Nhiều ngày nay, Tuyết Nhung chỉ nghĩ đến một vấn đề duy nhất: Phải chăng tình yêu luôn đồng
hành cùng với sự dối trá, hận thù và phản bội, những thứ mà người ta vẫn gọi là “bông hoa đẹp nhưng độc” trong cuộc đời tôi.
Ngay sau ngày Tuyết Nhung từ chối cùng Ngô Vũ đón Lễ Tình nhân, cô nhận được lời mời của Lancer:
Tuyết Nhung, anh có thể mời em đi ăn tối cùng anh trong ngày Lễ Tình nhân
được không? Nếu như có thể, chúng ta sẽ gặp nhau ở nhà hàng Reb Lobster
đúng 7 giờ tối. Hãy tin anh, chúng ta sẽ có một buổi tối siêu lãng mạn!
Cuối bức thư mời điện tử là một dãy hình những chú lợn xinh xắn ôm tim hồng nhảy nhót sống động.
Mặc dù cảm thấy rất áy náy với Ngô Vũ nhưng Tuyết Nhung vẫn không chút do
dự nhận lời mời của Lancer. Bởi trước đó, cô đã lựa chọn sẽ cùng Lancer
đón Lễ Tình nhân. Cô tự thấy mình quá xấu xa, quá vô tình, quá sa ngã,
nhưng bây giờ cô hoàn toàn không thể dùng lý trí để khống chế tình cảm
của mình.
Vài ngày trước Lễ Tình nhân, không khí lãng mạn tràn
ngập khắp nơi. Những cây thông Giáng sinh chăng đèn rực rỡ bên đường đã
được thay thế bởi những chiếc đèn đỏ vô cùng tinh xảo. Trên cửa kính của nhiều ngôi nhà, người ta còn treo thêm đủ loại đèn hình trái tim. Tủ
kính của các cửa hàng đều được trang trí đỏ rực, thậm chí đồ nội y bày
trong đó cũng có màu đỏ. Tại các cửa hàng bán hoa và trang sức, người ra vào nhộn nhịp không ngớt.
Khi rảo bước trong khuôn viên trường,
lúc đang ngủ trong kí túc xá hay ăn cơm trong nhà ăn, Tuyết Nhung đều
nghĩ đến việc sẽ tặng gì cho Lancer vào Lễ Tình nhân. Thật là một quyết
định vô cùng khó khăn. Đây là Lễ Tình nhân đầu tiên của Tuyết Nhung ở
nước ngoài. Ở Trung Quốc, vào dịp này con trai thường tặng con gái hoa
tươi và đồ trang sức. Song con gái, con gái lại ít khi tặng quà cho con
trai, có tặng thì cũng chỉ tặng sô-cô-la, lãng mạn hơn nữa thì là cà
vạt. Vậy nên tặng gì cho một chàng trai người Mĩ đây? Sau khi tìm hiểu
trên một vài trang web như Yahoo, Amazon v.v… Tuyết Nhung liền phát hiện ra, người Mĩ đón Lễ Tình nhân không khác người Trung Quốc là mấy. Món
quà được họ chọn tặng nhiều nhất cũng là hoa tươi, sô-cô-la và đồ trang
sức. Nhưng thú vị hơn người Trung Quốc một chút, các chàng trai và cô
gái người Mĩ còn tặng cho nhau những bộ đồ nội y gợi cảm. Cứ nghĩ đến
chuyện này, mặt Tuyết Nhung lại nóng ran, không dám tưởng tượng người ta có thể tặng nhau mấy thứ đó.
Cuối cùng, chỉ còn hai ngày nữa là
Lễ Tình nhân sẽ đến. Khi đang lang thang trong trung tâm mua sắm, không
biết nên mua thứ gì, Tuyết Nhung bỗng nhìn thấy một đám trai gái đứng
túm tụm trước cửa hàng có tên “tự tay làm gấu cưng”. Cô nhanh chóng đến
xem, thì ra mọi người đang đứng xếp hàng chờ đến lượt mình làm gấu nhồi
bông. Nhân dịp Lễ Tình nhân, chuỗi cửa hàng này đã nghĩ ra cách kinh
doanh các cặp gấu đôi ôm những trái tim hồng trong tay. Nếu là một chàng trai, bạn sẽ chọn một cô gấu trong cửa hàng, sau khi tự tay khâu gấu
xong bạn có thể tặng nó cho cô gái mình yêu. Nếu bạn là một cô gái, thì
bạn sẽ chọn chàng gấu, và tặng nó cho chàng trai trong trái tim mình sau khi làm xong.
