Đến ngày hôm nay, Ngô Vũ mới thấm thía hết hàm nghĩa sâu sắc của câu thành ngữ “trước sau như một”. Trước đây khi ở bên Nam Nam, để thay đổi hình ảnh “đàn ông Trung
Quốc thô kệch” của mình, anh đã làm biết bao nhiêu chuyện lãng mạn mà
một người “đàn ông Trung Quốc thô kệch” không bao giờ làm được cho Nam
Nam như tặng hoa, tặng dây chuyền, đem đến những niềm vui nho nhỏ bất
ngờ, nói những lời ngọt ngào mà các cô gái vẫn thích nghe. Anh còn nhớ
mình đã từng than thở, nếu có thể được làm lại cuộc đời này, anh sẽ dùng cách lãng mạn này để theo đuổi Tuyết Nhung, để giành trọn trái tim của
cô ấy. Thậm chí anh còn tin mình sẽ làm tốt hơn cả Lancer. Nhưng bây
giờ, khi cuộc đời đã cho anh thêm một cơ hội nữa để làm lại, anh phải
làm gì co cô gái mà mình yêu nhất trên đời đây? Ngô Vũ đi vào cửa hàng
hoa quen thuộc. Bà chủ hàng hoa nhiệt tình giới thiệu cho anh ý nghĩa
của những bó hoa vừa xinh đẹp vừa lãng mạn. Anh cẩn thận lật từng bó hoa ra ngắm nghía, nhưng trong đầu lại không tưởng tượng được khuôn mặt của Tuyết Nhung khi nhận được hoa của anh. Trước những bông hoa rực rỡ đua
sắc, tâm trạng Ngô Vũ rối bời, thực sự anh không biết nên làm gì, cuối
cùng đành tay không rời khỏi hàng hoa. Cũng giống như vậy, khi đứng
trước cửa hiệu trang sức, trước cửa tiệm sô-cô-la hay những nơi đã từng
giúp Ngô Vũ phát huy được hết trí tưởng tượng lãng mạn của mình, anh đều lưỡng lự không thể quyết định, cuối cùng đành ngậm ngùi bỏ qua tất cả.
Ngô Vũ mỉa mai thay cho mình. Anh yêu một người con gái, thậm chí yêu
đến mức không đủ dũng khí để mua tặng cô ấy một món quà thể hiện tình ý
của mình. Anh thấy mình thật quá vô dụng và ngốc nghếch!
Không
làm được những việc lãng mạn, Ngô Vũ chỉ còn cách trở lại là một chú ong thợ tận tụy và trung thành với Tuyết Nhung như trước, làm những việc
trước đây anh đã từng làm. Khi họ đi diễn thuyết hoặc biểu diễn trên
những chiếc xe đường dài, anh thường âm thầm kê một chiếc gối mềm mại
sau chỗ ngồi của Tuyết Nhung vì anh biết cột sống của cô không tốt do
luyện đàn từ nhỏ, nếu ngồi xe lâu sẽ bị đau nhức. Anh cũng giống như bao người con trai khác, chỉ biết rối rít chạy theo sau xách đồ cho cô,
xách tất cả những gì anh cảm thấy cần phải xách. Thậm chí có một lần,
thấy Tuyết Nhung mệt mỏi, anh còn tháo hộp đàn ra khỏi vai cô, sau đó
khoác lên vai mình. Dáng vẻ khệ nệ mỗi vai một chiếc đàn của anh khiến
đám người Mĩ cười thầm trong bụng. Đương nhiên ngoài những việc đó ra,
Ngô Vũ còn quan tâm đến khẩu vị ăn đặc Trung Quốc của Tuyết Nhung. Trong văn phòng họ thuê có một gian bếp nhỏ. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy gắp từng miếng mì lên ăn, say sưa đến mức chẳng thèm lau những giọt mồ hôi lấm
tấm trên trán, lòng anh lại sung sướng như muốn hát lên thật to.
