Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 117: Xã hội vẫn chưa dạy cô làm người



Edit: Small

Ánh mắt Mộ Lệ Sâm ép người, chất vấn nói: "Cô rất hận tôi?"

Tinh Thần quay đầu lại, lạnh nhạt thản nhiên nhìn hắn một cái!

"Cách cô nhìn tôi đều tràn ngập thù hận, từ lần đầu tiên gặp mặt đã là như thế. Đương nhiên, tôi không cho rằng tất cả mọi người luôn muốn lấy lòng tôi, nhưng ánh mắt tràn ngập thù hận, cô là người đầu tiên. Tống Tinh Thần, tôi đã làm chuyện rất có lỗi với cô?"

"Không có!"

"Vậy rốt cuộc vì sao cô nhìn tôi không vừa mắt?"

Chỗ nào không vừa mắt?

Cả người đều không vừa mắt!

"Mộ tiên sinh, lập trường chúng ta khác nhau, đã định sẵn là kẻ thù. Đối thủ cạnh tranh lớn nhất đối với Đầu Tư Tinh Thần do tôi lập ra chính là Mộ thị, đương nhiên, nếu anh coi Đầu Tư Tinh Thần tồn tại như để vây quét Mộ thị, thì thật không dám giấu giếm, tôi chính là muốn như vậy."


Giọng Mộ Lệ Sâm khá lớn, mang theo giận dữ nói: "Tống Tinh Thần, rốt cuộc Mộ thị từng đắc tội cô chỗ nào?"

"Đắc tội?  Không có thời gian,  trong các vụ làm ăn rất nhiều người thường nó hợp tác cùng có lợi, nhưng Tống Tinh Thần tôi trời sinh đi ngược lại, chưa bao giờ có ý nghĩ hợp tác cùng có lợi. Anh nói tôi cực đoan cũng được, cố chấp cũng không sao, chúng ta đều liên quan đến cùng lĩnh vực, cứ cạnh tranh như vậy cũng được, mọi người lấy thực lực ra nói chuyện, cho dù kết quả có là anh chết tôi sống."

"Anh muốn chơi dùng cường quyền áp bách gì đó cũng được, chỉ cần anh có thể thắng tôi, làm sập Đầu Tư Tinh Thần của tôi xuống, tôi sẽ không hề có câu oán hận nào."

"Nhưng nếu Mộ tiên sinh muốn mua thu mua, vậy xin lỗi, con người tôi một mình đã quen, sẽ không khuất phục dưới bất kì ai, không thích nghe người khác sắp xếp. Cho nên, anh hãy thu lại ý nghĩ kia đi, tôi, anh vĩnh viễn sẽ không thu mua được."


Cô như một con nhím cả người mọc đầy gai nhọn sắc bén, đem tất cả mọi thứ dựng thẳng lên để nhằm vào hắn.

Mộ Lệ Sâm càng không tin vào thứ vô nghĩa này.

Hắn buông tàn nhẫn lời nói: "Tống Tinh Thần, lời cô nói đừng quá thẳng thừng như vậy, ở Đế Đô không có chuyện gì tôi không làm được."

Cô có ngang ngược đi nữa, sớm hay muộn cũng có ngày bị hắn thu mua, làm việc vì hắn.

Một sinh viên năm nhất đã kiêu ngạo thành như vậy, xã hội vẫn chưa dạy cô làm người!

Sau này, cô sẽ bò đến cầu xin hắn.

Nói xong, Mộ Lệ Sâm nổi giận đùng đùng đi ra phòng nghỉ, biến mất ở ngoài hành lang.

Kiều Thâm đi vào, giơ ngón cái với Tinh Thần.

"Người này đã quen từ trên cao nhìn xuống, cần phải có một người trị lại. Tống tiểu thư, làm không tồi."

Tinh Thần thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn về phía giường bệnh Lục An Ninh đang nằm: "Tin nhắn điện thoại là ai gửi đến, đã tra được chưa?"


