Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 128: Có người tìm hàm hinh





“Mộ Dịch Kỳ, anh nhanh lên! Mưa to rồi!”

Vừa mới ra khỏi cửa, Hàm Hinh còn đang ở cổng lớn, nước mưa tí ta tí tách lập tức rơi xuống như trời long đất lỡ, rớt thẳng xuống người, rất đau.

Hàm Hinh lập tức chạy lên xe, Mộ Dịch Kỳ ở phía sau vẫn bước thong thả, cũng may khi anh lên xe rồi cũng chỉ bị ướt một chút, vừa đóng cửa xe lại thì mưa cũng lớn hơn, gió mạnh thổi qua, cây cối hai bên đường bị gió quật nghiêng, ngã tới ngã lui, đáng sợ vô cùng.

Hàm Hinh nhìn, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, xoa nhẹ mi tâm, mỗi lần trời mưa thì đầu cô lại bắt đầu đau.

“Bà Mộ.” Mộ Dịch Kỳ lên tiếng, ngay sát cạnh cô.

“Chuyện gì?”

“Có thể để cho bà Mộ tự mình ra tay, xem ra người này có địa vị không bình thường trong lòng của em hửm?”

Đọc FULL bộ truyện.

Hàm Hinh không biết, thì ra anh vẫn không chịu bỏ qua chuyện của Mạnh Từ Lan.

“Địa vị? Còn có thể có địa vị gì trong lòng em chứ? Cho người ta một cơ hội, làm người tốt, sau này gặp nhau cũng không có gì không tốt.”

Trực tiếp nói thẳng những tính toán trong lòng ra, làm cho người đàn ông hơi kinh ngạc nhưng vẫn bị thuyết phục.


“Hàm Hinh, tốc độ lật mặt của em thật sự làm anh giật mình đấy.”

Lúc nãy còn có thể nắm tay anh nhõng nhẽo, bây giờ đã trở mặt làm như không quen biết, dáng vẻ vô cùng tùy ý, nói với anh rằng cũng chẳng phải vì ai cả, nhiều nhất cũng chỉ là làm người ta nợ ân mình, tại sao lại không chứ.

Mộ Dịch Kỳ thật sự cảm thấy người phụ nữ này sắp hết thuốc chữa rồi.

Quá kiêu ngạo!

Bên ngoài gió vẫn thồi ầm ầm, cửa hàng hai bên đường rối rít đóng cửa, hoảng sợ nhìn cảnh này, giông rất mạnh, mạnh đến mức không thể tưởng tượng nỗi, giống như sắp sửa thổi bay cả xe.

“Đau lắm à?”

Mộ Dịch Kỳ thấy cô nhíu mày co người lại, ngón tay vẫn luôn ấn lên mi tâm, nhìn có vẻ rất khó chịu, cảm thấy hơi kì lạ.

Dứt khoát ôm cô lại, để cô tựa lên ngực anh.

Hàm Hinh cảm giác như có thứ gì đó đang không ngừng nhảy nhót trong đầu cô, rất khó chịu, khi hít thở cũng có cảm giác như đang bị ai đó bóp cổ, không thoải mái chút nào.

“Em không sao.”

Cô cứng đầu nói, xoa xoa đầu, một lúc sau, ngón tay của Mộ Dịch Kỳ đột nhiên đặt ở hai bên đầu của cô xoa bóp.

Sức lực kia vô cùng dịu dàng chu đáo, còn tốt hơn cô gấp mấy lần, khó mà ngờ rằng tay của người đàn ông này lại cẩn thận đến thế, giống hệt như lần giúp cô thay thuốc, động tác không hề thô lỗ, ngược lại còn vô cùng tỉ mỉ.

“Sao lại thế này?” Anh nhìn không được hỏi, sức lực nơi đầu ngón tay làm cho người ta cực kỳ thoải mái.

Hàm Hinh híp mắt lại, cảm thấy máu trong đầu đã lưu thông dễ dàng hơn nhiều, chậm rãi giải thích: “Có lần em bị ngã lúc trời mưa, sau đó còn bệnh nặng, từ đó về sau mỗi khi trời mưa sẽ thế này.”

Cô cười, cú ngã đó, bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy rất thê thảm.

Mộ Dịch Kỳ cười lạnh: “Kết quả của việc không có mắt.”

Hàm: “...”

Giông gió thổi hết trận này đến trận khác, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, mưa to vẫn rơi liên tục, tài xế thấy không còn giông nữa, lập tức hỏi ý kiến của Mộ Dịch Kỳ, có cần lái xe về hay không, Mộ Dịch Kỳ đồng ý.

Suốt đường đi, Hàm Hinh luôn nằm trong lòng anh.

“Cảm ơn, đã đỡ nhiều rồi.”

Cô lắc lắc đầu, thật sự đã cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.

Người đàn ông nhìn người đang làm ổ trong lòng mình, mái tóc dài luôn thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên đó, mùi hương càng thêm rõ hơn, giọng nói không lớn không nhỏ vang lên: “Em đang bị ám ảnh cơn mưa, là một loại bệnh lo âu.”