Hạnh phúc là gì nhỉ? Ngô Vũ nghĩ, tất cả những điều đó chính là hạnh phúc
của anh. Mặc dù niềm hạnh phúc đó với người khác có vẻ nhỏ bé và nông
cạn. Nhưng với anh chẳng cần phải nắm tay, chẳng cần phải hôn nhau, cũng chẳng cần phải nói chuyện yêu đương... chỉ cần thế thôi là đủ. Được
ngắm nhìn cô ấy, chăm sóc cô ấy, khiến cô ấy vui vẻ làm những việc cô ấy thích, sống cuộc sống cô ấy muốn, đó chính là hạnh phúc của anh. Mỗi
lần nghĩ vậy, nước mắt anh lại lưng tròng, bởi vì anh xúc động, xúc động khi ông trời lại cho mình thêm một cơ hội nữa. Thậm chí anh còn nghĩ,
ông trời đã ban cho anh ân huệ gì vậy? Mặc dù không tin vào thần thánh
nhưng giờ đây Ngô Vũ cũng bắt đầu phải suy nghĩ. Liệu thượng đế mà người đời vẫn tin tưởng và sùng bái có thực sự tồn tại trên thế gian này?
Nhưng nếu không có sức mạnh của thần thánh thì làm sao anh có được ngày
hôm nay? Có lẽ, một ngày nào đó, anh sẽ phải đi đến nhà thờ, để nói lời
“cảm ơn” với đấng toàn năng.
Nếu như mọi thứ cứ mãi mãi chạy theo quỹ đạo đó thì hay biết bao. Song, cuộc sống sở dĩ phức tạp và đa dạng
là vì bản thân nó luôn có sự biến đổi không ngừng.
Năm ngoái, sau khi Ngô Vũ và Nam Nam quay trở về từ nhà của Tuyết Nhung, hai người đã
có một cuộc nói chuyện rất dài. Kể từ đó, họ dần dần trở nên xa cách. Là một người con gái, bề ngoài Nam Nam có vẻ đã bỏ cuộc, nhưng trong lòng
cô vẫn chưa quên được Ngô Vũ. Với một người phụ nữ có năng lực, có tiền
đồ, không cần phải dựa vào tiền bạc và địa vị của đàn ông như Nam Nam
thì điều quan trọng hơn cả khi lựa chọn người yêu là tính cách nhân phẩm của anh ta, sự hòa hợp giữa hai người và cách cư xử của anh ta với
những người xung quanh. Nếu dựa theo những yếu tố đó thì Ngô Vũ chính là người xuất sắc nhất trong tất cả những người đàn ông mà cô biết. So với đàn ông Trung Quốc, anh ấy là người có tình nghĩa và trách nhiệm nhất,
hơn thế còn rất hiểu ý người khác. Còn nếu so với đàn ông Mĩ, anh ấy là
người thoải mái, thẳng thắn và thành thật hơn cả. Dù có soi xét hay so
sánh thế nào thì Ngô Vũ vẫn luôn là người đàn ông đáng để cô giao phó cả cuộc đời mình. Mặc dù cô biết rõ trái tim Ngô Vũ sớm đã dành cho Tuyết
Nhung, nhưng cô vẫn nuôi hi vọng anh ấy sẽ là của mình. Bởi vì, thứ
nhất, Tuyết Nhung đã kết hôn với người khác, thứ hai, Ngô Vũ là một
người đàn ông thông minh và ưu tú, dù yêu Tuyết Nhung thế nào, anh ấy
cũng không thể ngốc đến mức ở vậy cả đời, xã hội hiện đại này làm gì có
người đàn ông nào có được phẩm chất “phi thường” ấy? Thứ ba, cô cũng rất tự tin hơn vào bản thân mình. Mặc dù không có được vẻ đẹp thanh nhã
thoát tục như Tuyết Nhung, cũng không đa tài như cô ấy nhưng Nam Nam
cũng là một trong số những cô gái Trung Quốc nổi bật nhất ở vùng đất Bắc Mĩ này. Không nhắc đến sự thông minh tháo vát trong công việc, Nam Nam
là một cô gái mạnh mẽ, khiêm tốn, cởi mở, luôn lo nghĩ cho người khác,
không giả tạo giảo hoạt, được mọi người yêu mến. Cô cho rằng mình hợp
với Ngô Vũ hơn Tuyết Nhung, Tuyết Nhung là kiểu phụ nữ thích làm theo ý
của mình, kiêu ngạo, chỉ biết sai khiến đám đàn ông, để họ xoay như
chong chóng phục dịch cô ta. Nếu sống cùng cô ta, Ngô Vũ chắc chắn sẽ
rất mệt, rất vất vả, thậm chí còn phải hi sinh tài năng, sự nghiệp và
tiền đồ của mình, cả đời làm trâu làm ngựa cho người phụ nữ đứng sau ủng hộ anh ấy, khích lệ anh ấy, giúp anh ấy phát huy hết tài năng và sức
sáng tạo của mình để trở thành một người thành đạt trong xã hội. Và
người phụ nữ đứng sau lưng Ngô Vũ, chẳng thể là ai khác, mà phải là cô.
