Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em

Chương 29: Bắt kẻ gian dâm trên giường, Tuyết Nhung muốn tìm đến cái chết



Song chút sức lực nhỏ nhoi của Tuyết Nhung làm sao đủ để đối phó với hiện thực tàn khốc này. Từ đầu đến cuối, cô đều không thể rũ bỏ được vai nữ chính bi kịch bị tiêu khiển, bị lừa dối của bộ phim cuộc đời.

Lần đầu tiên gặp luật sư của Lancer, Tuyết Nhung không hề biết đó chính là “cuộc hòa giải phi chính thức” mà luật ly hôn đã nhắc đến. Do không mời luật sư, lại nói ra những lời ngốc nghếch vì không thực sự am hiểu luật pháp, nên Tuyết Nhung đã khiến cho vị quan tòa tiếp quản vụ ly hôn này có ấn tượng không tốt, nghĩ cô “coi thường luật pháp”. Khi luật sư của Lancer xin quan tòa đưa vụ việc ra xét xử, ông ta đồng ý rất nhanh. Lúc này, Tuyết Nhung mới nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, mọi chuyện đang trở nên ngày càng bất lợi cho cô. Một khi quan tòa đã quyết định đưa vào xét xử thì có nghĩa là vụ ly hôn này của cô sẽ được định án ngay lập tức mà không cần ra tòa. Nói cách khác, vụ ly hôn của Tuyết Nhung sẽ nhanh chóng bị đá ra khỏi tòa, và cô cũng sẽ mau chóng bị đá ra khỏi cuộc hôn nhân này đúng như ý muốn của Lancer. Đến bây giờ cô mới rõ tại sao Lancer lại không chút băn khoăn. Anh ta là người ở đây, anh ta am hiểu chế độ này, quốc gia này, cũng biết cách lợi dụng chế độ để bảo vệ cho lợi ích của mình, đồng thời đẩy toàn bộ sai lầm trong hôn nhân về phía đối phương.

Ngô Vũ tìm một luật sư bản địa tốt nhất cho Tuyết Nhung, nhưng ngay cả luật sư Ginsburg cũng chỉ biết lắc đầu bó tay. Lý do thứ nhất, Tuyết Nhung vẫn chưa có con, càng không phải là một bà mẹ đơn thân; lý do thứ hai, cô mới chỉ kết hôn với Lancer được tám tháng, chưa đến một năm, vì thời gian kết hôn quá ngắn nên tòa án cho rằng những tổn hại mà cô phải chịu chưa nhiều; lý do thứ ba, họ không có tài sản chung sau hôn nhân cần phải phân chia, tất cả tài sản của Lancer đều thừa kế từ bà ngoại, là tài sản sở hữu riêng của anh ta trước hôn nhân, theo nguyên tắc nếu hai người ly hôn thì tất cả sẽ là của anh ta. Còn chuyện bây giờ anh ta đề nghị chia căn nhà cho Tuyết Nhung, kèm theo số tiền chu cấp một năm, đối với người Mỹ, đó là một món hời không nhỏ cho cô. Tuyết Nhung kết hôn chưa đầy một năm, vậy mà đã có được một món tiền lớn như thế, phải công nhận Lancer là kẻ có tình có nghĩa, có trách nhiệm. Liệu có ai đứng ở địa vị của người phụ nữ để chê trách anh ta? Lý do thứ tư, Tuyết Nhung vẫn còn rất trẻ, tiếng Anh lại không tồi, có thể quay về trường tiếp tục nghiệp học, cũng có thể lập tức tìm một công việc để nuôi sống bản thân, vì thế không có chuyện cô ấy không thể tự sống độc lập được. Ở bất kể phương diện nào, Tuyết Nhung đều thua thiệt. Dường như bây giờ chuyện cô nhất quyết không chịu ly hôn mặc dù đã được hưởng những điều kiện hậu hĩnh kia là vô lý, là cố ý đem phiền phức đến cho Lancer. Hơn nữa, liệu có vị quan tòa nào có thể cảm thông với cô? Bọn họ thậm chí còn không mở phiên tòa cho cô, để cô có cơ hội nói những lý do mình không muốn ly hôn kia mà.

Nhưng dù có muốn thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể làm ngược lại pháp luật, không thể vi phạm pháp luật. Cô chỉ còn biết đặt số mệnh của mình vào bộ máy của chế độ này, để nó tùy ý giày vò và xâu xé.