"Tiểu Đào đã tra được, nói người đóng cửa, kéo công tắc nguồn điện người tên Tả Thanh Thanh lớp các cô, mà người gửi tin nhắn cho cô hình như là chị gái Lục An Ninh, Lục An Hinh."

"Cái gì? Lâm Giai Vi cùng Lục An Hinh, hai người hợp tác đối phó tôi?"

Hai người kia khi tranh tuyển đã hoàn toàn trở mặt, còn ở trên diễn đàn bôi đen nhau, đến mức như nước với lửa!

Cách ngày kết thúc tranh tuyển còn ba ngày, hai người lại phá lệ hợp tác, bố trí để cô rời khỏi tranh tuyển.

Cô đối với chức danh hoa khôi không có cố chấp như vậy, nhưng hiện tại là do các cô ta quá đáng trước, ấy vậy mà còn lấy mạng Lục An Ninh ra uy hiếp cô.

Lục An Ninh đột nhiên té xỉu, sắc mặt trắng bệnh, tính mạng nguy kịch, nhất định là Lục An Hinh cho cô ấy ăn chất độc khó lọc thận.

Chuyện cô ấy thiếu mất một quả thận là không có ai biết, ngoại trừ người chị gái Lục An Hinh này.
Chết tiệt, hai con người hèn hạ này, cô quay lại trường nhất định sẽ không bỏ qua các cô ta.

Kiều Thâm nhỏ giọng nói: "Vốn nên báo cảnh sát, nhưng đối phương lại là thiên kim của Lâm gia và Lục gia, sợ cuối cùng cũng sẽ không giải quyết được gì. Đương sự vẫn còn đang hôn mê, không tiện báo án, cho nên tôi cũng không báo cảnh sát."

Tinh Thần nói: "Không vội báo cảnh sát, hai người kia sớm hay muộn tôi cũng sẽ trừng trị bọn họ."

"Đúng rồi, chủ nhiệm lớp của ngài và Âu Dương Phúc Thụy đang ở hành lang, Đàm ca không cho bọn họ đi vào."

"Để bọn họ đi vào."

"Vâng."

Trình Nham cùng Âu Dương Phúc Thụy chạy tới, tiến vào phòng nghỉ, cách lớp kính nhìn Lục An Ninh trên giường bệnh.

Âu Dương Phúc Thụy nhìn thấy bộ dạng này của Lục An Ninh ,rất giật mình: "Sao lại thế này, so với ảnh chụp còn nhìn dọa người hơn."
"Thiếu mất một bên thận, có thể đi học đã là không tồi rồi, nhiều người cả đời chỉ có thể nằm trên giường bệnh."

"Cái gì, thiếu một bên thận?"

Tinh Thần gật đầu, ánh mắt nhìn qua Trình Nham: "Bệnh viện có thể lấy được nguồn thận, nhưng tôi không muốn dùng!"

Trình Nham cùng Âu Dương Phúc Thụy khó hiểu nói: "Vì sao?"

"Tôi không thích cảm giác bị uy hiếp!"

Lần này là bóp yết hầu, lần sau sau là muốn tính mạng!

Âu Dương Phúc Thụy nghe không hiểu Tinh Thần đang nói cái gì, nhưng Trình Nham nghe hiểu.

Hắn nói: "Đã hiểu, An Ninh hiện tại có yêu cầu cần gấp một quả thận, anh ta sẽ không khó xử thầy. Nếu tìm không thấy nguồn thận thích hợp, không bằng......"

"Sẽ tìm được!"

Nhất định sẽ tìm được!

Cô tin tưởng mạng Lục An Ninh sẽ không dễ chết như vậy, thật sự tìm không thấy, cô bất đắc dĩ cũng sẽ nhận đầu tư của Mộ Lệ Sâm.
Tiền đề là kiên quyết không cho hắn tham gia bất kì quyết sách nào của công ty.

......

Trong thời gian tìm kiếm nguồn thận, bác sĩ chủ nhiệm luôn mãi giải thích cho Tinh Thần hiểu, thận tìm được sẽ được giữ lại một ngày, nhưng quá một ngày liền sẽ cho người bệnh khác.

Bảo cô nhất định hãy suy nghĩ thận trọng.