Ngoài sự tự tin, còn có một điểm khiến Nam Nam tự tin hơn vào mối quan hệ của hai người. Thời gian trôi đi, ánh mắt của Ngô Vũ đã dần dần hướng về
phía cô. Anh ấy đã quan tâm đến sự tồn tại của cô, trân trọng tấm chân
tình của cô, cuối cùng đã giao trái tim anh cho cô. Khi Ngô Vũ xin cô
cho anh thêm một chút thời gian nữa, lòng Nam Nam rất buồn. Nhưng dù
vậy, cô vẫn không quá lo lắng. Vì cô thấy đây chẳng qua chỉ là chút sóng lòng khi anh gặp lại Tuyết Nhung mà thôi, chỉ cần có thời gian, những
con sóng kia sẽ tiêu tan, Ngô Vũ sẽ sắp xếp lại những tình cảm rối loạn
trong lòng mình và trở về bên cô. Song, người tính không bằng trời tính. Mọi việc không như ý muốn, mà hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu và sự
tưởng tượng của cô. Từ sau cuộc nói chuyện rất dài trên xe hôm đó, Ngô
Vũ rất ít khi liên lạc với cô. Mỗi khi cô gọi điện thoại hay gửi email,
Ngô Vũ đều tỏ ra rất khách sáo, mà thực ra là đang có ý muốn giữ khoảng
cách với cô.
Cứ thế, vài tháng đã trôi qua, Nam Nam phát hiện
mình càng ngày càng mất hết kiên nhẫn. Nhưng đến khi quyết định hành
động, cô lại bất ngờ nhận được tin Tuyết Nhung và Lancer đã ly hôn. Đó
chính là hôm cô vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Ngô Vũ liều mình lao ra giữa trời bão tuyết, chỉ để đến với Tuyết Nhung. Khi trở về, anh ấy đã kể lại toàn bộ tình hình của Tuyết Nhung cho cô nghe. Cô vẫn còn
nhớ câu cuối cùng mà Ngô Vũ nói với mình qua điện thoại: Chuyện của
Tuyết Nhung cũng là chuyện của anh. Anh đã từng hứa với cô ấy, bất kỳ
lúc nào cần có anh thì anh nhất định sẽ ở bên cô ấy. Từ bây giờ, anh
phải thường xuyên đến Saint Joshep nên sẽ ít liên lạc với em. Là một
người bạn, anh hi vọng em sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt và có được
hạnh phúc của riêng mình”. “Trời ơi!” Nam Nam đau đớn đặt điện thoại
xuống. Người con trai mà cô đã chọn, người con trai mà cô tưởng đã chắc
chắn thuộc về mình giờ lại chỉ giống như một cơn gió thoảng qua. Anh ấy
nói mình có một lời hứa với Tuyết Nhung, nhưng lời hứa của đàn ông là gì chứ? Liệu có bao nhiêu gã đàn ông thực hiện được lời hứa của mình? Đó
chẳng qua chỉ là cái cớ, là lời nói dối của Ngô Vũ mà thôi. Anh ấy có
một lời hứa với Tuyết Nhung, vậy còn cô thì sao? Cô là gì với anh ấy?
