

Mộ Tịch Thịnh cũng là vẻ mặt vô lực. Trong khoảng thời gian này, bảo bối thỉnh thoảng lại nói ra vài lời khó hiểu, hắn nghe mà như đi sờ ý nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng(1), không khỏi hiếu kì bảo bối rốt cuộc là học từ ai.

"Cái gì? Là Hàn Nguyệt giáo đó!" Thản nhiên bán đứng bạn bè, Mộ Ti Vũ không có một chút áy náy hay bất an.

Hai người mặc đồ đen kia lại bị dọa sợ, nửa ngày không có nói gì thêm, ngơ ngác đứng đó không nhúc nhích. Mộ Ti Vũ thấy, quyết định tiếp tục châm chọc một phen, bình thường đâu được có cơ hội tốt như vậy.

"Còn có, hai kẻ ngu ngốc các ngươi, đừng tưởng mặc vào một bộ đồ đen thì thực sự đại biểu cho thế lực cái ác. Các ngươi chỉ đang tiểu đánh tiểu nháo diễn chút trò mua vui thôi, phải biết rằng cưỡi bạch mã không nhất định là hoàng tử, còn có thể là Đường Tăng, mặc đồ đen không nhất định là người xấu, nói không chừng là Batman!"

"Oa, đến Batman ngươi cũng biết sao? Thực sự quá thần kì ngươi có biết không? Anh ấy là thần tượng của ta nha, mặc bộ đồ đó vào, quả thực đẹp trai muốn chết!"

Hắc y nhân vẫn đang đứng im không nói gì đột nhiên trở nên hưng phấn, xốc bỏ mũ trùm trên đầu, hai mắt lấp lánh vọt tới, nắm chặt tay Mộ Ti Vũ, bộ dạng như gặp bạn tốt.

Hách Liên Khởi Nhiên lập tức choáng váng, "Ngươi —— Ngươi không phải người đi theo tiên sinh… tên là… cái gì đó…?

Tuy trong rừng ánh sáng không tốt nhưng Hách Liên Khởi Nhiên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đó là một trong hai người theo Mạc Cơ tiến cung, như vậy kia hẳn là người còn lại.

"Tiểu Ngải, ngươi lại phát điên cái gì? Còn không mau trở lại đây, chúng ta đang đi giết người, không phải đi kết giao bằng hữu!"

Lam Thiên cũng không che giấu nữa, bỏ mũ trùm đầu xuống, giả bộ thần bí cũng đủ lâu rồi, bây giờ là thời gian đại boss ra mặt. Chiếu theo nội dung mấy bộ phim trên TV, lúc này hai người kia nhất định sẽ khiếp sợ nói: "Tại sao lại là ngươi, sao lại là các ngươi?" Sau đó nhất định sẽ là bộ dạng sợ run, Lam Thiên không khỏi ở trong lòng YY ~~, nghĩ đến chỗ đắc ý, còn sinh ra vài tiếng cười kì quái.

"Đúng rồi, chúng ta bây giờ là kẻ địch!" Tiểu Ngải giờ mới nhớ ra, nhìn về phía Lam Thiên gật đầu, lại nhìn thoáng qua Mộ Ti Vũ rồi mới không tình nguyện lui trở về. Nhưng mà, tiểu tử kia sờ thích thật đấy, trơn trơn, mềm mềm, y như đậu hũ non.

"Cha, ngươi đoán xem tiếp theo bọn họ sẽ nói câu gì?"

Co khuỷu tay nhẹ huých Mộ Tịch Thịnh, Mộ Ti Vũ thật sự nổi hứng chơi đùa, dù sao chuyện cũng đã đến mức này, chi bằng thẳng thắn một phen.

"Không biết ——"

Mỉm cười lắc lắc đầu, Mộ Tịch Thịnh ẩn ý nhìn Mộ Ti Vũ, tình thế phát triển mặc dù có chút bất ngờ nhưng cũng không tệ. Tay đem bàn tay vừa mới bị nắm của Mộ Ti Vũ túm lại, không nặng không nhẹ vuốt vuốt, hắn ghen tị, chỉ cần là một nam nhân sờ soạng bảo bối của hắn hắn đều có quyền ghen có được hay không!

"Hì hì, ta đoán câu tiếp theo của bọn họ không phải "Mau thúc thủ chịu trói đi!" thì chính là "Nạp mạng đi!"

Kệ cho Mộ Tịch Thịnh nắm tay mình, Mộ Ti Vũ không có một chút bất mãn, trái lại nổi hứng chơi trò ngươi đoán, ta đoán, mọi người cùng đoán.

Nói thì dài, thực tế mọi chuyện chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ, Lam Thiên quả nhiên bắt đầu kêu gào, "Các ngươi vẫn là ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi, bằng không ngay cả chết như thế nào cũng không biết đâu!"

Nếu hiện tại đang uống trà, Hách Liên Khởi Nhiên nhất định sẽ phun thẳng ra ngoài. Cái gì mà người tốt người xấu quyết đấu chứ, đây quả thực là một tuồng kịch, còn diễn phi thường sâu, phi thường say sưa, hai phe nhân mã ra công làm màu, chọc cho người khác tức đến sôi gan.

Nhân sinh lúc đầu vốn chỉ là một tuồng kịch hay là vốn chỉ có một mình nàng tỉnh táo? Mọi người đều say mình mình tỉnh, đứng giữa đám tâm thần này, nàng chưa phát điên theo là may rồi.

"Xem đi, cha, ta đoán không sai mà!"

