Đường Tiểu Nhu không quan tâm tới showbit nên không biết đây là đại minh tinh, đi lên trước liền muốn tranh luận.
Hàm Hinh lại càng không quan tâm tới showbiz hơn, nhưng dường như cảm thấy đã từng gặp Lương Phân Phân này ở chỗ nào rồi, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
Đường Tiểu Nhu nói: "Cô này, quần áo ở đây có rất nhiều, cô cũng có thể chọn một bộ khác, không cần thiết tranh giành bộ này với tôi chứ?"
Lương Phân Phân liền giữ chặt bộ quần áo kia trong tay, nhìn Đường Tiểu Nhu đang nói chuyện, híp mắt lạnh lùng, phát hiện đối phương căn bản không biết mình là minh tinh, ngầm xoa xoa như tóe lửa.
"Bộ quần áo này tôi cũng thích, tôi là khách quen cũ của cửa hàng này, cô chọn cái khác đi."
Giọng nói của cô ta cường thế không để cho người khác từ chối, nói ra là người khác giống như nhất định phải làm theo.
Đường Tiểu Nhu sao có thể nghe lời, tính tình cô ấy vốn là có chút nóng nảy, liền không kiêng nể chút nào: "Cô này, cô có biết lễ phép hay không vậy? Bộ quần áo này là tôi nhìn thấy trước, cũng là tôi nói gói lại trước, vậy mà cô lại cướp của tôi, cô làm là như vậy không phải rất quá đáng à?"
"Đem quần áo gói lại cho tôi, ngay lập tức."
Lương Phân Phân cầm quần áo ném vào mặt nhân viên bán hàng vừa rồi, hung tợn trừng mắt nhìn Đường Tiểu Nhu, lúc này Hàm Hinh mới tiến lên, Đường Tiểu Nhu đột nhiên giật mình một cái ngơ ngác nhìn Lương Phân Phân: "Cô chính là Lương Phân Phân?"
Cô ấy nhìn dáng vẻ tức giận vừa rồi của Lương Phân Phân rất giống với Lương Phân Phân trên phim truyền hình kia!
Thấy đối phương rốt cuộc cũng biết mình là ai, Lương Phân Phân lông mày nhướng lên, hơi dịu xuống một chút: "Coi như cô biết thức thời."
Lương Phân Phân?
Hàm Hinh nghĩ nghĩ.
"Nhưng cho dù cô có là Lương Phân Phân, cũng không thể cướp quần áo tôi thích được?"
"Tôi thích, cô hẳn là nên cảm thấy may mắn mình có cùng sở thích với minh tinh, đúng là ma cà bông."
Ma cà bông...
Đây là xỉ nhục người khác, quả thực khiến Đường Tiểu Nhu thực sự tức giận.
"Đây chính là dáng vẻ đại minh tinh nên có sao? Há miệng ngậm miệng đều là sỉ nhục người khác? À, vừa rồi đại minh tinh cô nói tôi hẳn là phải cảm thấy may mắn vì tôi và cô có sở thích giống nhau? Tôi thấy không phải như vậy, đại minh tinh hóa ra cũng có sở thích giống một tên ma cà bông mà thôi, chậc chậc."
Lời này khiến mấy khách mua hàng chung quanh đều che miệng cười trộm, lời nói nói thẳng ra như tát vào mặt.
Lương Phân Phân nghe xong tức giận đến mức dậm chân, vung tay một cái liền muốn tát đối phương...
"Dừng tay!"
Hàm Hinh khuyên nhủ bên này, đem Đường Tiểu Nhu bảo vệ ở sau lưng, lý trí nhìn Lương Phân Phân nói: "Cô Lương, bạn của tôi không thích bộ quần áo này nữa, nếu cô muốn, thì lấy đi đi."
Sau lưng, Đường Tiểu Nhu chu chu mỏ, có chút không quá vừa lòng, nhưng ngẫm lại bộ quần áo kia nếu mua được cũng không biết mặc vào dịp nào, thế là phối hợp với Hàm Hinh, nói: "Đúng vậy, kiếp này có thể may mắn bố thí một bộ quần áo cho đại minh tinh, cũng là tôi may mắn, Lương Phân Phân, bộ quần áo này tôi bỏ, cho cô đấy."
Lương Phân Phân tức giận đến mức hai mắt đều muốn bật ra ngoài, khuôn mặt tức giận hung ác so với dáng vẻ trong bộ phim cô ta đóng không khác nhau chút nào.
"Ô hay, một minh tinh như tôi mà còn phải lấy lại bộ quấn áo này của cô sao? Cút đi, đưa cho tôi tôi cũng không thèm!"
Tiếp theo cô ta giật lấy bộ quần áo trong tay nhân viên bán hàng ném xuống đất, điên cuồng dùng giày cao gót giẫm lên, hận không thể xé nát.
Thấy tình huống không ổn, Hàm Hinh cảm thấy đó là một nhân vật của công chúng, tốt nhất đừng chọc phiền phức, mang theo Đường Tiểu Nhu rút lui: "Chúng ta đi."
Quần áo dù sao cũng là do Lương Phân Phân giẫm nát, không liên quan tới các cô.
"Muốn đi sao? Chờ đấy!"
Lương Phân Phân nheo lại đôi mắt tàn nhẫn nhìn cái bóng của Hàm Hinh và Đường Tiểu Nhu, tức thời chụp lại mấy tấm ảnh vào điện thoại.
Bởi vì ngược sáng, ngược lại không chụp được ảnh của Đường Tiểu Nhu mà lại chụp được Hàm Hinh rất rõ ràng, bẻ mặt hơi ngoái nhìn lại, nửa gương mặt tinh xảo ưu nhã.