Ngày tòa án đưa ra phán xét cuối cùng là vào thứ Sáu. Tuyết Nhung biết đây có thể là lần cuối cùng cô gặp Lancer. Trong những giây phút quan trọng này, nỗi đau khổ của Tuyết Nhung đã vượt qua cả sự oán hận. Nghĩ đi nghĩ lại, cô thực sự không biết phải đối diện với Lancer và tự giải quyết chuyện này như thế nào? Rất nhiều lần, cô tủi thân muốn khóc, nhưng cố gắng nuốt nước mắt vào bên trong, cố gắng ép bản thân mình phải giữ đầu óc tỉnh táo. Đây chính là cơ hội cuối cùng, cho dù chỉ còn một phần một trăm hi vọng, cô cũng sẽ nỗ lực giành lấy. Nhưng một phần một trăm của hi vọng là gì? Là Lancer bỗng nhiên hồi tâm chuyển ý, giải thích với cô tất cả những chuyện đã xảy ra chỉ là một trò đùa nực cười nhất thế giới, có lẽ là vậy. Trong đầu Tuyết Nhung luôn có suy nghĩ như thế.

Phòng xét xử là một căn phòng nhỏ nằm ở cuối tầng hầm của tòa án. Khi Tuyết Nhung và luật sư Ginsburg đi vào, Lancer và luật sư của anh ta đã ngồi đó. Khi thấy hai người bước vào, luật sư Derk đang ngồi trên ghế, quay đầu lại chào họ với một điệu chào mang tính chất công việc. Còn Lancer vẫn ngồi im bất động, mặt không chút biểu cảm, mắt nhìn trân trân vào khoảng tường trống trước mặt. Mới hơn hai tháng không gặp, anh ta dường như đã biến thành một con người hoàn toàn khác, một người mà cô chưa từng quen biết. Mái tóc anh ta được chải gọn gàng, có vẻ như vừa mới đi hớt tóc. Chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt anh ta mặc trên người chắc vừa mới mua, trên áo không có lấy một vết nhăn. Tuyết Nhung vốn cho rằng sau những ngày rời xa cô, sống một mình, Lancer sẽ trở về với bộ dạng lôi thôi tùy tiện của một sinh viên, không ngờ bây giờ anh ta lại ăn vận chải chuốt như thế này. Bỗng chốc, những cảm xúc phức tạp của sự ấm ức và đố kị đan xen trào dâng trong cô. Xem ra, không có cô, anh ta vẫn sống rất tốt. Hôm nay, có phải anh ta muốn thể hiện cho cô thấy rõ điều đó đúng không?

Dưới sự chỉ dẫn của luật sư Ginsburg, Tuyết Nhung ngồi xuống ghế đối diện với Lancer và luật sư của anh ta. Cô vẫn chưa kịp nói gì với luật sư Ginsburg thì vị quan tòa đã đi vào. Thực ra, trước đó Tuyết Nhung đã được thông báo, ngài McLean – vị quan tòa phụ trách vụ ly hôn của cô đã về hưu. Điều đó càng chứng minh, tòa án hoàn toàn không coi trọng vụ ly hôn này. Chẳng qua nó chỉ giống như những mẩu thức ăn vụn trên đĩa, chỉ cần một ông già đã nghỉ hưu giải quyết là xong.

Nhìn ông lão đầu bạc trắng, lưng hơi còng, từ từ đi vào, Tuyết Nhung nhếch mép cười cay đắng. Vậy là ở đây, trong căn phòng này, số phận của cô, cuộc đời của cô sẽ được phán xét bởi một ông già Mỹ mắt mờ chân chậm sao?

Phần đầu tiên của cuộc xét xử dành cho bên xin ly hôn. Trong khoảng thời gian này, người đệ đơn ly hôn sẽ đưa ra những lý do khiến anh ta muốn ly hôn. Luật sư Derk dành đúng một tiếng đồng hồ để đọc lại một lượt những lý do mà ông ta đã bàn bạc với Lancer từ trước. Sau đó, ông lão McLean quay sang hỏi nguyên đơn, tức Lancer: “Anh có còn muốn bổ sung thêm gì nữa không?”

Lancer lắc đầu, mặt vẫn không chút biểu cảm. Anh ta ngồi đó, giống như một bức tượng đá, không ai biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì. Có lẽ lúc này ngay cả trái tim anh ta cũng không có, Tuyết Nhung thầm nghĩ.

Sau đó là đến phần khiếu nại của luật sư Ginsburg. Ông tập trung phản bác lại những quan điểm về khả năng không cứu vãn được hôn nhân này mà đối phương đã đưa ra. Ông còn lấy rất nhiều ví dụ trong cuộc sống hôn nhân của hai người để chứng minh mối quan hệ của họ dựa trên nền tảng tình cảm rất tốt, vì vậy họ hoàn toàn có thể tiếp tục sống với nhau. “Trong tám tháng sống với nhau, họ chưa từng thực sự cãi vã lần nào, cũng chưa từng đánh nhau. Cả hai cũng không có những thói quen xấu như uống rượu, đánh bạc, hay ngoại tình v.v…” Cuối cùng, luật sư Ginsburg nói: “Xin quan tòa tạm thời không phê chuẩn đơn xin ly hôn của nguyên đơn.”

