Trong lòng run sợ, Hàm Hinh nhìn khuôn mặt cười như không cười của Từ Du, sợi dây căng thẳng trong lòng lung lay.
Chung quy vẫn là bất ổn.
“Thật sự là ông nội nói cho anh sao?”
Thấy Hàm Hinh không tin, Từ Du cười, lấy điện thoại ra, nhấn trên màn hình vài cái sau đó cười khẽ đưa đồ trong cho cô: “Bà chủ không ngại có thể nghe xem.”
Đó là một đoạn ghi âm, mở ra là giọng của ông cụ, trong giọng nói mang vài phần tang thương.
Sau đó ánh mắt thay đổi: “Thật sự là ông nội.”
“Cho nên bà chủ, cô không cần lo lắng, trong công ty tôi sẽ gọi cô là cô Hàm, khi ở riêng tôi sẽ tôn trọng phép tắc lời nhắn nhủ của ông chủ, cô là phu nhân Tổng Giám đốc.”
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Hàm Hinh nghe thấy từ ‘cô Hàm ’ rồi lại ‘bà chủ’ từ miệng Từ Du, đầu hơi phình ra.
“Tôi không bắt buộc anh phải gọi tôi là gì, tôi chỉ hy vọng chuyện này người khác sẽ không biết là đủ rồi.”
Sau này cô còn muốn thoát thân, nếu như bị dán lên người nhãn mác tên Mộ Dịch Kỳ, e rằng cả đời này khó mà gỡ được.
“Cô yên tâm, bà chủ, chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra, tôi bảo đảm.” Từ Du thề son sắt nói.
Thấy ánh mắt kiên định khác thường của anh ấy, Hàm Hinh thở phào một hơi.
Sau khi ngắn gọn nói vài câu, Từ Du nói cho Hàm Hinh biết vài chuyện công việc cô phải làm.
Những tài liệu photo hàng ngày, đưa tài liệu tới các bộ phận khác, đều là những chuyện nhỏ vô cùng đơn giản.
Nhưng ngược lại làm cho Hàm Hinh cảm thấy khó chịu.
Những việc này giống như việc vặt kiểu bưng trà rót nước các kiểu.
Cô phải học hỏi kinh nghiệm những chuyện hữu dụng, những việc này ra ngoài có tác dụng gì?
“Thư ký Từ, những việc này đều là ông nội bảo tôi làm sao?”
“Đương nhiên, mệnh lệnh của ông chủ, tôi không dám không nghe theo.”
Hiển nhiên, Từ Du cũng phát hiện ra thái độ kinh ngạc của Hàm Hinh với công việc này.
Cô dừng lại một lát, cũng không nóng lòng nói rõ điều gì.
Mọi thứ đều phải làm từ việc thấp nhất, ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì, không vội, cứ từ từ.
Là phó thư ký, không có việc gì sẽ bưng trà đưa nước cho người ở bên trong, cũng rất vui vẻ.
Cô đang suy nghĩ thì lúc này cửa thang máy ‘tinh’ một tiếng, bỗng nhiên ánh mắt hai người đều nhìn về phía đó.
Âu phục màu xám kiêu ngạo xa hoa cắt may vừa vặn, người đàn ông đi giày da cao cấp, một tay đặt ở thắt lưng, ánh mắt ngạc nhiên.
Người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng dừng bước.
Đôi mắt đen thâm thuý như hòn đá đen nhánh nhất dưới biển cả, dường như trong nháy mắt dâng lên một tia sắc bén, tập trung trên người Hàm Hinh.
Có lẽ hai người đều không ngờ sẽ không hẹn mà gặp ở công ty như này.
“Tổng Giám đốc.”
Từ Du lên tiếng trước, khẽ ho vài cái mang theo vài phần ám chỉ liếc nhìn Hàm Hinh.
Ánh mắt ngạc nhiên của cô gái dừng trên âu phục của người đàn ông, lông mày thanh tú khẽ nhíu.
Xoay cổ một chút, Mộ Dịch Kỳ đang kéo cà vạt, ánh mắt nhìn cô, động tác tràn đầy sự không kiên nhẫn.
“Sao lại ở đây?” Giọng nói này trầm, thấp, không có nhiệt độ.
Quả nhiên, ông cụ vẫn chưa nói chuyện này cho anh.
“Cậu chủ Mộ, sau này, tôi sẽ là thư ký của anh.” Hàm Hinh nói thẳng.
Trong nháy mắt, động tác của Mộ Dịch Kỳ dừng lại.
Lời nói chống đỡ ở quai hàm, không biết trong đôi mắt đen thâm thuý của anh đang nghĩ gì, lặng lẽ nhìn cô.
Ước chừng vài giây qua đi, đột nhiên anh đi tới bên cạnh cô, gió lạnh không tên thổi tới.
Dưới bầu không khí cực kỳ nguy hiểm ác liệt, một câu nói thốt ra từ miệng anh: “Ai bảo cô đến làm thư ký cho tôi?”