Anh ấy là gì của cô? Lẽ nào từ trước tới giờ, anh ấy chưa từng thích cô? Lẽ nào anh ấy chỉ coi cô là vật thay thế Tuyết Nhung? Có lẽ, đối với
anh ấy, cô chỉ giống như không khí, vẫy tay là đến, khua tay thì đi.
Nam Nam không phải là loại hồ ly tinh như Phan Kim Liên, cũng không là loại đàn bà bề ngoài thì dịu dàng hiền thục nhưng trong lòng lại ngầm bày
mưu tính kế, gian xảo nham hiểm như Giả Bảo Thoa. Nam Nam giống như một
ngọn núi lửa. Khi không hoạt động, nó thật yên bình và hiền hòa với
những cánh rừng xanh mướt, nhưng khi bị tác động bởi sự đứt gãy các địa
tầng, nó sẽ bừng tỉnh dậy sau cơn mê, giận dữ phun trào những dòng nham
thạch nóng bỏng cao hàng vạn trượng.
Trong khoảng thời gian vụ ly hôn của Tuyết Nhung làm dậy sóng dư luận, ngoài giờ làm, Nam Nam dành
hầu như toàn bộ thời gian của mình để tìm kiếm thông tin trên mạng. Cô
không bỏ qua bất kỳ một tình tiết nào liên quan đến Tuyết Nhung và
Lancer, chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của họ. Có thể nói, Nam Nam
nắm bắt được mọi tình tiết trong vụ ly hôn này. Khi đài truyền hình
truyền hình trực tiếp vụ Tuyết Nhung đòi tự sát, cô đã nhìn thấy hình
ảnh của Ngô Vũ. Thật là một gã đàn ông vô dụng và kém cỏi! Cô hận anh
ta. Sự phẫn nộ và căm hận trong cô bỗng chốc trút hết ra ngoài. Một phụ
nữ đã kết hôn rồi lại ly hôn dù có là thần tiên trên trời thì cũng chỉ
là đồ cặn bã. Vậy mà Ngô Vũ gã đàn ông trước đây bị kẻ khác đá đi không
thương tiếc, giờ lại coi đôi giày nát kia như bảo bối, lao đến nhặt nó
lên. Cô đúng là có mắt như mù, tại sao lại phải lòng một gã đàn ông đê
tiện đến thế?
Nhưng dù có mắng có chửi thế nào đi chăng nữa thì
trái tim cô cũng không thể gột rửa hết hình bóng của người đàn ông đó.
Nếu như Ngô Vũ chỉ coi cô là không khí, thì cô lại không thể coi anh ấy
như vậy. Cô đã được ấn định làm kẻ bị giày vò, và cũng được ấn định để
trở thành kẻ vì yêu mà hận, vì hận mà thù, vì thù mà phải báo thù. Từng
giây, từng phút, lòng cô như bị ngọn lửa căm hận thiêu đốt, ngủ không
nổi, nuốt không trôi. Những lúc cô muốn khóc thì lại không thể khóc,
những lúc không muốn khóc thì nước mắt lại cứ thế tuôn trào. Có lúc cô
đã dùng lý trí để tự hỏi mình, tại sao cô lại phản ứng gay gắt đến thế
trong khi cô và Ngô Vũ mới chỉ trong giai đoạn tìm hiểu nhau, cả hai vẫn chưa hôn nhau lần nào, đừng nói là lên giường với nhau. Anh và cô cũng
không được coi là người yêu chính thức của nhau. Hơn nữa, Ngô Vũ chưa
từng hứa với cô bất kỳ điều gì, cũng chưa bao giờ đảm bảo cho tương lai
của hai người. Họ chẳng qua chỉ gần gũi hơn bạn bè một chút mà thôi. Nam Nam cố gắng ép mình phải đối mặt với sự thật rằng Tuyết Nhung và Ngô Vũ rất có thể sẽ quay lại với nhau, nhưng sự cố gắng này của cô chỉ là tạm thời, hoàn toàn không có tác dụng. Lúc nào tâm trí của Nam Nam cũng
giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động, cuộn trào những dòng dung
nham nóng bỏng. Mỗi khi nhìn thấy Tuyết Nhung và Ngô Vũ được phỏng vấn
cùng nhau trên truyền hình, sự thấu hiểu nhau và mối giao tình của họ
khiến ngọn núi lửa trong đầu Nam Nam không còn khống chế được nữa. Nó đã vượt ra khỏi cảnh giới cho phép, giận dữ phun trào.
