Ánh mặt trời len lỏi
chiếu qua rèm cửa màu cà phê vào phòng, rồi trườn lên chiếc giường ngổn
ngang, đánh thức Tuyết Nhung dậy. Khi vừa mở mắt ra, cô tưởng như mình
vẫn đang ở Trung Quốc, như quay trở lại ngày hôm đó, ngày cô vội vã đến
đoàn nhạc, để rồi được người ta thông báo mình đã bị loại ra khỏi danh
sách. Tuyết Nhung bỗng sợ hãi bừng tỉnh, toàn thân mướt mát mồ hôi. Lúc
đó, cô mới phát hiện ra mình đang nằm trên giường trong phòng Bách Thụ
10001 nổi tiếng của Las Vegas. Tuyết Nhung nhìn sang bên cạnh, thấy
Lancer đang ngủ ngon lành như một đứa trẻ. Tất cả những gì đã xảy ra
ngày hôm qua lập tức hiện lên trước mắt cô như một thước phim quay chậm. Đó là một đêm cuồng si biết bao! Cô không còn nhớ rõ mình và Lancer đã
làm tình bao nhiêu lần, cũng không biết hai người đã thiếp đi lúc nào.
Bây giờ, một cánh tay của Lancer vẫn vòng qua eo cô, chẳng khác nào một
đứa bé con nũng nịu không chịu rời xa mẹ. Vì chuyện hôm qua diễn ra
trong bóng tối, nên Tuyết Nhung không nhìn thấy gì cả. Chỉ khi ánh sáng
mặt trời chiếu qua ô cửa vào phòng, cô mới có thể thỏa thích ngắm nhìn
toàn bộ người đàn ông đã thuộc về mình. Hàng mi vàng óng, cong vút rủ
xuống đôi mắt đang khép chặt, mái tóc hơi bết lại vì mồ hôi sau một đêm
cuồng si, bờ vai và bộ ngực gợi cảm, cường tráng, tràn trề sức trẻ… mọi
thứ của anh đều hoàn mĩ.
Tuyết Nhung hít một hơi thật sâu, thỏa
thích ngửi mùi hương vương lại sau những cuộc làm tình. Cái mùi tanh
tanh có khả năng kích thích giác quan của con người, khiến khắp người cô dâng trào một niềm hạnh phúc và mãn nguyện trước nay chưa từng có. Đó
chính là đêm đầu tiên cô làm đàn bà, là đêm mà cả đời này cô sẽ không
nuối tiếc.
Bỗng nhiên, Lancer giở mình. Trong cơn mê, anh quay
người lại, ôm chầm lấy Tuyết Nhung, rồi lại ngủ thiếp đi trong khi vẫn
ôm thật chặt cô trong lòng.
Nếu trên thế gian này có cảm giác nào được gọi là ngọt ngào thì đó chính là cảm giác của Tuyết Nhung lúc này
đây. Cô chăm chú ngắm nhìn chiếc nhẫn đeo ở ngón tay áp út, nhớ lại lần
đầu tiên hai người tình cờ gặp nhau dưới gốc cây táo nọ, nhớ lần cãi
nhau trong quán cà phê, nhớ lần dán ba chữ “I love you” lên cửa, nhớ Lễ
Tình nhân với những sáng kiến bất ngờ và ầm ĩ, và nhớ cả cảm giác hạnh
phúc tột cùng mà khoái lạc xác thịt đã đem đến cho cô đêm hôm qua… Lúc
này, Tuyết Nhung không còn nghi ngờ tấm chân tình mà Lancer dành cho
mình nữa, cũng không nghi ngờ vào sự lựa chọn của mình. Cô thầm nghĩ,
liệu có chàng trai Trung Quốc nào, kể cả Ngô Vũ có thể khiến cô cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện nhiều như Lancer không? Liệu có chàng trai
người Mĩ nào có thân thế như Lancer lại khiêm tốn và biết trân trọng một người con gái Trung Quốc như cô không?
Tình yêu dịu dàng, tình
yêu nồng nàn, tình yêu lãng mạn, tình yêu xác thịt, tình yêu ngọt ngào…
Tuyết Nhung tưởng như mình đang được bao bọc, được vỗ về bởi những đám
mây tình yêu mênh mang vô tận. Mọi nỗi đau khổ mà cô phải chịu đựng
trong quá khứ bỗng chốc tiêu tan, cứ như thể nó chỉ là sự chuẩn bị cho
những tháng ngày hạnh phúc sắp tới.
