Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 22: Giấu giấu giếm giếm làm một kẻ ngốc cũng không có gì vui





Về đến nhà, cô ngước mắt nhìn thoáng qua, thấy phòng vẫn tối om.

Lấy chìa khoá trong túi ra rồi Hàm Hinh vào nhà như mọi ngày.

Chưa đến ba giây, không biết thế nào, khi cô đang khom người thay giày ở trước cửa, bỗng eo bị người khác ôm lấy khiến thần kinh cô trong nháy mắt trở nên căng thẳng.

Rơi vào một lồng ngực.

Mùi hương thuốc lá mát lạnh, thanh mát, nhàn nhạt, kỳ lạ là không có bất kỳ hơi thở của người phụ nữ nào trên người.

Mộ Dịch Kỳ!


“Anh về rồi?”

“Về rồi?”

Hai người đồng thời cất lời hỏi.

Bóng đen kiêu ngạo của người đàn ông bao trùm sau lưng cô, một tia khí tà ác không thể phỏng đoán được tuỳ ý di động.

“Về phòng trước, hửm?” Trong sự ôn hoà, cô đã nghe ra được sự uy hiếp tinh tế tiềm ẩn.

Mộ Dịch Kỳ nói lời này sau tai cô, nhẹ nhàng khiến da cô ngưa ngứa.

Hàm Hinh không biết anh lại xuất hiện đột ngột như vậy, có nghĩa là khi vừa vào cửa, trên tầng là anh cố ý không bật đèn?

Hết cách, bây giờ đang ở phòng khách, vẫn nên không quấy rầy ảnh hưởng đến ông cụ đang ngủ say.

“Được.”

Khi đi vào, cánh cửa bị người nào đó dùng lực đóng lại thật mạnh, sức lực ấy như muốn đập chết vậy!

Toàn thân Hàm Hinh run rẩy, nhìn anh đóng cửa đi vào.

Mộ Dịch Kỳ vòng tay trước ngực, sau đó dùng ánh mắt cực kỳ tĩnh lặng mà lạnh lùng nhìn cô.


Trong giọng nói không hề mang theo độ ấm: “Nhà họ Mộ nghèo đến mức khiến cô phải kiếm cơm ở nơi chết tiệt đó sao? Hả?”

Giọng nói lạnh lùng, hung dữ bén nhọn nhắm thẳng vào cô, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu hoắm như vực sâu biển lớn muốn xuyên thủng người cô.

Hàm Hinh biết, tối nay không tránh được rồi.

“Xin lỗi anh, tôi bảo đảm, vừa nãy là lần cuối cùng, vì tôi đã xin nghỉ rồi.”

“Vậy sao? Không tiếp tục làm nữa à?” Người đàn ông cười lạnh đánh giá cô, trang điểm trên mặt vẫn chưa rửa sạch, phấn mắt thật đậm vẫn còn, cực giống thiếu nữ bất lương tuổi mười tám.

Ngọn lửa trong ngực như muốn thiêu sạch lý trí của anh: “Tôi thấy nụ cười khi cô bán rượu vui vẻ lắm mà, thật sự không phải đang khiến họ vui vẻ chứ?”

Người phụ nữ đáng chết này lại dám mặc quần áo kiểu đó đi tìm người để bán rượu, đi qua đi lại bên cạnh đám đàn ông kia, có phải cô đã đánh giá thấp khả năng khiến người khác phát cuồng vì mình rồi không?

Nếu không phải sớm một bước, có phải bây giờ, còn cmn…

Hàm Hinh giật mình nhìn anh, lông mày nhíu lại, có cần phải nói lời khó nghe vậy không?

“Mộ Dịch Kỳ, tối nay là ngoài ý muốn, trước đó tôi đã có ý định từ chức rồi, nhưng giám đốc cứ muốn tôi phải bán nốt bình rượu cuối cùng, tôi cũng không còn cách nào, anh đừng giận được không?”

Chuyện hôm nay quả thật là cô không đúng, là người của nhà họ Mộ, cô có thể mất mặt mũi nhưng nhà họ Mộ thì không thể.

Bây giờ làm chuyện gì cũng phải nghĩ cho nhà họ Mộ trước.


Giọng nói yếu ớt và sự nũng nịu mềm mại của người phụ nữ, ý định áp sát ý thức của anh nhưng trước mặt người đàn ông này lại không có tác dụng gì.

“Khi đó cô có bản lĩnh vào được cửa nhà họ Mộ, sao lại không có bản lĩnh từ chối yêu cầu của anh ta?”

Nếu như câu trước là sự nhục nhã trần trụi, thì câu sau lại là sự nhục nhã trần trụi rồi thêm đả kích khiến lòng tự trọng của cô không còn lại gì.

Cho nên, anh đang cảm thấy cô cam tâm tình nguyện cười nói cũng những người đàn ông kia?

Cô cười lạnh, vứt thẳng chiếc túi trong tay lên giường, tiêu sái chải lại mái tóc rối vài lần.

Đôi môi đỏ cong lên một nụ cười diêm dúa lẳng lơ: “Cậu chủ Mộ, vậy người phụ nữ tối nay đó là ai? Kết hôn lâu vậy rồi cũng chưa từng thấy anh về nhà, cho nên khoảng thời gian này anh luôn ở bên chỗ cô ta sao?”

Anh có thể khiêu khích ra sức hành hạ cô, vậy cô cũng có thể, đừng con mẹ nó cho rằng ai cũng sạch sẽ!

Đến Thiên Sơn cũng đã nói cho cô, cô đã biết hết rồi, sớm muộn gì mọi người cũng hiểu, giấu giấu giếm giếm làm một kẻ ngốc cũng không có gì vui.

Từ đầu đến cuối ánh mắt Mộ Dịch Kỳ đều lạnh đến cực hạn, trong mắt đã ẩn chứa sự tức giận.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.