Ám ảnh do ai mang đến?


Mưa?

“Vậy hả? Còn có bệnh này sao?”

Hàm Hinh cười cười, xem thường.

“Hàm Hinh, rốt cuộc em còn có bao nhiêu việc anh không biết hả?”

Đột nhiên, câu này của anh vang lên trong chiếc xe yên lặng đến kì lạ.

Ngay cả giọng nói, đều mang theo sự kì lạ không giải thích được.

Một câu hỏi vu vơ, nhưng mà Hàm Hinh nghe thấy lại cứ có cảm giác những lời này của anh không bình thường lắm.

Cô ngồi dậy, nhích người rời xa anh, nhìn chằm chằm vào anh giống như muốn tìm được lí do vì sao anh lại hỏi ra câu hỏi đó.

“Nhìn cái gì? Muốn nhìn?”

Anh chuẩn bị cởi thắt lưng ra, Hàm Hinh liếc mắt nhìn anh: “Đừng quậy, vì sao lại hỏi em câu đó?”

“Em trả lời anh trước.”

Anh cũng nhìn cô, tay chống ở ghế, nghiêng người mặt đối mặt cùng cô.

“Không có, em đã là người của anh rồi, còn có gì cần giấu diếm nữa chứ?”

Cô cười, vừa nhún vai lại buông tay, vẻ cực kì bất đắc dĩ.

Đúng đó, đều đã ‘thẳng thắn’ với nhau nhiều lần rồi, cần gì giấu diếm nữa chứ?

Không biết vì sao, Mộ Dịch Kỳ không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô một lúc, đặc biệt là khi cô nói ra câu: “Em đã là người của anh rồi” kia, anh cũng không hỏi cô thêm bất kỳ câu nào nữa.

Vẫn giữ phong cách kì lạ như vậy cho đến khi về đến nhà họ Mộ.

Ông cụ và một đám người khác đều đang đứng phía sau cánh cửa tránh mưa, nhánh cây bị gió thổi gãy, căn nhà có hơi bừa bộn vẫn có rất nhiều người.

“Đông thật đó.” Hàm Hinh nhịn không được cảm thán, có chuyện gì thế.

“Vào xem sao.”

Cũng đã về nhà rồi, hai người cùng nhau xuống xe.

“Ông nội.”

Hàm Hinh xuống xe rồi, đầu tiên là quay sang chào ông cụ Mộ trước, ai mà ngờ, ông cụ hôm nay hình như có gì đó là lạ.


“Em bé có bị gì không?”

Ông cụ nhìn lướt qua bụng cô, không để ý đến lời cô nói mà hỏi lại với vẻ mặt thâm trầm.

“Không có gì, rất tốt ạ.”

Lúc này, Mộ Dịch Kỳ cũng đã đến: “Mọi người đứng ở cửa là chờ bọn cháu về hay sao?”

Quản gia giải thích: “Cậu chủ, ông chủ lo lắng cho hai người, bây giờ mợ chủ đang mang thai, hôm nay lại giông gió thế này, chỗ nào cũng tan nát, cây bị quật ngã, ông chủ vô cùng lo, có mấy lần còn định đi đón hai người, mà nếu đi đón hai người thì không phải vẫn cần ngồi xe về sao? Cho nên mới đành đứng đây đợi hai người về.”

Chủ gia đình đứng ở đây, bọn họ làm sao dám không đứng cùng chứ?

“Không có gì, vào nhà đi thôi.” Mộ Dịch Kỳ không nói gì, đuổi người vào, chút chuyện nhỏ này cần gì phải làm ầm lên thế.

Đang định vào nhà cùng Hàm Hinh...

Ai ngờ, ông cụ lại cản đường bọn họ: “Đợi đã, hôm nay có người đến, nói là tìm Hàm Hinh.”

Ánh mắt của ông cụ lại trở nên kì lạ.

“Tìm cháu?”

Ai chứ?

Không lẽ là Đường Tiểu Nhu?

Cũng không đúng, nếu như là Đường Tiểu Nhu, vậy chắc chắn chín mươi phần trăm là sẽ có Diệp Thiếu đi theo bên cạnh, ông cụ cũng biết Diệp Thiếu, đương nhiên sẽ không dùng “có người” để chỉ người đó, vậy thì là ai chứ?

Chẳng trách lúc nãy khi Mộ Dịch Kỳ đuổi mọi người, ánh mắt của bọn họ nhìn cô rất kỳ lạ, có mang theo chút khinh thường không biết liêm sĩ, giống như cô đã làm chuyện gì mất mặt vậy, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?

“Có còn nhớ lúc trước ông đã nói gì với cháu không? Hàm Hinh! Nếu không phải nghĩ đến bây giờ cháu còn đang mang thai, hôm nay ông nhất định sẽ dùng gia pháp với cháu.”

Ông cụ dùng sức đập gậy về phía cô, tức giận phùng mang trợn má, dọa Hàm Hinh sợ hết hồn, rốt cuộc là chuyện gì thế này?





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.