Cô nhớ đến người mẹ thân yêu
của mình, và khẽ nói với bà: “Mẹ, trên thiên đường, chắc mẹ đang vui
mừng và chúc phúc cho con đúng không mẹ? Con gái mẹ đã không làm mẹ thất vọng, con đã tìm được một người đàn ông tuyệt vời ở vùng đất xa xôi
nhưng xinh đẹp này. Từ giờ trở đi, con sẽ không còn đơn độc nữa. Anh ấy
sẽ thay mẹ cùng con đi hết quãng đời sau này”.
Hai hàng lệ bỗng lăn dài trên má Tuyết Nhung, rồi nhỏ xuống cánh tay Lancer.
“Em yêu, em làm sao vậy?” Lancer bừng tỉnh, lấy tay vuốt những giọt nước mắt trên mặt cô, ân cần hỏi.
“Em nhớ đến mẹ em”. Tuyết Nhung buồn bã nói.
“Bây giờ, ở trên thiên đường, mẹ em chắc chắn đang vui mừng vì em lắm đấy!”
Sau đó, Lancer nhấc bàn tay đeo nhẫn của Tuyết Nhung lên, rồi nói tiếp:
“Mẹ à, mẹ nhìn xem, hôm nay con gái mẹ sẽ kết hôn với người con trai yêu cô ấy nhất trên thế giới này! Mẹ chúc phúc cho chúng con nhé mẹ!”
“Hôm nay?” Tuyết Nhung hỏi Lancer với vẻ nghi hoặc: “Anh chắc chắn là mình sẽ không hối hận khi kết hôn với em chứ?”
Lancer không trả lời câu hỏi ngay lập tức, mà xoay người, tụt khỏi giường, rồi rút một tờ giấy đỏ trong va li hành lý ra, đưa đến trước mặt Tuyết
Nhung: “Em có còn nhớ lời tuyên ngôn này không?”
Vừa nhìn thấy,
Tuyết Nhung liền phì cười: “Anh đúng là đồ ngốc, sao vẫn còn giữ thứ
chán ngắt vô vị này chứ!” Tờ giấy này vốn là tờ “thông báo vừa kết hôn”
mà Lancer đã tùy hứng thảo ra ở quán cà phê Starbucks, cũng chính nó là
nguyên nhân của một trận sóng gió ồn ào suốt một thời gian dài.
Lancer vừa vuốt vuốt tờ thông báo, vừa nói với Tuyết Nhung: “Từ ngày viết tờ
giấy này ở quán cà phê Starbucks, rồi bị em hắt cho ướt như chuột lột,
anh đã thề nhất định sẽ cưới em làm vợ”. Anh lại cười đắc ý rồi nói
tiếp: “Em xem, cuối cùng em vẫn không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của
anh. Bây giờ, em đã là người đàn bà của anh rồi. Thế nên, hôm nay chúng
ta sẽ đi đăng kí kết hôn. Anh sẽ dùng tờ thông báo này để một lần nữa
nói cho cả thiên hạ biết: Lancer không nói đùa, Lancer và Tuyết Nhung đã thực sự kết hôn”.
Las Vegas là một địa danh kỳ diệu nhất và giàu tính kịch nhất. Chỉ trong vỏn vẹn một tiếng đồng hồ, Tuyết Nhung và
Lancer đã làm xong tất cả thủ tục ở tòa án địa phương, để cầm trong tay
tờ chứng nhận kết hôn. Cũng chỉ trong đúng một tiếng sau đó, hai người
đã mua được một chiếc xe mà Lancer gọi là “Chiếc xe chỉ dùng để chở cô
dâu xinh đẹp nhất thế giới”. Đó là loại xe đua hiệu BMW Z4 ánh bạc mà
Tuyết Nhung chưa từng nhìn thấy bao giờ, nói đúng hơn cô chưa bao giờ
dám mơ đến. Tuyết Nhung không biết Lancer đã phải chi bao nhiêu tiền mới mua được chiếc xe này, thậm chí cô cũng không muốn hỏi anh bất kỳ thứ
gì liên quan đến chuyện tiền nong. Cô tự đặt ra cho mình một nguyên tắc: Mặc dù bây giờ đã trở thành vợ của Lancer, nhưng vẫn phải giữ lòng tự
tôn của mình, không bao giờ được quan tâm đến tiền bạc của anh ấy.