Mày của Lancer hơi nhếch lên, nhưng anh ta vẫn không nói gì. Nhưng tay luật sư của Lancer có vẻ đã không còn giữ được bình tĩnh, giơ tay lên muốn phát biểu. Song, vị quan tòa lập tức ra hiệu cho ông ta ngồi xuống, sau đó quay sang hỏi Tuyết Nhung: “Cô Đinh Tuyết Nhung, cô có gì cần bổ sung nữa không?”

“Có, thưa quan tòa.” Tuyết Nhung thở dài một hơi. Cuối cùng vị quan tòa này cũng cho cô một cơ hội để nói trước mặt Lancer. Tuyết Nhung uống một ngụm nước lọc mà mình mang theo, cố gắng bình tĩnh hết sức có thể. Sau đó, cô nói rành rọt từng chữ: “Là đương sự, đồng thời cũng là bị cáo, lý do duy nhất tôi không muốn ly hôn không phải vì muốn níu kéo người đàn ông này, sống chết cứ bám lấy anh ta không chịu buông, mà vì tôi thấy cuộc hôn nhân của chúng tôi vẫn còn hi vọng. Giữa tôi và Lancer vốn chưa xảy ra mâu thuẫn lớn nào, chỉ là vì chúng tôi có những khác biệt trong thói quen và nền tảng văn hóa. Nhưng tôi tin rằng chúng tôi thật lòng yêu nhau, hiện giờ chỉ cần có thêm thời gian để hiểu thêm về nhau. Hai tháng sống ly thân không nói lên được điều gì, hơn nữa đến hôm nay đã qua thời hạn này rồi. Bây giờ, tôi mong quan tòa kéo dài thời gian sống ly thân thêm một năm nữa. Nếu sau một năm, những nỗ lực hàn gắn của chúng tôi đều không có kết quả, thì tôi xin cam đoan sẽ để Lancer đi một cách nhẹ nhàng.”

Mặt Lancer dần dần trở nên khó coi. Ánh mắt anh ta không còn mơ màng nhìn bức tường trống trước mặt, mà thẫn thờ nhìn vào chồng giấy trên mặt bàn.

Tuyết Nhung vẫn không thể đoán được trong lòng anh ta đang nghĩ gì. Nói tóm lại, những gì cô muốn nói cũng đã nói rồi. Giờ đây, cô cảm thấy mình như vừa được giải thoát. Cho dù chỉ có bốn người nghe cô nói, nhưng với cô như thế là đã mãn nguyện lắm rồi. Tuyết Nhung đã nói ra những lời cô chuẩn bị suốt hai tháng qua một cách chân thành và hợp lý. Quan trọng nhất là cô đã có thể nói trước mặt Lancer. Nếu anh ta vẫn còn vương chút tình cũ, hay vẫn còn yêu cô, thì chưa biết chừng sẽ hồi tâm chuyển ý.

Sự thật đã chứng minh, những lời Tuyết Nhung và luật sư của cô nói đối với vị quan tòa người Mỹ kia chẳng qua cũng chỉ là một màn kịch “kẻ tung người hứng” đặc sệt Trung Quốc. Nói những lời đó với ông ta chẳng khác nào “đàn gẩy tai trâu”. Ông ta có vẻ rất mệt mỏi khi phải xem bản tổng kết những ý kiến mà luật sư hai bên trình lên, rồi sau đó tuyên bố quyết định của mình: “Luật ly hôn của bang Mi-chi-gân là luật ‘ly hôn không lỗi’ – no fault devorce. Ngài Lancer Horton cho rằng cuộc hôn nhân của mình và cô Tuyết Nhung không thể cứu vãn được nữa, nên đề nghị ly hôn. Vì hai người không có con cái, cũng không có những tranh chấp về tài sản, nên dựa vào thời gian sáu mươi ngày sống ly thân tòa án đã có thể đưa ra quyết định có ly hôn hay không, hơn nữa vào ngày nguyên đơn đưa ra đề nghị ly hôn đã quá hai tháng sống ly thân theo luật, phía nguyên đơn cũng không có ý định thay đổi ý muốn ly hôn. Vì vậy, tôi quyết định, ngài Lancer Horton được quyền ly hôn cô Tuyết Nhung.”

