Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 114: Chìa khóa



Hoàng Thế Vinh vừa kéo được tay của Mike ra liền phát hiện phía quầy bar đối diện có bóng người quen thuộc đang nhìn về phía mình, ánh mắt thẳng tắp kia liền khiến cho hắn lập tức luống cuống khó xử. Hắn vội đứng dậy đi về phía quầy bar muốn giải thích rõ ràng một chút.

Cự Long đột nhiên nắm lấy bàn tay của Tô Đồ Lang Quân, Tô Đồ Lang Quân nãy giờ không để ý đến anh ta, cho nên bị bất ngờ chạm tới bàn tay liền không phòng bị. Mà Hoàng Thế Vinh một lòng muốn bước nhanh về phía cậu, lúc này cũng nhìn thấy cảnh kia, trong lòng lập tức có lửa nóng bốc lên nghi ngút, gương mặt hằm hằm đi tới như muốn đánh người.

Tô Đồ Lang Quân thu tay lại, cậu lại cầm lấy ly cocktail khẽ nhấp một ngụm, Cự Long ở bên cạnh nói:

"Không cần phải ngại ngùng, kỹ năng của tôi rất tốt, đảm bảo sẽ khiến cho cậu tận hứng"

Hoàng Thế Vinh nhanh chóng đi tới, lại nghe thấy lời nói kia lọt vào trong tai, tên này là muốn cái gì ở Tô Đồ Lang Quân chứ:

"Quân Quân"

Tô Đồ Lang Quân ngẩng đầu nhìn Hoàng Thế Vinh, Cự Long cũng quay sang nhìn tới hắn đánh giá quan sát:

"Cậu đến từ lúc nào thế?"

Tô Đồ Lang Quân khẽ nhếch môi:

"Mới đến 20 phút trước"

Hoàng Thế Vinh liếc ánh mắt cảnh cáo nhìn tới Cự Long:

"Nhường chỗ được không?"

Dù sao người tới cũng là khách, Cự Long tuy rằng có chút không muốn rời khỏi đây, nhưng lai không muốn làm phật ý khách hàng cho nên đành đứng dậy rời đi. Hoàng Thế Vinh ngồi xuống ghế vừa rồi Cự Long ngồi, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay của Tô Đồ Lang Quân:

"Nơi này không thích hợp để cậu đến đâu"

Tô Đồ Lang Quân chậm rãi đáp:

"Cũng không phải thường xuyên đến, chỉ là hôm nay không có việc gì làm, đột nhiên muốn đến nhìn cậu thôi"

Hoàng Thế Vinh kéo ghế ngồi sát bên cạnh Tô Đồ Lang Quân:

"Nếu như muốn nhìn tớ thì gọi tớ về là được rồi, đến nơi này làm gì"

Tô Đồ Lang Quân khẽ mỉm cười, trong ánh mắt lại giống như không cười:

"Không muốn tớ đến đây hả, hẳn là làm phiền cậu với đầu bài 17 tuổi của Tân Phổ rồi. Nhưng mà phải nhắc nhở cậu, đối phương chưa 18 đâu, đi quá xa không tốt"

Hoàng Thế Vinh cười khổ sở, đưa tay nắm nắm lấy bàn tay của Tô Đồ Lang Quân:

"Mặc kệ cậu ta 17 hay 18, tớ làm gì có suy nghĩ xa với cậu ta đâu"

Tô Đồ Lang Quân cười nhẹ:

"Không thích hả, tớ thấy cậu ấy cũng không tệ mà"

Hoàng Thế Vinh thở dài:

"Quân Quân à, đời này ngoài cậu ra thì tớ nhìn đều không vừa mắt ai được cả"

Tô Đồ Lang Quân quay sang nhìn Hoàng Thế Vinh, mắt thấy nút áo trước ngực hắn vừa mới rồi bị Mike cởi ra còn chưa kịp đóng lại, liền đưa tay về phía trước giúp hắn chậm rãi cài lại nút áo kia:

"Nhìn cậu mà xem, quần áo xộc xệch, dáng vẻ này chẳng đường hoàng chút nào"

Hoàng Thế Vinh cười cười, nhanh chóng lảng sang chuyện khác:

"Về nhà nhé"

Tô Đồ Lang Quân nhẹ giọng đáp:

"Tớ có lái xe đến"

Hoàng Thế Vinh trả lời:

"Hôm nay xe của tớ lại để ở công ty rồi"

Tô Đồ Lang Quân cười nhẹ:

"Vậy đi thôi"

Lúc đứng dậy bước ra khỏi quán bar, Hoàng Thế Vinh khoác lấy eo của Tô Đồ Lang Quân, cúi đầu thấp giọng ở bên tai cậu nói:

"Còn chưa tính sổ với cậu chuyện người vừa nãy ngồi ở quầy bar đâu nhé"

Tô Đồ Lang Quân cũng nhẹ giọng:

"Vừa mới rồi đầu bài 17 tuổi mặc sơ mi trong suốt, ánh mắt cậu liếc nhìn bao nhiêu lần rồi?"