Họ cùng lái xe quay trở về khách sạn. Sau khi vào phòng, Lancer nói với
Tuyết Nhung vẻ thần bí: “Bây giờ chúng ta sẽ phải đến nơi tiến hành hôn
lễ”.
“Không phải chúng ta đã đăng kí kết hôn ở tòa án rồi sao?”
Tuyết Nhung chỉ vào tờ chứng nhận kết hôn nằm trên giường, sau đó lắc
lắc ngón tay đeo nhẫn. “Chúng ta cũng đã đi trăng mật ở Las Vegas, như
thế với em là đã quá đủ rồi!”
“Em đã làm cô dâu của anh, thì sao
lại không tổ chức hôn lễ được?” Lancer trừng mắt: “Em không cần phải lo
gì hết cả. Anh đã sớm chuẩn bị hết cả rồi. Em chỉ cần mặc thứ này lên
người là được”. Nói đoạn, anh đưa Tuyết Nhung một chiếc túi giấy lớn. Cô mở ra nhìn, bên trong là một bộ váy cưới đẹp tuyệt và những trang sức
rườm rà đi kèm. Lancer lại nói tiếp: “Bên trong đó thứ gì cũng có, chỉ
thiếu một đôi giày thủy tinh! Anh nghĩ em vốn không phải là cô bé Lọ
lem, vậy nên cũng chẳng cần đến đôi giày đó làm gì, đúng vậy không?”
Tuyết Nhung không nhịn nổi cười, cốc yêu lên đầu Lancer: “Anh đúng là thông
minh thật đấy!” Sau đó, cô liền tò mò hỏi: “Vậy của anh đâu?”
Không biết từ đâu, Lancer lại rút ra một chiếc túi giấy khác: “Em đừng lo,
của anh đều ở trong này cả rồi!” Anh đắc chí giơ chiếc túi lên trước mặt Tuyết Nhung đập đập, rồi nhìn cô cười tinh quái. “Em vào phòng tắm nữ
thay đồ đi nhé, thay xong rồi hãy ra”. Dứt lời, anh chẳng nói chẳng rằng đẩy Tuyết Nhung vào trong phòng tắm, rồi đóng cửa lại giúp cô.
Nửa tiếng sau, trong phòng tắm, Tuyết Nhung đã thay váy cưới xong, bắt đầu
soi giương tỉ mẩn trang điểm. Khăn đội đầu, váy cưới, bông tai ngọc
trai, dây chuyền, lắc tay… tất cả đều đẹp lộng lẫy. Những thứ này chắc
Lancer đã âm thầm chuẩn bị từ trước khi đến Las Vegas. Không ngờ anh ấy
lại là một chàng trai chu đáo đến vậy. Nghĩ đến đây, Tuyết Nhung bỗng
thấy ấm ức. Cuối cùng, cô đứng im lặng ngắm nhìn người con gái trong
gương. Hôm nay, mình chính là cô dâu hạnh phúc nhất trên thế gian này!
Nếu thượng đế có thật, thì xin Ngài đừng bao giờ lấy đi niềm hạnh phúc
này của con!
Khi Tuyết Nhung ra khỏi phòng tắm, Lancer đang nhét
một thứ gì đó vào trong gầm giường. Nghe thấy tiếng bước chân của cô,
anh liền đứng bật dậy. “Trời ơi!” Tuyết Nhung bịt miệng, ngạc nhiên đến
không thốt nên lời. Lancer bỗng dưng biến thành con gái, một cô gái cao
lớn nhưng lại vô cùng đẹp trai. Anh đội một bộ tóc ngang vai vàng óng ả, khoác trên mình chiếc váy cưới giống hệt cô, đeo bông tai, dây chuyền
và lắc tay bằng thủy tinh, thậm chí còn nhét cả đôi chân to đùng của
mình vào một đôi giày bằng thủy tinh nữa chứ. Vừa rồi Lancer loay hoay
cúi xuống là để cố gắng xỏ chân vào giày.
Nghe thấy tiếng kêu
kinh ngạc của Tuyết Nhung, Lancer liền ngẩng đầu lên, nhìn cô cười rất
tươi. Khuôn mặt anh trát đầy phấn, lông mày, lông mi kẻ đen sì, môi bôi
son bóng nhẫy. Nhìn bộ dạng đó của Lancer, Tuyết Nhung suýt tí nữa ngất
xỉu. Thấy vậy, Lancer liền chạy đến đỡ lấy cô, vừa không ngừng vỗ lên
mặt cô vừa cười nói: “Em yêu à, em tỉnh lại đi! Anh vẫn là Lancer của em đây mà!”