“Lancer! Trời ơi! Anh đang đùa em đúng không?” Tuyết Nhung hét lên đau đớn, nước mắt giàn giụa.

Lancer từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào khuôn mặt tuyệt vọng và bàng hoàng của cô. Anh cảm giác có một thứ gì đó đang đâm vào tim mình, đau nhói: Mình đúng là loài cầm thú mà. Tại sao mình lại đối xử với cô ấy như thế? Nhưng bây giờ mình còn biết làm thế nào được nữa? Mình còn có thể nào được nữa? Lancer đau đớn nhìn Tuyết Nhung đang quằn quại như người bị đâm: “Anh, anh…” Mắt Lancer nhòe đi vì nước mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Xin lỗi em, thực sự xin lỗi em, xin em hãy tha thứ cho anh!” Dứt lời, anh lao người ra khỏi phòng.

Một phần một vạn của may mắn giờ đây đã tan thành mây khói. Bên cạnh, luật sư Ginsburg không ngừng an ủi Tuyết Nhung: “Sự việc đến nước này cũng là nằm trong dự liệu. Trừ phi đưa ra được chứng cứ mới, nếu không vụ ly hôn này sẽ không được lật ngược lại.”

Ngồi rạp trên mặt đất lạnh lẽo của phòng khách, trái tim Tuyết Nhung tưởng như đã chết. Cô muốn bật khóc, nhưng nước mắt lại đắng chát nơi cổ họng. Ngô Vũ và Tim liên tiếp gọi điện và nhắn tin, nhưng Tuyết Nhung không nhận, cũng không đọc. Bây giờ, cô còn có thể nói được gì với họ? Nói gì cũng đã muộn, nói gì cũng chỉ khiến cô càng cảm thấy nặng nề. Tuyết Nhung không thể ngờ, lần biện bạch cuối cùng mà cô đã dày công chuẩn bị suốt hơn hai tháng qua đã bị gạt phăng đi chỉ trong vài phút ngắn ngủi. Sức mạnh tinh thần giúp cô trụ vững suốt hơn hai tháng qua đó chính là niềm hi vọng vào sự may mắn: Có thể quan tòa sẽ bị thuyết phục bởi những lý do không muốn ly hôn của cô, có thể Lancer thực sự đang tặng cô một trò đùa đáng được ghi vào kỷ lục Guiness; mọi thứ sẽ giống như một màn ảo thuật, thời khắc cuối cùng sẽ có kết thúc của một vở hài kịch, mọi thứ trong quá khứ sẽ tan biến như một cơn ác mộng đã qua.

Đinh Tuyết Nhung, mày hãy tỉnh lại đi! Tại sao đến bây giờ mày vẫn chưa chịu nhìn vào hiện thực? Mày đúng là một đứa con gái ngốc nghếch! Giọng nói đó cứ vang lên không dứt trong tâm trí Tuyết Nhung. Đúng thế, mình phải tỉnh lại thôi! Cô gắng gượng đứng dậy. Bây giờ, mình phải làm gì đây? Tuyết Nhung đưa mắt nhìn khắp căn nhà, chỗ nào ở nơi đây cũng lưu lại hình bóng của Lancer. Đúng thế, đã đến lúc cô phải tỉnh ngộ, đã đến lúc cô phải nói lời “tạm biệt” với tất cả rồi. Cô cần phải nói “tạm biệt” với ngôi nhà này, “tạm biệt” với quá khứ của mình. Cô cũng phải nói “tạm biệt” với Lancer, bởi vì lúc này cô như nghe thấy giọng hát của Brightman vọng về từ đài phun nước âm nhạc trước khách sạn Bellagio ở Las Vegas:

Không có ánh sáng trong căn phòng không ánh mặt trời

Và cũng không có ánh sáng nếu anh không ở bên em

Từ mỗi cửa sổ nơi mở ra trái tim em

Nơi đã thuộc về anh

Anh ban cho em nguồn sáng ở bên kia con đường

Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt



Đúng vậy, chỉ mới đây thôi, Tuyết Nhung được tắm trong ánh sáng hạnh phúc, vậy mà giờ đây đã phải nói lời tạm biệt. Tình yêu đã từng đẹp đẽ như thế, đẹp đẽ đến mức khiến người ta mất đi đôi mắt, mất đi cả phương hướng. Vậy mà giờ đây, tình yêu lại lấy đi những gì tươi đẹp mà nó đã ban tặng, biến Tuyết Nhung trở thành một cô bé Lọ lem đích thực. Đời người là một đoạn trường đau khổ, ở đó không có chỗ cho sự chân thật, không có chỗ cho những ước mơ, chỉ có chỗ cho những nỗi đau vô tận.

