Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 123: Suốt ba tiếng





“Không có gì, ông cụ sợ hai người là vợ chồng mới cưới sẽ tranh cãi xích mích gì đó, nên nhất quyết tới đây xem thử, giờ xem ra, chúng tôi đã lo lắng dư thừa rồi.”

Nói xong, quản gia lui xuống, trên mặt lộ ra nụ cười hối lỗi.

Mộ Dịch Kỳ nghe vậy thì nhìn về phía ông cụ, mỉm cười nói: “Ông nội, cháu cũng không giấu gì ông, quả thật đã xảy ra chuyện lớn rồi.”

Lúc này, ánh mắt mọi người đều khẽ ngưng đọng, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Lúc bước vào nhà, thấy cảnh tượng nơi này vẫn rất tốt, lúc hai người nhìn đối phương, không hề có sự lỗ mãng, cũng không ra tay đánh nhau, còn nhìn nhau ngọt ngào nữa, sao có thể xảy ra chuyện chứ?

Cuối cùng ông cụ Mộ cũng dịu lại, hít sâu một hơi, rồi đứng trước mặt mọi người: “Dịch Kỳ, cháu nói ông nghe xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhìn sắc mặt ông cụ có vẻ không tốt cho lắm, có lẽ tiềm thức ông nghĩ rằng, chuyện lớn mà Mộ Dịch Kỳ nói là chuyện xấu.

Anh khẽ nhướng mày lên, ra vẻ thoải mái, đút hai tay vào túi, gật đầu với người phụ nữ đang ngồi trên giường kia: “Cháu nghĩ ông nên hỏi cô ấy đi.”

Thế là, mọi người lại chuyển tầm mắt về phía Hàm Hinh.


Cô biết rõ mình sẽ thu hút sự chú ý, nhưng không tránh khỏi việc đỏ mặt, cô mím môi, hơi bối rối nói: “Ông nội, có thể ông sắp lên chức cụ rồi ạ.”

Mọi người nhất thời chưa kịp phản ứng lại, ông cụ lại lớn tuổi, tất nhiên càng chậm chạp hơn.

“À! Là mợ chủ có thai rồi!” Một người phụ nữ hét toáng lên, lần này đã thức tỉnh ý thức của mọi người.

“Hóa ra ‘chuyện lớn’ mà cậu chủ nói là mang thai!”

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

“Thảo nào, tôi nói rồi mà, cậu mợ chủ yêu thương nhau như vậy, lúc nãy còn nhìn đối phương nói cười nữa, sao có thể có chuyện xấu gì chứ? Phủi phui mồm tôi!”

“Xem ra cậu chủ thật sự lợi hại! Mới kết hôn mấy tháng đã... chẳng lẽ hai người ăn cơm trước kẻng à?”

Lúc này Hàm Hinh mới giải thích: “Không phải vậy đâu, thai mới bảy tuần tuổi thôi, mấy ngày trước lúc tới thành phố S, cháu mới kiểm tra ra.”

“Để ông nhìn xem.”

Ánh mắt ông cụ nhìn phần bụng vẫn chưa nhô lên của Hàm Hinh như nhìn báu vật, dưới sự dìu dắt của quản gia, ông kích động đi tới.

“Em bé mới bảy tuần tuổi thôi, vẫn còn lâu lắm.”

Hàm Hinh lặp lại lần nữa, cô cảm thấy, ánh mắt mọi người nhìn cô như thể cô sắp sinh ngay bây giờ vậy, điều này càng làm cô áp lực hơn.

“Đứa bé có khỏe mạnh không? Bác sĩ đã nói những gì? Giờ có cần gọi...” Ông cụ đặt ra một loạt câu hỏi, làm Hàm Hinh kinh động đến mức xấu hổ, chỉ là mang thai thôi mà, cô đâu yếu ớt thế chứ?

“Mấy ngày trước cháu đã kiểm tra rồi ạ, bác sĩ nói em bé rất khỏe, ông nội à, giờ đã khuya lắm rồi, hay là thôi đi ông, để qua mấy ngày nữa, cháu sẽ tới bệnh viện khám lại, để xem tình hình thế nào, cũng chỉ mấy ngày thôi ông nội, không cần nóng vội nhất thời đâu ạ.” Hàm Hinh cười nói.

Sắc mặt ông cụ đã hồng hào, cười rất vui vẻ, ông gật đầu tán thành: “Được, tùy cháu thôi, ông chỉ cần đứa bé ra đời thuận lợi thôi.”

Hàm Hinh nghe thấy câu nói sau cùng... đáy lòng cảm thấy hơi trống rỗng, dường như rất mơ hồ.

Có lẽ ông cụ biết câu nói sau cùng của mình không thích hợp cho lắm, nên gác qua một bên nói: “Đợi chín tháng này trôi qua, cháu cứ yên tâm sinh con là được, nhà họ Mộ chắc chắn sẽ không bạc đãi cháu, Hàm Hinh, bắt đầu từ bây giờ, cháu phải bồi bổ cơ thể thật tốt, nhất định phải bảo vệ đứa bé này.”

Cô nghiêm túc lắng nghe, cũng hiểu rõ nguyên nhân trong đó, tầm mắt cô chạm vào ánh mắt thâm trầm của ông cụ, rồi hai người cùng gật đầu.