Lúc này, Tuyết Nhung mới dám mở mắt ra. Cô nhìn chằm
chằm bộ dạng trang điểm lòe loẹt, nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ của
anh chỉ cách mình ba tấc, yếu ớt nói: “Mr Lancer à, em vẫn chưa được anh đưa về nhà thì đã bị anh dọa cho chết khiếp rồi!”
Được rồi,
Lancer ôm lấy Tuyết Nhung xoay liền mấy vòng giữa phòng: “Em yêu à,
không phải em vẫn thích chàng Lancer “hạt dẻ cười” luôn chọc cho em vui, luôn đem lại tiếng cười cho em đó sao?”
Đúng vậy, đây chính là chàng Lancer mà cô yêu! Đây chính là niềm vui của cô, là hạnh phúc mà cô đã lựa chọn.
Khi họ mặc váy cưới, cùng nắm tay nhau bước ra khỏi thang máy, tất cả mọi
người đều dừng lại, hướng ánh mắt hiếu kỳ về phía họ. Đến ngay cả những
người phục vụ lâu năm cũng bắt đầu xì xầm bàn tán với nhau.
Lancer nắm tay Tuyết Nhung, ưỡn cao bộ ngực giả tiến về phía trước. Trong khi
đó, Tuyết Nhung thì xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất. Cô vừa liếc
nhìn xung quanh, vừa dè dặt nhích lên từng bước một. Chỉ đến lúc ngồi
trong xe, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Hôn lễ như vậy là đã xong rồi đúng
không anh?” Tuyết Nhung giơ tay lên, định tháo khăn đội đầu xuống.
“Em đừng có tháo xuống! Ai bảo với em là đã xong rồi? Hôn lễ vẫn chưa được
tiến hành mà! Tại sao em lại vội vã thế nhỉ?” Lancer nói lớn.
“Anh đúng là đồ đáng ghét! Anh định để em phải mất mặt đến thế nào nữa? Em
không…” Chẳng đợi Tuyết Nhung nói xong, Lancer đã ôm chầm lấy cô, rồi
lấy miệng mình bịt kín miệng cô. Tuyết Nhung chỉ còn biết cam chịu, hôm
nay dù có phải vào núi đao biển lửa, cô cũng chấp nhận đi cùng người con trai này.
Vài phút sau, xe của Lancer đã đỗ bên cạnh một tòa nhà trắng nằm cạnh đại lộ trung tâm. Tuyết Nhung ngẩng đầu lên nhìn, liền
thấy dòng chữ lớn màu đỏ “Nhà thờ tổ chức hôn lễ trắng” được sơn trên
nền tường trắng. Cô cảm thấy dòng chữ này có gì đó rất thân quen, nhưng
chưa kịp phản ứng gì thì Lancer đã lái xe đến một góc nhà thờ. Một cửa
hầm với những cây cột trắng hiện ra trước mắt cô, trên cửa nổi bật dòng
chữ mạ vàng “Đường hầm tình yêu chào mừng các bạn đến đây kết hôn”.
“Trời ơi! Thì ra đây chính là đường hầm tình yêu nổi tiếng lãng mạn nhất thế
giới”. Năm đó Britney Spear đã tiến hành hôn lễ chớp nhoáng ở đây. Năm
đó, nhờ câu chuyện trấn động báo chí khắp thế giới này, Tuyết Nhung mới
biết đến sự tồn tại của nơi được gọi là “đường hầm tình yêu”. Nghe nói,
rất nhiều người nổi tiếng, trong đó có cả minh tinh điện ảnh Demi Moore, cầu thủ nổi tiếng Micheal Jordan, ca sĩ nổi tiếng Frank Sinatra cũng đã đến đây kết hôn.
Lancer và Tuyết Nhung đến đây đúng vào 3 giờ
chiều. Thật may, lúc này không có ai ghé thăm “Đường hầm tình yêu” ngoài họ. Vì thế hai người không cần đợi, mà được lái xe thẳng vào trong.