Tuyết Nhung thẫn thờ thu dọn lại những vật dụng mà Lancer chưa mang đi: chiếc đồng hồ anh để quên trên chiếc tủ đầu giường, quyển sổ tay anh ghi lại những công việc thường ngày, cuốn album ảnh và một vài bộ quần áo… Xếp đầy một va li. Cô mở một chiếc hộp được cất giữ cẩn thận trong ngăn kéo, lấy ra tờ “Thông báo vừa kết hôn” màu đỏ, cặp gối đôi ở bên dưới và cuốn album kỉ niệm những ngày ở Las Vegas có trang cuối là bức ảnh kết hôn hài hước ở “Đường hầm tình yêu”.

Niềm vui cuối cùng cũng trở về với đau khổ, còn đau khổ lại trở về nơi mà nó sinh ra. Tất cả những thứ này nên trả lại cho Lancer. Lúc này, Tuyết Nhung không hiểu tại sao cô lại muốn trả lại chúng cho anh ta. Có lẽ, đây chỉ là cách để cô tự tìm cho mình một cái cớ, có lẽ là vì cô vẫn yêu người đàn ông ấy, có lẽ là từ hôm tận mắt nhìn thấy bộ dạng đau khổ của anh ở tòa án đó, cô đã yếu lòng, để rồi tất cả những hờn căm và oán trách bấy lâu nay đều đã bị tê liệt. Mọi chuyện đến nông nỗi này nên trách ai đây? Chỉ trách hai chúng ta mà thôi. Chúng ta chỉ là những đứa trẻ chưa lớn, không biết mình cần những gì, chưa thực sự hiểu rõ đối phương, đã bị sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ làm cho mê muội, để rồi rơi vào một cuộc hôn nhân sai lầm. Haizzz, hi vọng từ đây chúng ta sẽ thực sự trưởng thành.

Tuyết Nhung gọi một chiếc taxi, tìm đến khách sạn mà Lancer đang ở. Cô biết được địa chỉ này nhờ tập hồ sơ của tòa án. Khi ngồi trên xe, cô luôn phân vân tự hỏi không biết Lancer có muốn gặp mình không? Nếu gặp nhau, cô sẽ nói gì với anh ấy đây? Chẳng nhẽ cô sẽ nói đến để “tạm biệt” anh ấy? Sau đó thì sao? Hi vọng chúng ta sẽ tha thứ cho những lỗi lầm của nhau ư? Ừm, có vẻ không nên nói như thế, rốt cuộc cô có lỗi lầm gì để anh phải tha thứ chứ? Hay là nói, mong chúng ta sẽ nhớ những kỉ niệm đẹp đẽ trong quá khứ? Nói thế cũng không đúng, kết thúc thê thảm giờ đây không phải là sự mỉa mai cho những gì trong quá khứ hay sao? Lancer nhẫn tâm ruồng bỏ cô như vậy, vậy mà cô lại đang kéo đống hành lý này đi tìm anh ta, đây chẳng phải là bi kịch sao? Tuyết Nhung lưỡng lự giây lát. Sau khi trả tiền taxi, cô lại ngồi vào chỗ cũ, do dự không biết nên xuống xe hay bảo tài xế đưa mình về.

Đúng khoảnh khắc đó, Tuyết Nhung đột nhiên thấy bóng một người con gái. Bóng dáng đó rất quen thuộc! Mái tóc đó, dáng đi đó, thậm chí cả chiếc áo khoác ngoài của cô gái đó, cô đều thấy rất quen thuộc… Susan! Cô ta đến đây làm gì thế? Tuyết Nhung giật mình kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lập tức có một linh cảm đáng sợ: Susan đến đây tìm Lancer! Trời ơi! Lẽ nào bọn họ… Cô thực sự không dám nghĩ tiếp nữa. Làm sao có thể thế được? Nhưng một giọng nói bỗng vang lên bên tai Tuyết Nhung: Làm sao không thể được? Cô đột nhiên nhớ đến một ngày khi cô còn nhỏ, mẹ dẫn cô đến trường của cha, và phát hiện cha ngoại tình. Còn nữa, cô cũng nhớ lại những lời ám chỉ của Ngô Vũ.

Toàn bộ mạch máu trong người Tuyết Nhung như dồn hết lên não. Thấy bộ dạng lưỡng lự chưa xuống xe và sắc mặt đang tái đi của cô, tay tài xế bèn quay đầu lại hỏi: “Cô có khỏe không đấy? Có cần tôi giúp gì không?”

Lời của tay tài xế khiến Tuyết Nhung bình tĩnh lại đôi chút: “Nếu anh thấy tiện thì có thể đưa tôi đi quanh thành phố được không?”

