Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 12: Tôi từng nói tôi cần yêu sao cậu mộ





Ánh nắng sáng sủa, trời trong nắng ấm.

Hôm nay là thứ bảy, nghe nói Mộ Dịch Kỳ không đi làm, cho nên Hàm Hinh cố ý chạy tới nhà họ Mộ.

Khi cô trải đầy ảnh chụp ướt át lên trên bàn, ánh mắt mọi người nhìn cô đều là khinh thường và hâm mộ.

Cô lại có thể ngủ được với cậu Mộ, còn chụp được ảnh uy hiếp anh!

“Cậu Mộ, thế nào?”

Hàm Hinh nâng khuôn mặt tinh xảo lên, làn da trắng nõn trơn bóng, nụ cười kia càng tôn lên khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của cô, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng cái này ở trong mắt Mộ Dịch Kỳ ……


Đọc FULL bộ truyện.

Người đàn ông cầm ảnh chụp lên, híp mắt cười lạnh: “Cho nên, đêm đó chính là âm mưu của cô? Muốn tôi cưới cô?”

Nụ cười khát máu kia vô cùng đáng sợ.

Ông cụ Mộ ngồi ở một bên sofa, im lặng nhìn một màn này.

Hàm Hinh hé miệng nở nụ cười.

Đôi môi đỏ mọng ướt át: “Đúng vậy, cậu Mộ, cưới tôi!”

Ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dịch Kỳ đã để lộ anh có bao nhiêu tức giận, anh siết chặt ảnh chụp trong tay, vò thành một cục.

Được lắm, người phụ nữ chết tiệt này lại dám đến cửa uy hiếp anh!

Còn nói khinh thường loại thủ đoạn này, thế mẹ kiếp đây là cái gì!

Rất tốt! Bây giờ còn ham muốn danh hiệu mợ chủ nhà họ Mộ nữa!

“Cậu Mộ, tôi giải thích một chút, lúc trước tôi nói mình khinh thường ấy, hoàn toàn là sợ anh nghi ngờ thôi, chính là vì hôm nay muốn cho anh surprise, thế nào, thấy được không?”

Mẹ nó, cái này là surprise sao?

Mộ Dịch Kỳ nhìn người phụ nữ quẹt mỏ như gà này, trái tim đã co rúm lại.


Được lắm, anh lại bị một người phụ nữ tính kế!

Thật vô dụng mà!

“Cô này, mợ chủ của nhà họ Mộ cũng không phải cô muốn làm thì làm được đâu!”

Hàm Hinh nghe thế thì đứng dậy, cầm mấy tấm ảnh chụp kia lên đi một vòng: “Các người nhìn kỹ chưa, tôi đã là người của cậu Mộ các người rồi, đời này tôi đều nhờ vào anh ta, mợ chủ của nhà họ Mộ chính là tôi.”

Lúc này, ông cụ Mộ ngồi yên lạnh ở một bên lên tiếng: “Dịch Kỳ, cưới, hay là không cưới đây?”

“Ông nội, ông muốn cho người phụ nữ này vào cửa nhà họ Mộ sao?” Mộ Dịch Kỳ lạnh lùng giễu cợt.

Ông cụ Mộ hơi híp mắt, nhìn thoáng qua Hàm Hinh, vẻ mặt vô cùng nặng nề: “Tháng sau thành phố Cảng bên kia có cổ phiếu đưa ra thị trưởng, đây là kết quả tập đoàn theo đuổi ba năm, cháu suy nghĩ cho kỹ.”

Mộ Dịch Kỳ vừa nghe thế, mắt phượng hẹp dài sững lại, sau đó liếc mắt trừng Hàm Hinh!

Một tiếng sau……

Cổng lớn của ủy ban nhân dân, một nam một nữ vừa đi ra từ bên trong.

Mộ Dịch Kỳ nhìn tên trên quyển sổ đỏ kia, ảnh chụp bằng mặt không bằng lòng kia, chỉ hận không thể xé rách nó.

Hàm Hinh cũng lật lật nhìn thoáng qua, nở một nụ cười khẽ vô cùng lạnh lẽo.

“Hài lòng rồi chứ?” Người đàn ông nhìn cô, trong đôi mắt đen nhánh tràn đây khinh thường.

“Ừm, hài lòng.”


“Cô sẽ hối hận thôi!”

“Tôi sẽ không hối hận.” Hàm Hinh nhìn về phương ra: “Nếu thật sự hối hận, cũng sẽ không đi đăng ký kết hôn với anh.”

Mộ Dịch Kỳ bắt lấy tay cô, lên tiếng: “Hàm Hinh, đây đều là mưu kế của cô, đây là hôn nhân, cuộc hôn nhân không có tình yêu, tôi xem cô có thể chịu đựng được bao lâu!”

Hàm Hinh nhìn về phía anh: “Tôi từng nói tôi cần yêu sao? Cậu Mộ.”

Đôi mắt Mộ Dịch Kỳ mạnh mẽ co rút, trong một thoáng, anh lần đầu tiên phát hiện người phụ nữ này thật sự khiến anh nhìn với cặp mắt khác xưa.

Ha, cũng phải, người có thể tính kế anh, cũng không phải người bình thường!

“Sau khi kết hôn, tôi tìm người khác, cô không được xen vào.”

Hàm Hinh cũng không quan tâm những chuyện này, chỉ cần cô có thể mang thai đứa nhỏ là được.

“Được, nhưng anh tìm, tôi cũng có thể tìm, anh có thể tìm phụ nữ, tôi sẽ đi tìm đàn ông, anh tìm đàn ông, tôi sẽ đi tìm phụ nữ, chúng ta ai cũng đừng chiếm lợi của ai.”

“……”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.