Cuối cùng, Mộ Đình Tiêu mang đến tin tức tốt.

Tại bệnh viện Mộ thị, anh tra được An Ninh cần phải phẫu thuật thận gấp, đồng thời cũng tìm được thận quyên tặng.

Tại cửa một quán bar nào đó, một người say rượu lái ô tô chở ba nam hai nữ xảy ra tai nạn, trong đó có hai nữ sinh đã tử vong tại chỗ.

 Có thận của một nữ sinh tương xứng với Lục An Ninh, với khoản chi phí kếch xù, người nhà đã đồng ý quyên tặng thận.

Lập tức, vào lúc 3 giờ sáng bệnh viện phẫu thuật thận cho Lục An Ninh.
Làm xong phẫu thuận trời cũng đã sáng.

Tinh Thần trông coi một đêm.

Mộ Đình Tiêu yên lặng  ở cùng với cô!

Cuộc phẫu thuật rất thành công, người chết lúc còn sống đã từng uống qua rượu, không biết có tác dụng phụ hay không, hết thảy chỉ có thể chờ đến lúc Lục An Ninh tỉnh lại mới biết.

Mời y tá chăm sóc Lục An Ninh!

Buổi sáng, Mộ Đình Tiêu tự mình đưa cô đi.

Đến dưới tầng, Tinh Thần mới cẩn thận nhìn Mộ Đình Tiêu đang mặc một bộ quần áo mới nhất của một thương hiện lớn.

Tóc cố ý chải chuốt qua, cùng cô thức cả một đêm cũng không có bị rối lên chút nào.

Da anh trắng tuyết, nhìn không thấy quần thâm dưới mắt, trên gương mặt điển trai không có dấu hiệu của việc thức đêm.

 Vẫn đẹp trai ngời ngời như cũ!

Lúc này từ đáy lòng Tinh Thần thật lòng cảm ơn anh.
Không có anh, Tinh Thần khả năng ép phải nhận thận Mộ Lệ Sâm tìm ra!

Sau đó sẽ phải làm làm việc với kẻ thù củ mình, thường xuyên nhìn thấy!

Nghĩ đến đây, Tinh Thần liền ghê tởm không chịu được.

......

Tinh Thần nghỉ ngơi cả một buổi sáng, buổi chiều có tiết cô vẫn lên trường.

Học xong lịch học, đi ra khỏi cổng trường liền thấy Từ Duệ.

Đôi mắt hắn cười đến híp lại, đưa cho Tinh Thần một bó hoa hồng đỏ nở rộ.

"Tống tiểu thư, đây là bó hoa Mộ tiên sinh chở bằng máy bay từ Pháp đến đây, hy vọng ngài thích."

Tinh Thần không có đồng ý đầu tư của hắn, hắn liền đổi cách là đến tặng hoa?

Còn sẽ xoát độ tòn tại như vậy nữa sao?

Ngay cả hoa tươi cũng là chuyển bằng đường hàng không từ nước Pháp đến, quào, thật là ' có tâm 'mà!

Trùng hợp có vài chị gái kháo trên đi qua, thấy 99 đóa hồng nở rộ đỏ tươi vẫn còn đọng sương, lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
"Hoa khôi chính là hoa khôi, người theo đuổi bên ngoài cũng đã đuổi tới trường học rồi."

"Còn là hoa hồng nước Pháp chuyển bằng máy bay nữa, những cậu trai đó mua hoa hồng cũng đã lo đắt, nhìn người ta theo đuổi nữ thần, quả là có lòng."

"Làm người ta thật hâm mộ mà."

Từ Duệ cười tươi: "Tống tiểu thư, Mộ tiên sinh đặt rất nhiều chủng loại màu sắc, nhưng chỉ chọn duy nhất một bó này, anh ấy cảm thấy bó này là xứng với ngài nhất, mong ngài hãy nhận lấy."

Tinh Thần ghét bỏ nói: "Bảo Mộ Lệ Sâm đừng làm loại hành động ấu trĩ này nữa, sẽ tạo thành quấy nhiễu cho tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.