Cô cần có thời gian, cần có thời gian để sắp xếp lại những cảm xúc lẫn lộn trong đầu lúc này. Có lẽ vừa nãy mắt cô bị hoa chăng? Đó có thể không phải là Susan. Nhưng dân trong thành phố này chỉ đếm trên đầu ngón tay, làm sao có sự trùng hợp như thế được? Tuyết Nhung không ngừng véo mu bàn tay, cố gắng bắt bản thân phải bình tĩnh lại. Nếu bọn họ thực sự như vậy, thì tất cả những vấn đề cô không tài nào hiểu nổi trong quá khứ đều đã có lời giải. Tại sao Lancer lại tuyệt tình như vậy, tại sao anh ta lại sốt sắng ly hôn như vậy, tại sao muốn giải quyết theo kiểu “đánh nhanh thắng nhanh”, không cho cô lấy một cơ hội! Thì ra là như thế! Nỗi căm hận bấy lâu nay Tuyết Nhung kìm nén trong lòng giờ bốc lên ngùn ngụt: Cô phải giết đôi gian phu dâm phụ đó! Nhất quyết không thể tha cho bọn chúng!

Cô yêu cầu tài xế quay trở lại khách sạn nọ. Trong khoảnh khắc bước chân xuống xe, cô đã nghĩ đến màn bắt ngay tại trận đôi gian phu dâm phụ đó. Cô sẽ khiến cho bọn chúng không còn đường chối cãi. Tuyết Nhung đi đến quầy lễ tân của khách sạn, tỏ vẻ hết sức thoải mái và thành thật nói với cô tiếp tân tóc vàng trông giống hệt một học sinh cấp ba: “Tôi là vợ của ông Lancer ở phòng 539. Lúc nãy đi ra ngoài, tôi quên mất thẻ ở trong phòng, mà chồng tôi giờ đã ra ngoài nên tôi muốn mượn tạm một chiếc thẻ khác.” Sau khi kiểm tra chứng minh thư của Tuyết Nhung, cô tiếp tân tết bím đuôi sam nọ liền đưa cho cô một chiếc thẻ khác mà không hề nghi ngờ.

Tuyết Nhung đi vào thang máy, phòng của Lancer ở tầng năm. Lúc này, lòng bàn tay cô đầm đìa mồ hôi, còn trái tim cô như se lại, đau nhói, cổ họng đắng chát. Tuyết Nhung không hiểu mình đang làm gì, đang muốn làm gì và liệu kết quả sẽ ra sao? Giờ đây, cô chỉ biết lê từng bước nặng nề đến gần, đến gần, gần hơn nữa. Cô quẹt chiếc thẻ đã thấm ướt mồ hôi vào ổ khóa căn phòng 539. Tuyết Nhung lấy tay vịn cửa, rồi đầy mạnh. “Rầm” cánh cửa bật tung ra.

Trước mặt cô là cảnh Lancer và Susan trên người không một mảnh vải quấn chặt lấy nhau… Cả hai đang làm tình một cách điên loạn. “Các người đang làm trò ghê tởm gì vậy?” Tuyết Nhung căm phẫn hét lên.

Lancer trợn to đôi mắt nhìn cô, kinh hãi không thốt nên lời. Susan vội vàng quơ lấy một miếng thảm che người, sau đó hung hãn chỉ tay về phía Tuyết Nhung quát: “Cô cút ra cho tôi! Cô có quyền gì mà dám vào đây gây sự? Nếu còn chưa chịu đi thì đừng trách tôi gọi cảnh sát!” Vừa nói cô ta vừa cầm điện thoại đặt ở chiếc tủ đầu giường lên.

Lancer vội ngăn Susan lại: “Đừng làm thế, xin em đừng làm thế! Đây đều là lỗi của anh!” Anh ta vừa nói vừa bật khóc thành tiếng.

Tuyết Nhung bỗng thấy buồn nôn, ghê tởm đến buồn nôn! Vở kịch “Tiểu Tam”, “Nhị Nãi” của Trung Quốc giờ đã đến Mỹ và được diễn ngay trước mặt cô. Tại sao chúng lại bẩn thỉu đến thế! Tại sao cô lại phải chứng kiến cảnh tượng nhơ bẩn nhất của thế giới này? Cô mù mắt hay sao mà lại có thể đầu gối tay ấp với gã đàn ông đê tiện như vậy?

