Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 14: Tại sao lại là cháu





Hôm sau.

Hàm Hinh dậy sớm, giống như mọi ngày, đồng hồ sinh học đã tự điều chỉnh trong đầu cô, đến đúng lúc, cô sẽ tự thức dậy.

Tay sờ một vòng bên cạnh, lạnh như băng, cô mới nhận ra, Mộ Dịch Kỳ thật sự là cả đêm không về.

“Anh đi đâu vậy? Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta.”

Lúc đó, cô cố ý muốn giữ anh lại, cô muốn có thai, cô cần anh.


Nhưng, anh vội vàng rời đi như vậy, không cho cô một chút cơ hội, thậm chí còn không thèm nhìn cô một lần.

“Tôi còn có việc.”

Đây là lời Mộ Dịch Kỳ để lại cho cô, sau đó, cứ như vậy mà biến mất.

Cập nhật sớm nhất tại.

Vén chăn lên, cô nhìn qua giường ngủ trống trơn, im lặng nằm trở về chỗ cũ.

Lúc xuống lầu, cô vừa ra khỏi cửa, đã thấy quản gia Mộ đi thẳng đến, trên mặt nở nụ cười nhạt như có như không, chắp tay trước ngực: “Cô Hàm, tối hôm qua cô ngủ có hài lòng không?”

Hàm Hinh khẽ giật mình, nhưng sau khi nghe thấy câu nói kia, vô thức mấp máy môi, nở nụ cười: “Ừ, xem như tạm được.”

Nghe cô nói xem như tạm được, quản gia Mộ vô thức nhìn thoáng qua bụng cô.

Sau đó cũng không nói tiếp, làm một tư thế mời với Hàm Hinh: “Đi thôi, ông cụ chờ cô ở phòng làm việc, về chuyện những điều lệ trong hợp đồng đã hứa sẽ cho cô.”

Mấy phút sau, Hàm Hinh liền xuất hiện ở phòng làm việc.

“Ông nội.” Cô khẽ gọi, thấy ông cụ đang đưa lưng về phía cô, nghe tiếng tách trà vang lên, chắc là đăng ăn điểm tâm sáng.


“Ừ, dậy rồi à?”

Ghế chậm rãi xoay lại đây, ông cụ Mộ dường như tâm trạng không tệ, trên gương mặt hiền lành nở nụ cười nhợt nhạt.

“Vâng, vừa ra khỏi cửa đã thấy quản gia Mộ gọi cháu, nên cháu đến đây.”

Cô có thể không đến ư, 900 triệu đồng phí giải phẫu, cô cần gấp.

“Đến đây nào.”

Vẫy tay vài cái, sau đó ông cụ đặt tách trà xuống, lấy ra một vật từ ngăn kéo.

Không ngoài dự đoán, Hàm Hinh nhìn thấy một tấm chi phiếu.

Đó là số tiền mà cô trả giá tất cả để đổi lấy – 900 triệu.

Đẩy đến trước mặt cô, ông cụ thản nhiên nói: “Nhớ kỹ, sau này nếu mang thai, ông sẽ còn cho cháu một khoản tiền phong phú hơn.”

Con số đó, sẽ gấp mười lần, thậm chí là gấp trăm lần.

Hàm Hinh nhận chi phiếu, đây là thứ cô cần.


Chỉ là, chợt nhớ đến Mộ Dịch Kỳ cả đêm không về, cô bình tĩnh lại, nhìn ông cụ: “Ông nội, cháu có thể hỏi ông một chuyện không?”

Ông cụ cũng hào phóng, không có sắc mặt dư thừa gì, liền đồng ý với Hàm Hinh: “Được, cháu hỏi đi.”

“Tại sao lại là cháu? Người có thể sinh con cho nhà họ Mộ có rất nhiều, ưu tú hơn, xinh đẹp hơn cháu. Hơn nữa, tình hình gia đình cháu, không phải ông không biết. Ông nội, chuyện này là vì sao vậy?”

Có lẽ là ngoài ý muốn, hoặc cũng có lẽ là đã đoán trước được, vẻ mặt ông cụ hơi kỳ lạ, nhưng một lát sau, liền bình tĩnh: “Vì sao không thể là cháu? Cô chủ nhà họ Hàm, một năm trước nhà cháu phá sản, để cho một kẻ phản bội mà lúc trước nhà cháu nhặt về lấy đi tất cả, nhưng bỏ qua những chuyện đó, gia giáo nhà cháu cũng không tệ, ông rất hài lòng, cháu vô cùng thích hợp với Mộ Dịch Kỳ.”

Thích hợp?

Hàm Hinh nhớ người đàn ông tối hôm qua rời đi, đến bây giờ còn chưa trở lại, trong lòng không nhịn được mà cười mỉa.

Cô còn muốn hỏi tiếp, nhưng ông cụ lại không muốn tiếp tục nói thêm về đề tài này nữa, bình thản nói: “Ông tuyển cháu làm con dâu nhà họ Mộ, sau này dù cháu có làm chuyện gì, cũng nhất định phải nghĩ đến nhà họ Mộ trước tiên, yên phận làm cháu dâu, hiểu chưa?”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.