"Vũ nhi thật thông minh, ngươi nói quả nhiên không sai!"

"Này này này, ta van các ngươi, chuyên nghiệp một chút có được hay không, cẩn thận đạo diễn khấu trừ tiền lương!  Đây là cảnh cuối cùng của vở kịch mà ôi chao, diễn thành như vậy cho ai xem???"

Không thể nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa, Hách Liên Khởi Nhiên cuối cùng một tay chống nạnh, một tay chỉ vào bốn tên ngốc kia mà rít gào, thanh âm cao chói lói chọc lỗ tai mọi người ong ong vang lên.

"Nhân loại ngu muội, một khi đã như vậy, ta mượn ngươi khai đao trước!"

Thật sự nghĩ lão tử dễ khinh thường như vậy, ta không tức giận, ngươi coi ta là HelloKitty? Lam Thiên trợn tròn mắt, một quang cầu đã bắn ra, tuy lực lượng không lớn nhưng để đối phó một con người vẫn còn dư dả.

Mộ Ti Vũ không tiến lên ngăn cản, Mộ Tịch Thịnh cũng không. Tất cả mọi người mắt mở trừng trừng nhìn quang cầu kia lấy tốc độ chớp nhoáng bay về phía Hách Liên Khởi Nhiên.

Rốt cuộc là thật hay là ảo ảnh? Hay là đang nằm mơ? Hách Liên Khởi Nhiên ngay cả thời gian lắc đầu cũng không có, chỉ thấy trước mắt sáng ngời, một người đã ngã xuống trước mặt nàng.

"Tiểu Bồi ——"

Tại sao, tại sao Tiểu Bồi lại ở đây? Quang cầu ở trên người Tiểu Bồi phá ra một cái lỗ thật lớn ngay vị trí trái tim, khóe miệng chảy ra bọt máu, thân thể co quắp, mắt thấy không thể qua được.

"Tiểu Bồi, vì sao, vì sao ngươi lại cứu ta? Ta không đáng, thực sự không đáng!"

Nước mắt rơi xuống, tâm Hách Liên Khởi Nhiên tan nát, đã từng nói sẽ không gặp lại nhau, không nghĩ tới lúc gặp lại cũng là khi vĩnh viễn chia cách, ông trời thực sự là chơi đùa bọn họ.

"Ta —— ta muốn ngươi —— hạnh phúc ——" Môi mấp máy, thanh âm phát ra đã không thể nghe rõ, "Chủ nhân —— kiếp sau gặp lại ——"

Đầu nghiêng sang một bên, cánh tay chậm rãi rơi xuống, tắt thở.

"Aaaaa!!!!!!! Ông trời, ngài nói cho ta biết, tại sao, tại saooooo?????"

Đôi mắt trợn to tràn đầy tơ máu, Hách Liên Khởi Nhiên không rõ đây là mơ hay thật, nếu là mơ thì mau mau đánh thức nàng dậy đi. Đau lòng tột đỉnh, giống như toàn bộ thế giới đều đổ nát, bầu trời của nàng trống rỗng, lúc này chỉ còn lại mưa giông, không có nắng.

"Ngươi —— ngươi dám giết thuộc hạ trung thành của ta, ta tuyệt đối không buông tha cho ngươi!"

Mộ Ti Vũ rất hối hận, hối đến đen ruột. Y đã đoán trúng mở đầu, lại không nghĩ kết cục lại bi thảm như thế. Nếu như y không cố tình dẫn Hách Liên Khởi Nhiên đến đây thì Tiểu Bồi đã không chết, đều là lỗi của y, y là tội nhân.

"Mặc Tâm, Ma Tâm, dùng bóng tối thay thế ánh sáng, để đại địa rơi vào sợ hãi. Ta là người bảo vệ thời gian, ta là người sáng lập ra trời đất. Ta dùng luật của ta trừng phạt tội ác. Dùng hắc ám bài trừ hắc ám, dùng quang minh đánh bại quang minh, đem tất cả khôi phục lại bộ dạng ban đầu!"

Mặc Châu trên đỉnh đầu phát sinh quang mang chói mắt, lúc đầu là màu đen đậm đặc, chậm rãi biến hóa các loại màu sắc, đỏ, cam, lục, lam, chàm, tím, liên tục biến hóa. Đại địa bắt đầu rung động, bầu trời cũng phát sinh ánh sáng kì dị, cuối cùng toàn bộ màu sắc đều biến mất, hóa thành trong suốt.

"A ——"

"A ——"

Hai tiếng thét chói tai đồng thời vang lên, giữa không trung mở ra một lỗ đen thật lớn, đem Tiểu Ngải cùng Lam Thiên đều hút đi.

"Chúng ta nhất định sẽ quay lại!"

Không cam lòng gào to, lại làm cho người kia cười khẩy, đợi kiếp sau đi!

Khi Hách Liên Khởi Nhiên hồi thần, thân thể trên tay đã tan biến, "Tiểu Bồi, ngươi đâu rồi? Tiểu Bồi —— Đừng, đừng đối xử với ta như vậy!"

Nước mắt đã cạn, tâm cũng đã chết, tất cả đều kết thúc! Này nên xem là bi kịch hay là hài kịch?



Làm chương này mà thấy tam quan đổ vỡ loảng xoảng, không hiểu sao cốt truyện lại bị lái nhanh như vậy, cảm giác như mợ tác giả lười quá nên tìm cách kết thúc cho nhanh ấy TT_TT

Chú thích:

(1) Sờ suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng: Nguyên văn là “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La  Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.