Mộ Thiếu Độc Sủng Một Mình Tôi

Chương 34: Cô còn có sở thích nghe trộm





Cô gái liều mạng lắc đầu, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng toàn bộ lại nghẹn trong cổ họng.

Mưa khắp nơi rơi đầy trên mái tóc đen của cô, rồi chày xuống theo sống mũi: "Nguyên Trạch, anh tin tưởng em trước được không? Chuyện lúc đó giữa hai người chuyện em sẽ giải thích cho anh, nhưng bệnh của ba em phải phẫu thuật ngay lập tức, em van xin anh Nguyên Trạch, anh là người duy nhất em có thể dựa vào, còn ba là người thân mà em yêu nhất, nể tình chúng ta đã từng yêu thương nhau, trước cho em vay tiền để ông ấy phẫu thuật được không? Em không thể không có ông ấy! Cảnh Nguyên Trạch em xin anh......"

Chỉ mấy câu nói cuối cùng kia, cô giống như bị ép đến phát điên rống lên.

Cô lảo đảo đứng dậy giữa đêm mưa, ý đồ ôm lấy anh, nhưng mà còn chưa kịp đến gần, dưới cơn mưa lầy lội, đã ngã trên mặt đất.

Anh ta vẫn thờ ơ lạnh nhạt đứng trước cửa, cả người anh sạch sẽ thanh nhã, cẩn thận tỉ mỉ, giống như thần tiên buông xuống trước mặt cô, tạo thành đối lập rõ ràng, mà cô, còn đang chật vật trước mắt.

"Chúng ta chia tay rồi, cô về đi."

Bỏ xuống một câu, xoay người, dáng người anh rất dứt khoát.

"Đừng mà! Cảnh Nguyên Trạch!"


.........

"Cô chủ, cô đã về rồi?"

Hàm Hinh vừa mới về, đã có người giúp việc đến, giọng nói ôn hòa lên tiếng hỏi thăm.

Cập nhật sớm nhất tại.

Trong khoảng thời gian này mọi người đều thấy, tuy rằng lúc được gả đến không rực rỡ vẻ vang, nhưng thái độ làm người của cô rất thiện lương, cũng không mang tính tình cô chủ nhỏ, đối với người ngoài đều dịu dàng, tính cách giọng nói cũng vô cùng tốt, cho nên, mọi người đều cảm thấy cô chủ này không tồi.

Ấn tượng đầu tiên về cô đã có thay đổi.

Vốn dĩ có chút mệt mỏi, không muốn nói chuyện, có điều, cô vẫn trả lời lại một câu.

"Thật tốt quá, cậu chủ cũng về rồi, đêm nay, cuối cùng người một nhà cũng có thể cùng nhau ăn một bữa cơm."

"Mộ Dịch Kỳ cũng về rồi sao?"

Hàm Hinh vừa ngẩng đầu, người giúp việc đã đau lòng thốt lên: "Cô chủ, hai mắt cô làm sao vậy? Khóc à?"

Giả vờ như không việc gì, chớp chớp mắt với người trước mặt rồi cười nói: "Không có, gió to quá, bị hạt cát thổi vào mắt, có chút khó chịu."

"Vậy có muốn tôi chuẩn bị chút đá lạnh để chườm hay không? Đôi mắt này của cô sưng lên lớn như hai quả óc chó rồi."

Đối với ý tốt của bà, Hàm Hinh không từ chối: "Được......"

Cô là nghĩ, hiếm khi Mộ Dịch Kỳ mới trở về một lần, mang bộ dạng này đối mặt với anh sao, vẫn không nên làm cho anh chán ngán.

Nào biết chưa nói xong từ kia, thì từ trong phòng trong đã truyền đến tiếng tranh cãi:


"Để cho nó đến công ty thì làm sao? Còn có thể giúp con, ông thấy rất tốt." Giọng nói của ông cụ Mộ.

"Ít nhất thì ông cũng nói trước với cháu một tiếng chứ? Làm sao con phát hiện ngài nhìn cô ta còn rất thuận mắt nhỉ?"

Ông cụ Mộ còn muốn nói thêm gì đó, thì thấy dáng người sau lưng Mộ Dịch Kỳ đi vào, thu lại lời nói, bước sang chỗ khác.

Thấy ánh mắt ông là lạ, Mộ Dịch Kỳ ngoái đầu nhìn lại thì phát hiện ra Hàm Hinh đang đứng sau lưng mình.

Anh nhăn mày lại: "Cô còn có sở thích nghe trộm?"

Hàm Hinh tủi thân, sao lại gọi là cô nghe trộm?

"Làm gì có, tôi vừa mới về thôi."

Sắc mặt cô thản nhiên nói, thấy ông cụ dường như muốn rót nước uống, cô lướt qua bên cạnh anh, tiến đến làm giúp.

"Để cháu làm cho ông nội."

Đây không phải lần đầu tiên, từ sớm đã tập mãi thành thói quen.

Ông cụ gật gật đầu, ngồi trên ghế sofa.

Nhưng cảnh này dừng trong mắt một người khác, lại không giống nhau.

Mộ Dịch Kỳ nhìn thấy thế, lông mày lại nhăn nhó khó hiểu.

Dáng vẻ xem thường không thể xem thường hơn được nữa.

Giả vờ, cứ tiếp tục giả vờ!


"Mắt làm sao thế?"

Ông cụ nhìn thấy, thuận miệng hỏi cô.

Hàm Hinh mím môi, cười cười, "Không có việc gì, lúc này đi về, gió lớn quá, hạt cát bay vào mắt, dụi mãi mới được, ông nội không cần lo lắng, thím Trương đã lấy đá cho cháu chườm."

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đá lạnh đã được đưa đến.

Đôi mắt sưng phù lên, thật sự không thanh lịch lắm.

Mộ Dịch Kỳ không có hứng thú xem một màn này, lạnh lùng liếc nhìn Hàm Hinh một cái, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi.

"Đứng lại! Đi đâu?"

Ông cụ lên tiếng, cau mày lên tiếng ép buộc Mộ Dịch Kỳ.

"Lại sao nữa?"

"Không nhìn thấy mắt vợ cháu sưng lên à? Bình thường không có cháu bên cạnh, nó bưng trà rót nước cho ông, cháu, đi giúp nó."

Khi mệnh lệnh phát ra, Mộ Dịch Kỳ cùng với Hàm Hinh đều sửng sốt.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.