Cô đã sớm nghĩ tới, đây vốn là chuyện cô nên làm, chẳng lẽ không đúng sao?


Buổi tối, ông cụ căn dặn người giúp việc, nấu mấy bát canh gà riêng cho cô, để cô uống xong rồi đi ngủ.

Hàm Hinh không uống nổi, từ ngày có thai, khẩu vị cô rất kém, ăn cái gì cũng thấy vô vị, nên không cảm thấy canh gà này ngon, mà luôn thấy nó rất tanh.

Cô bịt mũi lại, ra sức từ chối: “Em không uống đâu, anh mau uống hết đi.”

Cô ra lệnh cho Mộ Dịch Kỳ, anh đang ngồi trước máy tính làm việc, trời đã khuya rồi, nhưng ngón tay thon dài trắng trẻo của anh vẫn không ngừng ngảy múa trên bàn phím, rõ ràng đang rất bận.

Nhìn ba bát canh gà lớn mà cô cố ý bưng tới, đã làm quấy nhiễu tầm mắt của anh, mi tâm anh khẽ giật giật, rồi đóng máy tính lại ngay.

Thịt gà nấm hương óng ánh, rõ ràng ngửi thấy rất thơm ngon mà.

“Mùi vị rất ngon mà, sao em lại không ăn?” Anh cảm thấy rất OK mà.

“Trời đã tối rồi, món này lại quá béo.” Hàm Hinh thuận miệng nói ra một lý do, rồi nhìn anh ăn ngon lành.

Thấy cô ngay cả việc uống mấy ngụm canh cũng ghét bỏ, nghĩ tới sáng mai, nếu để người khác nhìn thấy cô không uống hết canh gà, rồi ông cụ biết được, có lẽ sẽ nổi trận lôi đình, vì thế anh dứt khoát uống hết ba bát canh vào bụng, anh còn ăn mấy phần thịt mà cô không muốn ăn.

Hàm Hinh cười híp mắt, cầu còn chẳng được.

Từ khi chuyện cô mang thai được cả nhà họ Mộ biết được, Hàm Hinh đi tới đâu cũng được người khác kính trọng, như Bồ Tát đi phổ độ chúng sinh vậy.

Cảm giác này giống như nương nương đi xuất hành, được nha hoàn và thái giám tôn kính xưng hô vậy.

“Mộ Dịch Kỳ, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Hả? Em nói đi.” Anh nhìn vào máy tính, ngón tay vẫn không ngừng gõ lách cách, chỉ nhìn thoáng qua cô rồi tiếp tục quay lại làm việc.

Từ khi Hàm Hinh mang thai, ông cụ bảo Mộ Dịch Kỳ ít tới công ty lại, để ở bên cô nhiều hơn, thế là anh mang thẳng công việc về nhà, ngay cả cuộc họp bình thường cũng được tổ chức qua mạng, nên Hàm Hinh không rời xa anh một giây phút nào.

“Anh bảo ông nội cho em ra ngoài đi, em thật sự không chịu đựng được nữa, mang thai mà cứ như chim bị nhốt vào lồng, sắp chầu trời vậy, mấy ngày nay em đã nghĩ kỹ rồi, em vẫn muốn tới công ty, ở nhà rất khó chịu.” Cô bĩu môi như đang chịu tủi thân.

Hàm Hinh nằm trên sofa, cả người đều vùi vào trong, chỉ lộ ra một đôi mắt hoang mang, phiền muộn.

Lúc này, hai tay Mộ Dịch Kỳ đã dừng lại, nhìn chằm chằm mặt cô với ánh mắt thâm trầm, như đang hứng thú với câu nào đó trong lời nói ban nãy của cô.


“Anh nhìn em làm gì?”

“Em rất nhàm chán à?”

“Tất nhiên, đến điện thoại cũng không được đụng, anh đã tịch thu điện thoại em rồi.”

Hàm Hinh bỗng nhớ kỹ lại buổi tối hôm đó, đợi đã, lúc đó cô vẫn chưa ấn nút tắt. Thôi xong rồi!

Cô vội tới cầu xin anh trả điện thoại cho mình ngay: “Anh mau trả cho em đi, em xem điện thoại em một lát.”

Mộ Dịch Kỳ nhìn thấy cô hoảng sợ thì trả cho cô: “Em gấp cái gì? Cứ từ từ mà xem.”

Hàm Hinh không dám tìm thẳng số điện thoại kia trước mặt anh, mà chỉ xem nhật ký cuộc gọi.

...

Mắt cô tuyệt vọng nhìn chằm chằm lịch sử cuộc gọi suốt... ba tiếng kia. Toang rồi!

Hàm Hinh nhìn thời gian trên màn hình, tim cô như rơi xuống đáy vực.

Từ khi nào cô và Lộ Thần Tường lại nói chuyện lâu như thế? Làm sao đây, chẳng phải chuyện tối qua là...

Mộ Dịch Kỳ thấy sắc mặt cô bỗng tái nhợt thì xoa đầu cô, trong lúc nghi ngờ thì ánh mắt nhanh chóng thoáng qua một tia trầm tư: “Em nhìn thấy gì à? Sao lại hoang mang thế?”

“Chính... là... điện thoại em... bị nợ phí rồi.”

Hàm Hinh bấm mã số 10086 ngay, lặng lẽ che giấu chuyện này.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.