Lancer đã mặc quần áo, quỳ rạp trước mặt Tuyết Nhung, nước mắt đầm đìa. Nhưng Tuyết Nhung lại có cảm giác mình hoàn toàn không quen biết gã đàn ông người Mỹ này. “Bây giờ anh không còn mặt mũi nào để đối diện với em, cũng không biết phải nói gì. Anh thực sự xin lỗi em, chỉ cần tha cho bọn anh, anh sẽ làm tất cả những gì em muốn, chỉ cần em nói ra…”

“Lancer!” Susan giận dữ gào lên: “Không phải sợ cô ta! Dù ngày hôm nay cô ta có đến tòa kháng án thì cũng chẳng thay đổi được điều gì! Anh muốn ly hôn thì ly hôn, cô ta không muốn thì vẫn phải làm theo! Chẳng có chuyện gì giữa hai chúng ta cả! Cô ta không thể thay đổi luật pháp nước Mỹ, mà chỉ tự chuốc lấy nhục nhã về mình thôi!”

Tuyết Nhung ném cái nhìn kinh tởm về phía hai kẻ đê tiện, chẳng đáng để cô đôi co nhiều lời với bọn chúng. Tuyết Nhung quay người bước đi. Cô phải mau chóng rời khỏi cái nơi bẩn thỉu chẳng khác gì địa ngục này.

Khi trở về nơi được gọi là “nhà”, vừa bước vào cửa, Tuyết Nhung đã thề trước di ảnh của mẹ: cô sẽ không tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng nữa, sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt nữa, sẽ không vì chút yếu lòng mà tha cho đôi gian phu dâm phụ kia. Từ đầu đền cuối, cô đã bị bọn chúng che mắt, bị lừa dối, bị ức hiếp, bị chà đạp. Cô tuyệt đối không chịu ly hôn! Cô tuyệt đối không thể để bọn chúng được thanh thản ra đi sau một loạt những tội ác đã gây ra. Cô sẽ khiến bọn chúng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Cô phải kháng án. Pháp luật phải bảo vệ hôn nhân, không được tiếp tay cho cái ác. Bây giờ, cô đã bắt tại trận hai kẻ gian dâm, như vậy là bọn chúng đã phạm tội thông dâm. Mặc dù tòa án đã phán quyết ly hôn, nhưng cô đã có trong tay bằng chứng mới, nên tòa án nhất định sẽ lật lại vụ việc, đưa vụ ly hôn của cô về tòa án địa phương để tiến hành xét xử lại từ đầu. Tuyết Nhung tin vào sự công bằng của luật pháp Mỹ.

Tối đó, Tuyết Nhung đã viết đơn kháng án. Sáng hôm sau, cô nộp đơn lên tòa án. Theo cô được biết, luật pháp Mỹ quy định, sau ba tháng kháng án, tòa án mới đưa ra phán xét cuối cùng. Nhưng cô hoàn toàn không thể ngờ, chỉ sau ba tuần nộp đơn, cô đã nhận được quyết định sẽ giữ nguyên phán xét của tòa án địa phương! Mi-chi-gân áp dụng “luật ly hôn không lỗi”, cho dù có bằng chứng chứng minh lỗi thuộc về đối phương, nhưng chỉ cần đối phương kiên quyết đòi ly hôn thì tòa án vẫn phải cho phép ly hôn. Hơn nữa trong quá trình điều tra không phát hiện quan tòa và đương sự không có mối quan hệ lợi ích nào, cũng không có bất kỳ ai sai sót trong quá trình xét xử nên vụ ly hôn sẽ không được lật lại nữa.

Trời ơi! Đây chính là luật pháp Mỹ sao? Tại sao lại không bảo vệ hôn nhân của cô, cũng không trừng phạt những kẻ phá hoại hôn nhân của người khác! Cuối cùng thì sai cũng như không, có tội mà như không có tội, liệu có yếu tố” luật pháp” trong hai chữ ly hôn đó không?

Tuyết Nhung lập tức liên hệ với báo chí, hi vọng sẽ nhận được sự trợ giúp từ phía họ. Nhưng thật không ngờ, bọn họ chẳng mấy hứng thú với vụ ly hôn này của cô. Họ cho rằng chuyện một gã da trắng người Mỹ và một phụ nữ nhập cư Trung Quốc ly hôn với nhau, người chồng đòi ly hôn, cô vợ nhất quyết không chịu chẳng thể viết được thành một cái tin. Những vụ việc này ngày nào chẳng có, thậm chí còn kịch tính, khốc liệt, tàn nhẫn, máu me hơn thế này nhiều. Vậy nên chuyện của Tuyết Nhung có gì đáng để nói chứ? Ngay cả những người bảo vệ chủ nghĩa nữ quyền cũng chẳng thèm bận tâm đến suy nghĩ đòi quyền bình đẳng thông qua việc không chấp thuận ly hôn, ngược lại còn dè bỉu và chế nhạo. Ở nước Mỹ bây giờ, ai còn nhắc đến nữ quyền? Ai còn thảo luận xem luật ly hôn có công bằng với người phụ nữ hay không? Chuyện này đã trở thành cháo thừa canh cặn mà người ta không muốn nhắc đến nữa. Ai còn muốn xào xáo lên thì kẻ đó đúng là lỗi thời, rồi cũng sẽ bị xã hội này cô lập mà thôi.