Lancer chỉnh lại váy cưới của mình, rồi lấy son trong chiếc sắc nhỏ của Tuyết
Nhung ra, thoa lên miệng. Trong khi đó, Tuyết Nhung lại toát cả mồ hôi
vì căng thẳng. Cô giật thỏi son từ tay Lancer, rồi nói giọng cầu khẩn:
“Em thấy hay là mình dừng lại ở đây thôi. Em sợ…”
Lancer quay mặt lại, nói như thể muốn nuốt chửng người khác: “Em yêu, em sợ cái gì chứ? Chúng ta có đến để ăn thịt họ đâu.” Nói đoạn, anh nắm chặt lấy tay
Tuyết Nhung, hùng dũng tiến vào “Đường hầm tình yêu”.
Vừa bước
vào trong, vẻ lãng mạn và thần bí của nơi đây đã khiến cô hoàn toàn bị
choáng ngợp. Mái vòm hình cung được trang trí bởi hình trời xanh mây
trắng, những thiên thần nhỏ đáng yêu đang mặc sức bay lượn, đánh đàn,
thổi sáo, cùng nhau hát thánh ca, trêu ghẹo nhau trong vườn… Chính giữa
trần nhà là dòng chữ tưởng như dài vô tận: “I love you, I need you, I
never live with-out you…” Hai bên đường hầm, những cây cột hình trụ được nối với nhau bằng những hàng lan can trắng muốt, phía trên cứ cách vài
bước lại xuất hiện một trái tim tình yêu xinh đẹp. Dọc đường đi, bạn còn có thể ngắm nhìn những khóm tường vi màu hồng phấn quấn quýt lấy nhau.
Thật là đẹp không bút nào tả xiết! Hèn chi có nhiều người trên khắp thế
giới tìm đến đây để kết hôn đến vậy. Tuyết Nhung nghĩ, được cùng Lancer
đi dạo một vòng quanh đường hầm này, thì cô đã không sống uổng cuộc đời
này.
Nhưng chuyện khiến Tuyết Nhung phải nhớ cả đời vẫn còn ở phía sau.
Khi họ lái xe ra khỏi đường hầm, đến một vùng trồng toàn hoa hồng, không
biết Lancer đã lẩm bẩm câu thần chú gì, mà một ô cửa sổ nằm giấu mình
giữa những khóm hồng bỗng mở tung, giống hệt như cánh cửa trong truyện
“A-li-ba-ba và bốn mươi tên cướp”. Cùng lúc đó, tiếng nhạc cử hành hôn
lễ cũng ngân vang. Trong tiếng nhạc rộn rã, một vị mục sư trọc đầu, đeo
kính, tay ôm một cuốn Kinh thánh xuất hiện ở ô cửa sổ. Khi cả hai nhìn
chằm chằm vào vị khách không mời mà đến, kính của ông ta suýt tí nữa thì rơi xuống. Nhưng ngay sau đó, vị mục sư liền quay người lại, dùng tay
ra hiệu cho những người ở bên trong, nhạc hôn lễ bỗng dừng lại. Sau đó,
ông ta quay về phía hai người, chống tay sang hai bên cửa, hết nhìn
Tuyết Nhung, lại nhìn sang Lancer, rất lâu sau mới cất tiếng hỏi đầy
nghi hoặc: “Hai người đến đây để kết hôn thật chứ?”
Lúc này, đám phóng viên đã vây kín xung quanh, “tách tách tách” ánh đèn flash bắt đầu nháy sáng liên hồi.
Tuyết Nhung kêu lên kinh hãi, loạng choạng ngã về phía Lancer. Anh ôm chặt cô vào lòng trong khi ngực vẫn đeo bộ ngực giả. Đám phóng viên đã tiến mỗi lúc một gần hơn, “tách tách tách”. Tuyết Nhung còn nghe thấy tiếng tay
phóng viên đang cầm micro dẫn chương trình trực tiếp: “Các bạn thân mến, đây là đường hầm tình yêu nổi tiếng thế giới của Las Vegas, chắc các
bạn vẫn còn nhớ, đây chính là nơi đã từng diễn ra hôn lễ của Britney
Spear. Song ngày hôm nay, đường hầm tình yêu lại là nơi tổ chức hôn lễ
của… của hai cô gái.” Anh ta ngừng một lúc, đưa micro ra xa, rồi vừa
nhìn về phía hai người vừa nói tiếp: “Đáng tiếc là bây giờ đôi vợ chồng
này đang hoang mang sợ hãi vì thái độ thô lỗ của vị mục sư kia.” Anh
chàng phóng viên lại liếc nhìn Lancer và Tuyết Nhung rồi đính chính:
“Xin lỗi, có vẻ họ không chỉ hoang mang sợ hãi thôi đâu, mà sắp ngất rồi thì phải”.