Khi Tuyết Nhung bước ra khỏi cửa hàng này, trên
tay cô là một chú gấu đáng yêu. Để làm được nó, cô đã phải đứng xếp hàng hàng giờ, sau đó lại tỉ mẩn khâu từng mũi kim đường chỉ. Bây giờ xem ra chú gấu của Tuyết Nhung không chỉ đơn giản là một món quà, mà giữa cô
và nó còn được gắn kết bởi một thứ tình cảm nào đó. Tuyết Nhung nghĩ,
tình cảm ấy giống như một tình yêu thương của người mẹ dành cho đứa con
sau chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau. Cứ nghĩ hai ngày nữa sẽ mang
gấu yêu đi tặng người khác, cô lại thấy không đành lòng.
Cuối
cùng thì ngày Lễ Tình nhân cũng đến! Ngay từ sáng sớm Tuyết Nhung đã thử mặc bộ quần áo mình chọn riêng cho dịp này. Trên khắp các con đường,
những thứ đồ hồng hồng đỏ đỏ được bày la liệt, nhìn trông thật phù
phiếm. Song nếu mặc đồ màu nâu, hay xanh thì sẽ làm người khác mất vui.
Gọi điện hỏi han vài cô bạn cũng chuẩn bị đi hẹn hò, ai nấy đều nói sẽ
mặc đồ màu đỏ, vậy nên Tuyết Nhung cũng chỉ biết theo số đông, chọn
riêng cho mình một chiếc váy đen ngang đầu gối có kiểu dáng đơn giản,
mặc kết hợp cùng một chiếc áo đỏ rực cổ tròn không tay kiểu Trung Quốc
viền ren đen ở cổ và ống tay áo, làm nổi bật đôi cánh tay trắng trẻo
thon dài. Khi mặc xong quần áo đứng ngắm mình trước gương, Tuyết Nhung
như thấy mình biến thành một cô nhân tình Trung Quốc đầy quyến rũ. Cô
còn thả mái tóc bình thường vẫn cột đuôi gà ra, để nó bồng bềnh trên
vai, và đánh thêm một lớp trang điểm nhẹ buổi tối. Sau khi đeo đôi bông
tai ánh bạc lấp lánh, hoàn thành công đoạn trang điểm cuối cùng, Tuyết
Nhung không ngừng nhắc nhở cô gái trong gương: “Đinh Tuyết Nhung, hôm
nay mày nhất định phải xinh đẹp và quyến rũ hơn bất cứ người con gái Mĩ
nào. Mày nhất định phải làm được. Nếu như ở buổi khiêu vũ, Lancer làm
tất cả con gái nghiêng ngả, vậy thì, trong Lễ Tình nhân tối nay mày cũng phải làm tất cả con trai nghiêng ngả.”
Ý nghĩ to gan và tầm
thường chưa từng có trước đây khiến Tuyết Nhung cảm thấy như có điện
giật trong người, mặt đỏ rần. Ngày Lễ Tình nhân còn chưa mở màn, song
khắp người cô tiểu yêu tinh Trung Quốc đã toát lên nét quyến rũ mê hoặc
lòng người.
Tuyết Nhung bước vào nhà hàng Red Lobster với vẻ đầy
hấp dẫn và cuốn hút như vậy. Anh chàng lễ tân mặc vest đen, thắt nơ đỏ
đứng ở cửa dẫn cô vào trong nhà hàng huyên náo ngập tràn ánh đèn và rượu đỏ. Quả thật không ngoài dự liệu, sự xuất hiện của Tuyết Nhung đã thu
hút nhiều ánh mắt, thậm chí còn có người huýt sáo trêu chọc. Khi được
dẫn đến bên một chiếc bàn được trang trí bởi ánh nến đỏ dịu dàng, cô đột nhiên phát hiện, chiếc bàn còn trống, Lancer vẫn chưa có ở đó. Tuyết
Nhung thoáng thất vọng, sao lại có loại con trai đến muộn trong ngày Lễ
Tình nhân được kia chứ?