Nam Nam đã gọi điện thoại cho Tuyết Nhung. Chiều hôm sau, họ gặp nhau tại một quán cà phê cạnh trường.
“Tôi vẫn luôn theo dõi mọi động thái của cô”. Đó là câu đầu tiên Nam Nam nói với Tuyết Nhung.
“Thế à, cảm ơn cô!” Tuyết Nhung đã phần nào đoán được mục đích Nam Nam hẹn
mình ra nói chuyện, nhưng cô vẫn không bận tâm về chuyện đó. Tuyết Nhung nghĩ có lẽ vì gần đây mình và Ngô Vũ thường xuyên ở bên cạnh nhau nên
khiến Nam Nam có chút hiểu lầm. Cô tự trách mình quen được Ngô Vũ chăm
sóc, mà sơ ý quên mất cảm nhận của Nam Nam. Vì vậy, cô nhất định phải
giải thích rõ ràng với Nam Nam hiểu.
“Tôi rất đồng cảm với những
đau đớn mà cô đã phải chịu đựng, cũng rất khâm phục khả năng tự đứng dậy của cô sau khi đã trải qua nỗi đau lớn như vậy. Cô đã biến chuyện xấu
thành chuyện tốt, biến chuyện của một cá nhân thành mối quan tâm của
toàn xã hội. Là đồng bào của cô và cũng là một người phụ nữ, bất luận
đứng trên phương diện nào tôi cũng đều rất khâm phục cô.” Nam Nam nói
với vẻ vô cùng bình tĩnh, đến mức bản thân cũng thấy ngạc nhiên trước
những biểu hiện của mình.
“Tôi thật lòng hi vọng cô sẽ gia nhập hội của chúng tôi nếu có hứng thú!”
“Tôi rất muốn gia nhập, nhưng tôi không cho rằng Ngô Vũ cũng muốn như vậy.” Nam Nam ấm ức nói.
“Tại sao?” Tuyết Nhung có phần bất ngờ. Từ khi quay trở lại Ann Abor, mặc dù Tuyết Nhung ít khi nghe Ngô Vũ nhắc đến Nam Nam, nhưng cô thấy không
tiện để hỏi chuyện của hai người họ.
“Từ khi cô chuyển về Ann
Abor, Ngô Vũ đã không còn liên lạc với tôi nữa.” Cả hai lại im lặng rất
lâu. Một lúc sau, Nam Nam mới nói tiếp: “Tôi thấy tôi đã bị tổn thương
một cách sâu sắc.”
“Xin cô đừng hiểu nhầm mối quan hệ của chúng
tôi. Giữa tôi và Ngô Vũ thực sự chưa xảy ra bất cứ chuyện gì không nên.
Chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi. Tôi vừa trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, nên tuyệt đối không để mình lao vào một trò chơi tình ái khác, để
rồi lại làm tổn thương một cô gái vô tội như chính tôi. Xin cô hãy tin
vào những lời nói thật lòng này của tôi!”