Mặc dù gặp phải chuyện bất ngờ, nhưng vị mục sư trọc
đầu vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh, như thể ông ta đã quá quen với những việc
như thế này. Có lẽ, đối với ông ta, chuyện này cũng chẳng có gì hiếm
gặp. Điều ông ta cảm thấy kỳ lạ là tại sao hai cô gái lái xe BMW này lại có thể xuất hiện ở thánh địa tình yêu của đạo Thiên chúa. Cho dù Las
Vegas có là thành phố của những canh bạc đi chăng nữa, thì ông ta vẫn là một bề tôi trung thành của Chúa, liệu có nên phản bội lời thề với Chúa
để tác thành cho hai người con gái, giúp họ kết thành vợ chồng hay
không?
“Trừ phi hai người được luật pháp bang Nevada cho phép kết hôn, nếu không tôi không thể đọc lời thề cho các bạn, xin lỗi”. Nói
đoạn, vị mục sư kéo cửa sổ lại. Thấy vậy, đám phóng viên lại được thể
nhốn nháo hết cả lên.
Lúc này, Lancer mới bình thản rút tờ giấy
đăng kí kết hôn từ trong chiếc túi đính ngọc trai xách trên tay ra, rồi
ung dung tự đắc đưa cho vị mục sư nọ. Ông ta cầm lấy, nhìn vào tờ giấy
với vẻ đầy nghi ngờ, nhưng khi ngẩng đầu lên, nét mặt lập tức thay đổi.
Vị mục sư gấp giấy vào, trả lại cho Lancer rồi xoay người lại ra hiệu
cho những người ở bên trong. Nhạc cử hành hôn lễ lại rộn rã ngân vang.
Tất cả phóng viên đều đứng ngây ra nhìn. Nhưng chỉ trong tích tắc, họ chợt
hiểu ra điều gì đó, như thể vừa tỉnh dậy sau cơn mê. Ai nấy vội vàng
chạy ùa về phía cửa, nhao nhao giơ micro về phía vị mục sư: “Nội dung tờ giấy mà ngài vừa cầm là gì?”, “Đó có phải là bộ luật mới của bang
Nevada không?”, “Hôn lễ của người đồng tính có thể được tổ chức ở đây
sao?”
Vị mục sư mặt không chút biến sắc, bình tĩnh đẩy ống kính
và những chiếc micro đang gí sát vào mặt mình ra xa, sau đó nói với
Tuyết Nhung và Lancer vẫn đang ngồi trong xe: “Hai người đã chuẩn bị
xong chưa.” Cả hai không hẹn mà gặp, nhất loạt gật đầu. “Vậy thì, bây
giờ ta sẽ làm lễ tuyên thệ cho hai người.” Sau đó, ông ta hỏi Lancer:
“Anh Lancer, anh có đồng ý cưới cô Tuyết Nhung làm vợ không?” Mặc dù vị
mục sư này phát âm tên của Tuyết Nhung thành “Thành Long”, nhưng Lancer
vẫn nhanh nhẹn nói: “Con đồng ý.” Giọng giả gái ưỡn ẹo của anh suýt nữa
làm Tuyết Nhung phì cười.
Trong khi đó, đám phóng viên nghe vị
mục sư gọi Lancer là “anh”, mặt đều biến sắc. Anh chàng phóng viên dẫn
chương trình trực tiếp lại nhìn về ống kính đưa tin: “Xem ra để cho được sự đồng ý của mục sư Kingston, cô gái đó đã đổi ngôi xưng hô thành
“anh”. Liệu có phải họ đã dùng cách che mắt này để lách luật? Điều này
tạm thời chưa rõ. Phóng viên ở hiện trường sẽ tiếp tục đi sâu tìm hiểu
và đem đến câu trả lời cho các bạn…”
Lúc nay, mục sư Kingston vẫn không đếm xỉa đến cảnh nhốn nháo của đám phóng viên. Ông quay đầu về
phía Tuyết Nhung, hỏi: “Thành Long Đinh, con có đồng ý lấy anh Lancer
Horton làm vợ không?”
Giọng Tuyết Nhung trở nên yếu ớt và gấp
gáp: “Con đồng ý.” Thực sự, bây giờ, cô chỉ muốn đào một cái lỗ ở dưới
gầm xe để chui xuống.