Lúc này, Tuyết Nhung cảm thấy như có hàng ngàn con ngựa hoang đang lồng lên điên cuồng trong đầu mình, chỉ muốn đập đầu vào tường. Cô không ngừng tự hỏi bản thân, bây giờ mình phải làm gì? Mình phải làm gì? Rồi cô lại ra sức cắn môi, nhắc nhở mình: “Đinh Tuyết Nhung, mày nhất định phải giữ cái đầu lạnh để không làm ra những chuyện ngốc nghếch. Nhất định phải bình tĩnh, mày phải kìm lại nỗi căm hận trong lòng. Chỉ có vậy mày mới không làm chuyện dại dột, mới tìm lại được công bằng cho mình.”

Vài tiếng thoáng một cái đã trôi qua. Tuyết Nhung nhìn trân trân lên trần nhà nhợt nhạt, không thể nghĩ ra nổi một kế hoạch vẹn toàn. Đúng lúc nỗi tuyệt vọng trong lòng đã lên đến đỉnh điểm, cô nhìn thấy tấm ảnh của mẹ đặt phía trên lò sưởi. Bỗng nhiên, những kí ức về mẹ ùa về trong cô. Cô nhớ lại mẹ đã từng kể cho cô nghe một câu chuyện. Một ngày nọ, có một cô bé mải chơi trong rừng, rồi không may rớt xuống một chiếc giếng cạn rất sâu. Dưới đáy giếng, cô bé không ngừng gào khóc kêu cứu, nhưng vẫn chẳng có ai đến cứu vì chiếc giếng nằm trong rừng sâu hoang vắng, không ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của cô bé. Một ngày một đêm đã trôi qua, cô bé vừa đói vừa khát. Trong lúc mệt mỏi rã rời, cô bé đã nghĩ mình sẽ chết ở đáy giếng này. Nhưng cô không cam tâm chết một cách dễ dàng như vậy. Thế là, cô bé không gào thét nữa, mà cố gắng bình tĩnh lại, nghĩ cách thoát khỏi giếng. Chợt cô nhớ đến mái tóc dài của mình, và đã ra ngoài được nhờ vào mái tóc đó. Cuối cùng cô bé đó đã thoát chết bằng trí tuệ của chính mình. Mặc dù đó là một câu chuyện hoang đường và không quá sâu sắc, nhưng chính nó đã nhắc nhở cho cô biết, trong lúc rơi xuống đáy sâu của tuyệt vọng, nếu bình tĩnh vận dụng trí tuệ của mình, nhất định bạn sẽ lập được kỳ tích.

Người Trung Quốc thiếu rất nhiều thứ, nhưng thứ duy nhất không thiếu đó là trí tuệ. Phụ nữ Trung Quốc thiếu khả năng tự bảo vệ mình, nhưng khi bị ép đến bước đường cùng, họ sẽ phát huy trí tuệ phi thường. Vậy trí tuệ đó là gì? Đó chính là “một khóc, hai làm loạn, ba treo cổ tự vẫn”. Một trí tuệ vĩ đại biết bao! Đó không phải là cảnh giới cao nhất của trí tuệ mà một người phụ nữ Trung Quốc có thể đạt được sao? Đó không phải là khả năng “có một không hai” của phụ nữ Trung Quốc sao? Ngoài thứ trí tuệ này ra, người phụ nữ Trung Quốc bao đời nay phải chịu cảnh “thấp cổ bé họng” còn có cách tự bảo vệ mình hiệu quả hơn được nữa? Từ cổ chí kim, phụ nữ Trung Quốc luôn dùng cách này để phản kháng lại những ông chồng sai đường lạc lối, phản kháng lại những kẻ lãnh đạo tàn ác, phản kháng lại thế lực tàn bạo “ỷ mạnh hiếp yếu”. Cách làm này được phụ nữ Trung Quốc sử dụng rất hiệu quả, đánh đâu thắng đó, tuyệt đối không sai sót, tuyệt đối không mất tác dụng.

Cứ quyết định vậy đi, đã đến lúc Tuyết Nhung phải dùng đến “trí tuệ Trung Quốc” rồi. Cô cũng cần phải “một khóc, hai làm loạn, ba treo cổ tự sát”, sống chết liều mạng với đám người Mỹ đó một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.