Mộ Trung Vô Nhân: Quỷ Trượng Phu

Chương 4: Tắm cùng hắn



Không phải là..Khương Vũ Bạch đã từng muốn xé tấm ảnh này sao?

Hắn......

Hận ta sao......

Ta dùng ngón tay chùi nước mắt, đặt khung ảnh về chỗ cũ.

"Ách a!" Ta nghe thấy trong phòng tắm phát ra tiếng gầm giận dữ.

Khương Vũ Bạch, hắn làm sao vậy?

Ta lập tức đi vào, phát hiện hắn ngồi trong bồn tắm, trên mặt đất là những mảnh gương nhỏ. Hắn thở hổn hển từng nhịp từng nhịp, kịch liệt giống như cá bị mắc cạn.

Hắn vừa rồi nhất định là qua gương, thấy được bộ dáng của chính mình..Cho nên..

Ta sợ hắn lại làm cái gì gây thương tổn đến mình, chạy một mạch tới, nâng mặt hắn lên, nói với hắn "Khương Vũ Bạch...Khương Vũ Bạch, anh nhìn em đi. Không cần kích động được chứ, bình tĩnh lại"

"Không cần kích động?" Đôi mắt của hắn đột nhiên nhắm lại, che kín đi tơ máu "Nếu cô trở thành cái dạng này, cô còn không kích động sao?"

Ta á khẩu không trả lời được. Không có roi da quất trên người, nhưng ta lại cảm thấy đau đớn như vậy, cho dù ta là đau trên người hay ở trong lòng, đó vẫn là hai loại cảm thụ bất đồng.

Khương Vũ Bạch gào to chất vấn ông trời "Vì cái gì, rốt cuộc là vì cái gì? Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì? Ông trời lại muốn giày vò tôi.."

"Bỗng nhiên qua vài giây, giống như thiên sứ vừa bay qua.. Nhìn em mỉm cười, thời gian cũng phải im lặng...Quan sát từ phía xa...Tình yêu là như thế...Vì đã yêu người mất rồi...Ở trong lòng tôi lưu lại một vị trí..." Đối mặt với Khương Vũ Bạch như vậy, ta khổng biết nói gì. Vì thế, ta đành nghẹn ngào hát lên bài hát khi xưa chúng ta thích nhất [Không xa]  "Tuy rằng phía trước mơ hồ...Nhưng là lí tưởng rành mạch...Giống như tất cả mọi người...mong em có thể hạnh phúc."

Ta gắt gao cầm lấy tay hắn, cảm nhận được hắn đang dần trấn tĩnh lại. Hắn nhìn thẳng về phía trước, giống như trong trí nhớ thấy được điều gì. Ta quỳ trên mặt đất, ngắm sườn mặt của hắn, nửa gương mặt đối diện với ta kia hoàn hảo không có chút tổn hao, chỉ có vài vết xước rất nhỏ, đường cong tuấn lãng kia khiến người ta không đành lòng mà muốn ngắm mãi.

"Khương Vũ Bạch." Ta nuốt xuống chút nước bọt "Chúng ta kết hôn được chứ. Mọi chuyện sẽ dần ổn thôi. Em không về Mỹ nữa, có không tốt nghiệp cũng sẽ không quay về. Từ nay em sẽ chăm sóc anh, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau...Được chứ...Em sẽ chăm sóc anh thật tốt.." Hắn quay đầu sang, kinh ngạc nhìn ta. Đường cong tuấn mỹ cùng nửa mặt dữ tợn kia ở trên cùng một gương mặt thật không hài hòa. "Cô...... Nói...... Cái gì......"

Ta cười với hắn, gằn từng chữ lặp lại lời kia "Em nói...... Chúng ta kết hôn...... Được chứ?"

Hắn run rẩy một chút, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: "Không! Cô đi đi!"

Đi? Hắn bảo ta đi? Được cầu hôn xong, thế nào lại có phản ứng như vậy...

"Cô đi đi, trước khi tôi đổi ý" Hắn quay đầu sang một bên, không hề nhìn ta...

Ta cầm cầm lấy khăn tắm, tẩm ướt xong, lấy ra một ít dầu tắm, xoa nhẹ trước ngực của hắn "Anh biết em sẽ không rời đi. Mười năm, là khoảng thời gian rất dài. Con đường phía trước của chúng ta lại càng dài hơn. Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc. Chờ mọi chuyện khá lên, chúng ta liền kết hôn"

Hắn lại run rẩy một chút "Cô hiện tại nói như vậy, chỉ là bởi vì thương hại tôi. Qua chút thời gian, cô sẽ chán ghét tôi. Tôi chỉ còn nửa khuôn mặt nam nhân, mà cô ở nước Mỹ trở về sẽ trở thành tiến sĩ, tôi...không xứng với cô"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.