Sau đó, vị mục sư nọ còn lầm bầm nói gì đó, Tuyết Nhung chẳng còn tâm trạng để nghe xem ông ta nói những gì nữa.
Cuối cùng, ông ta cất cao giọng tuyên bố: “Bắt đầu từ giờ phút này, hai
con đã là vợ chồng của nhau”.
Lancer ôm chầm lấy Tuyết Nhung, rồi đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu. Không cần nghi ngờ gì nữa, nụ hôn
đó chẳng khác nào một thứ gia vị đậm đà cho ống kính của đám phóng viên
đứng đó. Cô chỉ còn biết trợn mắt nhìn Lancer, trợn mãi trợn mãi, cuối
cùng không chịu nổi bật cười khanh khách.
Vị mục sư lại hỏi: “Bây giờ mời hai người xuống xe, theo thông lệ chúng tôi phải chụp một tấm
ảnh cưới cho các bạn, để lưu làm kỉ niệm mãi mãi”.
Khi nghe yêu
cầu này, Lancer liền ghé vào tai Tuyết Nhung thì thầm: “Ngày hôm qua
đáng nhẽ không nên gọi điện kéo đám phóng viên đáng ghét này đến. Thế là xong, lộ hết cả rồi!” Lancer vẫn tỏ ra bình tĩnh, vuốt lại mái tóc dài
ngang vai cho ngay ngắn lại, vui vẻ nhìn đám phóng viên, tay trái anh
duyên dáng nắm lấy tay Tuyết Nhung, tay phải chụm lại như bàn tay thiếu
nữ cầm hoa lan, điệu đà xách váy cưới lên, vung vẩy bước ra khỏi xe.
Trong khoảnh khắc Lancer đặt đôi chân trần của mình xuống đất, Tuyết Nhung
thoáng giật mình. Thôi xong, thế này thì lộ hết rồi. Anh ấy nghĩ ra
nhiều trò như vậy, chỉ để cô không phải trở thành cô bé Lọ lem, nhưng
tại sao lại đến cả giày cũng không đi vậy?
Đương nhiên, hình ảnh đó đã lọt vào đôi mắt cú vọ của đám phóng viên. Bọn họ chạy ùa đến như
ong vỡ tổ, suýt tí nữa đè Lancer và Tuyết Nhung ngã lăn ra đất. Những
ống kính thi nhau đặc tả lại đôi chân của Lancer, thậm chí có cái còn gí sát vào chân anh. Tuyết Nhung nghĩ, chắc bọn họ còn muốn quay cả những
chiếc lông tơ trên đầu ngón chân anh ấy mất. Nhưng cũng có một bộ phận
nhỏ phóng viên chĩa ống kính về phía bàn chân của cô. Tất nhiên, cô cũng có thể phán đoán được mục đích của họ là để mọi người có sự so sánh
giữa hai bàn chân, và nhìn ra chân tướng sự việc.
Chẳng dễ dàng
gì tay thợ chụp ảnh của nhà thờ mới đẩy được đám phóng viên ra, để chụp
một tấm ảnh cưới cho Lancer và Tuyết Nhung. Cô bị dồn sang một bên giống như một chú chuột nhỏ đang sợ hãi, còn anh thì bắt chéo đôi chân to
đùng của mình, đứng trơ trơ ở đó như một bé gái ngốc nghếch.
Chụp ảnh xong, đám phóng viên lại ào tới, gí micro vào miệng Lancer, hỏi dồn dập: “Xin cho hỏi, bạn là nam hay là nữ thế?” “Xin cho hỏi, tại sao
chân bạn lại mọc lông giống nam giới vậy?” “Tại sao hai bạn lại không đi giày?” “Tại sao vị mục sư đó lại có thể làm lễ tuyên thệ cho hai bạn?”
Nghe những câu hỏi ngốc nghếch này, đến Tuyết Nhung cũng không nhịn nổi, bật cười lớn.
Lancer nhanh chóng kéo cô nhảy lên xe. “Rầm!”, anh đóng cửa xe lại, một tay
vòng qua ôm lấy người con gái mình yêu, tay kia nắm lấy vô lăng, nổ máy
phóng đi, bỏ đám phóng viên lại phía sau. Hai người đi mỗi lúc một xa,
để lại những tràng cười rộn rã vang vọng mãi trong đường hầm tình yêu
này.