“Tôi có thể tin và rất
muốn tin vào những lời thật lòng của cô, nhưng lại không thể tin Ngô Vũ. Cô có muốn bị người đàn ông coi là thảm lau chân, là không khí, lúc
cần, anh ta sẽ lấy cô ra sử dụng, ngược lại lúc không cần thì lại vứt
bạn đi không thương tiếc không? Cho dù cô cũng là một kẻ bị tổn thương
vì bị phản bội, cho dù cô tuyệt đối không muốn trở thành kẻ thứ ba, để
rồi làm tổn thương một người con gái vô tội khác, cho dù cô cố ý hay vô
tình, thì liệu có chịu được cách anh ta đối xử với mình như vậy không?
Cô thấy tôi nói có lý chứ?” Nói đoạn, Nam Nam đứng dậy, bỏ đi.
Tuyết Nhung im lặng cúi đầu, lòng rối như tơ vò. Cô làm sao vậy? Ngô Vũ làm
sao vậy? Hai người họ ở bên nhau thì sao? Chẳng nhẽ hai người họ đã quá
đáng đến vậy? Liệu cô có quá ích kỉ, chỉ vì đạt được mục đích của mình
mà lợi dụng Ngô Vũ hay không? Tại sao cô chưa bao giờ nghĩ đến những cảm nhận của Nam Nam? Nói thẳng ra, thì cô cũng đã nghĩ tới, nhưng mỗi lần
như vậy cô lại tìm cho mình một cái cớ. Cô cho rằng mình và Ngô Vũ chỉ
là có mối quan hệ bạn bè và công việc đơn thuần, không làm bất cứ chuyện gì quá đáng. Đương nhiên, giờ suy xét lại, Tuyết Nhung thấy mình đã
sai. Vì sự ích kỉ của mình, cô đã làm tổn thương một người con gái khác. Cô thấy mình thật đáng xấu hổ, thật đáng trách! Mục đích của Nam Nam
khi tìm đến cô để nói những lời này quá rõ ràng, đó là muốn cô cắt đứt
mọi quan hệ với Ngô Vũ, muốn cô một lần nữa nói lời “tạm biệt” với anh
ấy. Nghĩ đến đây, trái tim đã bình lặng trở lại của cô lại dậy sóng, một nỗi đau âm thầm giằng xé tâm can. Tạm thời không nhắc đến tất cả những
việc Ngô Vũ đã làm cho Tuyết Nhung từ trước tới giờ, trong suốt quá
trình cô tiến hành ly hôn, bắt đầu lại cuộc sống độc thân và đạt được
kết quả ngày hôm nay, Ngô Vũ luôn ở bên, ủng hộ từng bước cô đi. Đối với cô, Tim và Ngô Vũ luôn ở bên, ủng hộ từng bước cô đi. Đối với cô, Tim
và Ngô Vũ đã thân thiết như chân tay, nếu dùng dao chặt đi một trong
hai, thì chẳng khác nào một sự giày vò nữa mà ông trời đã giáng xuống
đầu cô. Vậy tình cảm mà cô dành cho Ngô Vũ lúc này là gì? Ngoài tình
thân liệu còn có tình cảm nào khác nữa không? Đây là câu hỏi mà một thời gian dài sau khi ly hôn cô không muốn nghĩ đến, cũng không dám đối mặt. Sau khi trải qua một tình yêu mãnh liệt và một cuộc ly hôn cũng quyết
liệt chẳng kém, Tuyết Nhung thấy mình không còn đủ tư cách để quay lại
với Ngô Vũ. Cô chợt nhớ đến câu thành ngữ “Thức lâu mới biết đêm dài, ở
lâu mới biết lòng người có nhân”. Giờ nghĩ lại, Tuyết Nhung nhận ra Ngô
Vũ mới là người đàn ông xứng đáng để cô trao gửi trái tim mình. Nhưng
mọi thứ đều đã muộn, cô không thể quay đầu lại được nữa, vậy nên đã đến
lúc để cô dứt hẳn với anh ấy.