Tuyết Nhung vẫn chưa kịp ngồi xuống thì
bên ngoài cửa lớn bỗng rộ lên tiếng ồn ào. Cánh cửa bỗng mở ra, người
xuất hiện trong con mắt sững sờ của tất thảy mọi người: chính là Lancer! “Trời ơi!” Tuyết Nhung bịt miệng kinh ngạc. Trước mắt cô, Lancer đột
nhiên biến thành Johnny Depp, vị thuyền trưởng trong phim “Cướp biển
vùng Caribe”. Trên đầu anh quấn một chiếc khăn màu đỏ, cố định lại những bím tóc đuôi sam lòa xòa và hoang dại. Đôi mắt to sáng có thần của
Lancer được đánh đen đậm, càng làm toát lên vẻ ngạo nghễ, bỡn cợt với
đời của một đấng anh hùng. Dĩ nhiên còn phải nhắc đến cả bộ râu giả đen
nhánh được gắn trên môi, kết hợp với bộ vest bó sát, chiếc áo sơ mi
trắng bằng vải lanh, chiếc quần xếp cùng đôi bốt cao cổ hầm hố. Cứ như
thể chàng cướp biển Caribe nọ đã tái xuất giang hồ và đứng ngay trước
mặt Tuyết Nhung.
Khi Lancer đứng trước cửa lớn trong tư thế đầy
phóng khoáng, tất thảy những ai có mặt ở đó đều kêu lên kinh ngạc và
đồng loạt đứng hết cả dậy. Họ tưởng rằng đây là một tiết mục đặc biệt
được nhà hàng dàn dựng nhân ngày Lễ Tình nhân. Ai dè lúc này, Lancer lại xách thanh kiếm cổ bên tay trái, tay phải ung dung nâng một chiếc hộp
đựng kho báu giống hệt trong phim “Cướp biển vùng Caribe” lên trên đầu,
mắt ranh mãnh liếc nhìn về một góc nhà hàng, cằm hất lên cao. “Bộp bộp
bộp!” Sau những tiếng gõ nhịp chấn động, những giai điệu của bài hát chủ đề trong phim “Cướp biển vùng Caribe” bỗng vang lên rộn rã.
Tuyết Nhung từng nói với Lancer bộ phim nước ngoài cô yêu thích nhất là “Cướp biển vùng Caribe” và nam minh tinh người Mĩ cô hâm mộ nhất là Johnny
Depp. Trong đoàn nhạc, bản nhạc cô thích chơi nhất cũng chính là bài hát chủ đề của bộ phim này! Những thứ cô yêu thích nhất đều được Lancer tái hiện trong buổi tối hôm nay. Tất cả đều sống động đến mức khiến ai nấy
đều không ngớt trầm trồ thán phục.
Trong thời khắc tiếng nhạc được cất lên, Lancer giơ cao chiếc hộp, xách kiếm tiến từng bước từng bước về phía Tuyết Nhung.
Quá lãng mạn! Không khí lãng mạn cực độ khiến Tuyết Nhung ngây ngất đến
ngộp thở! Toàn thân cô bắt đầu lạnh toát và run rẩy, khuôn mặt sững sờ
nhìn chàng trai oai hùng và quyến rũ đang tiến mỗi lúc một gần về phía
mình.
Mọi người đều tỏ ra vô cùng hào hứng, tiếng cười, tiếng vỗ
tay, tiếng reo hò, tiếng nhạc vang lên không dứt! Thậm chí nhiều người
còn nhảy theo nhịp nhạc ngay trên lối đi của nhà hàng. Khi đám đông vây
quanh vị thuyền trưởng Lancer và Tuyết Nhung, cô bối rối, đứng ngây một
chỗ, không biết phải làm sao. Trước mặt, Lancer đang đứng nhìn cô bằng
ánh mắt say đắm. Xung quanh, mọi người không ngừng reo lên: “Quỳ xuống
đi! Thuyền trưởng quỳ đi! Còn đợi gì nữa! Mau quỳ xuống đi!” Trong tiếng thúc giục, Lancer quả nhiên quỳ ngay một chân xuống! Thấy vậy, ai nấy
đều đập bàn đập ghế reo hò.
Bây giờ, vị thuyền trưởng quỳ dưới
đất bỗng dùng tiếng Anh cổ nói với Tuyết Nhung rành mạch từng câu từng
chữ: “Nàng có thể đưa bàn tay cao quý của mình cho ta được không?”
Tuyết Nhung hoàn toàn thẫn thờ, trong lòng hốt hoảng, không biết nên đưa tay
nào cho Lancer. Vậy là đám đông lại ầm ĩ: “Tay phải, tay phải! Nhanh
nhanh! Tay phải.”
Tuyết Nhung vội chìa tay phải ra.
Giống
tư thế của các bậc thân sĩ trong những bộ phim kinh điển, Lancer đón lấy tay Tuyết Nhung, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tay cô. Tuyết Nhung bỗng
thấy như có dòng điện chạy qua người, mặt đỏ ửng vì bối rối. Thấy vậy,
những người đứng xung quanh đều rộ lên cười. Trong tiếng cười rộn rã,
thuyền trưởng Lancer đặt chiếc kiếm trên tay xuống đất, rút từ trong
người ra một chiếc khăn giống hệt chiếc trên đầu mình. “Woa! Khăn đôi
kìa!” Mọi người lại được một phen kinh ngạc! Lúc đó, Lancer lịch lãm
dùng tay ra hiệu cho Tuyết Nhung nhún người xuống, sau đó nhanh nhẹn
quấn khăn lên mái tóc dài của cô. “Woa! Tuyệt quá!” Mọi người xung quanh lại không ngớt trầm trồ!
Từ trong áo, Lancer rút ra một chiếc
chìa khóa nhỏ, kéo bàn tay kia của Tuyết Nhung lại rồi đặt nó vào trong
đó. Sau đó, anh đẩy hộp đựng kho báu đến trước cô, nghiêng nghiêng đầu,
dùng ánh mắt vô cùng lãng mạn và lém lỉnh của mình ra hiệu cho cô cầm
chìa khóa mở chiếc hộp thần bí đó ra.
“Mở đi! Mở đi! Mau mở đi
nào!” Trong lúc Tuyết Nhung sững sờ, không biết nên làm gì, đám đông lại bắt đầu hò hét… Lúc ấy, nhạc trong phim “Cướp biển vùng Caribe” cũng
đang đến đoạn cao trào và cảm động nhất. Trong tiếng cổ vũ của mọi
người, Tuyết Nhung run rẩy mở hộp ra. “Là một chiếc vòng cổ hình trái
tim”, một ai đó tinh mắt đã nhìn thấy và reo lên. “Thuyền trưởng hãy đeo cho cô ấy đi! Mau đeo cho cô ấy đi nào! Oh haha!”
Giữa những người vây quanh, thuyền trưởng Lancer đeo vòng lên bờ vai trắng ngần như ánh trăng rằm của Tuyết Nhung.
“Hôn đi! Hôn cô ấy đi! Hôn đi!” Tiếng cổ vũ lại vang lên mỗi ngày một rộn
rã. Nghe thấy vậy, Tuyết Nhung trực quay đầu bỏ chạy, nhưng cô đã bị
Lancer túm lấy eo giữ lại. Đôi mắt anh chớp chớp, nhìn cô say đắm: “Will you? Em đồng ý chứ?” Anh dịu dàng hỏi cô.
Không khí bỗng chốc im ắng, ai nấy đều đang nín thở chờ đợi câu trả lời của Tuyết Nhung.
Trong khoảnh khắc ấy, Tuyết Nhung bỗng thấy con tim đang không ngừng tranh
đấu của mình hoàn toàn tan chảy, tan chảy thành một đám mây, tan chảy
thành một ngọn gió, tan chảy thành một giọt nước, thành một bài hát…
Hiện thực và hư ảo đều không tồn tại. Hai mắt cô từ từ khép lại. Một
luồng điện bỗng chạy qua đôi môi mỏng manh của cô. Bờ môi của Lancer vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, vừa mềm mại vừa ngọt ngào, vừa ngọt ngào vừa cháy
bỏng, vừa cháy bỏng vừa quyến rũ…
Một dòng máu cháy bỏng dạt dào
chạy khắp cơ thể Tuyết Nhung. Trong đầu cô lúc này chỉ có một hình ảnh
duy nhất là bức hình kinh điển của bộ phim “Cuốn theo chiều gió”: Clark
Gable ôm Vivien Leigh, phía sau là khói lửa chiến tranh và chốn hồng
trần.
Ngày bé, lần đầu nhìn thấy bức hình quảng cáo này, Tuyết
Nhung đã nghĩ tình yêu đích thực là phải như vậy. Nhưng ngay cả trong mơ Tuyết Nhung cũng không nghĩ đến, ngày hôm nay, bản thân cô lại có thể
trở thành cô gái trong bức tranh ấy. Song đó không phải là một bộ phim,
và cô cũng không phải là diễn viên, mà là một Scarlette O’har, một
Vivien Leigh đích thực ngoài đời. Tuyết Nhung đã thực sự rơi vào lưới
tình, thực sự hôn, thực sự trải qua khoảnh khắc cảm động nhất, quý giá
nhất, kỳ diệu nhất của đời người.