Hoàng Thế Vinh cũng không phủ nhận mà lấp liếm thế này:

"Nhìn để so sánh một chút thôi, kết quả vẫn là người nhà mình đẹp hơn cả"

Tô Đồ Lang Quân hừ một tiếng, chiếc ferrari đỗ trong một góc tối không có ánh đèn, lại vừa vặn trời mưa lớn nên ngoài đường rất ít người qua lại. Hai người bọn họ vừa vào trong xe, liền giống như phát ra lửa nóng, trực tiếp ôm lấy nhau, hô hấp không thông:

"Là người nào nói tin tưởng tớ, để tớ đến nơi này, cuối cùng lại không an tâm đến đây giám sát hả?"

Tô Đồ Lang Quân vòng tay qua cổ của Hoàng Thé Vinh:

"Đến rồi mới biết, thì ra người nhà mình cũng không phải chính trực thẳng thắn như tớ nghĩ"

Hoàng Thế Vinh hôn một cái vào môi của Tô Đồ Lang Quân:

"Tớ luôn biết tự kiềm chế, sẽ không làm ra chuyện có lỗi với cậu"

Tô Đồ Lang Quân đưa tay cởi nút áo sơ mi trên người Hoàng Thế Vinh:

"Tớ có thể tin được hay không đây"

Hoàng Thế Vinh mỉm cười, kéo khóa quần của Tô Đồ Lang Quân xuống:

"Đảm bảo có thể tin tưởng"

Đúng lúc này, điện thoại của Hoàng Thế Vinh liền reo lên làm phá vỡ không gian nóng bỏng trong chiếc ferrari này. Hắn có điểm bực dọc, hơi dừng lại động tác một chút, nhanh chóng lấy điện thoại ra nhìn thử, trên màn hình hiển thị số của vị đối tác kia:

"Là đối tác gọi"

Tô Đồ Lang Quân gật đầu:

"Cậu nghe đi"

Hoàng Thế Vinh nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi, phía bên kia đầu dây phát ra tiếng nhạc ồn ào, khiến cho đối phương cũng phải lớn tiếng nói to hơn bình thường:

"Hoàng phó tổng, cậu đi đâu vậy? Mike đang tìm cậu kìa"

Hoàng Thế Vinh nghe được lời kia liền ngay lập tức nhìn tới Tô Đồ Lang Quân. Tô Đồ Lang Quân ánh mắt sâu xa nhìn hắn, cũng chẳng biết là cậu đang giận hay không giận nữa, cuối cùng Hoàng Thế Vinh liền ho một tiếng, trầm giọng nói thế này:

"Tôi có việc, phải về trước"

Người đàn ông ở bên kia vội nói thêm:

"Khoan đã Hoàng phó tổng, Mike nói với tôi rằng cậu đang cầm chìa khóa nhà cậu ta, chí ít cũng phải trả chìa khóa cho cậu ta rồi mới về chứ"

Hoàng Thế Vinh nhíu mày:

"Chìa khóa nào?"

Đúng lúc này, trước mặt của Hoàng Thế Vinh liền xuất hiện một chùm chìa khóa gồm một chìa khóa và một móc khóa, mà chiếc móc khóa kia lại in hình cặp mông cong vểnh cùng gương mặt của cậu thanh niên tóc vàng mắt xanh Mike đó. Hoàng Thế Vinh quả thật không biết vì sao Tô Đồ Lang Quân lại có thứ này, hắn cũng không biết thứ này rốt cuộc cách nào có thể tự chạy đến trong tay của cậu. Hoàng Thế Vinh sợ bị hiểu lầm, nhanh chóng hướng người bên kia nói một câu rồi trực tiếp tắt máy:

"Tôi có việc, cúp máy trước"

Tắt điện thoại, gương mặt của Hoàng Thế Vinh có điểm căng thẳng:

"Quân Quân, chìa khóa này... ở đâu ra vậy?"

Tô Đồ Lang Quân thản nhiên trả lời:

"Lấy được từ trong túi quần của cậu"

Hoàng Thế Vinh nhanh chóng giải thích:

"Quân Quân, cậu phải tin tớ, tớ thật sự không biết chiếc chìa khóa này vì sao lại ở trong túi quần tớ"

Tô Đồ Lang Quân vẫn vô cùng bình tĩnh, cậu nghiêng đầu nhìn hắn nói thế này:

"Vậy nên phải quay lại trả cho người ta đi"

Hoàng Thế Vinh có điểm cảnh giác:

"Quân Quân, cậu sẽ không giận tó chứ?"

Tô Đồ Lang Quân trả lời:

"Vì sao phải tức giận? Đi thôi, tớ cùng cậu vào trong"

Hoàng Thế Vinh gật đầu, hiện tại hắn thật sự không muốn làm cho Tô Đồ Lang Quân tức giận, chính vì thế cậu nói cái gì hắn liền lập tức làm theo.

Khi Hoàng Thế Vinh mang theo Tô Đồ Lang Quân một lần nữa tiến vào, Mike đang ngồi ở trên ghế, hai mắt lập tức phát sáng, cậu bé này quả thật là rất yêu thích Hoàng Thế Vinh.

Phương Hữu là đối tác làm ăn lần này của Hoàng Thế Vinh, ông ta là người đàn ông trung niên ngoài tứ tuần vẫn còn rất phong độ, vừa nhìn thấy Hoàng Thế Vinh tiến vào cùng Tô Đồ Lang Quân liền cười ha ha nâng giọng:

"Thì ra Hoàng phó tổng vội vàng đi như vậy là do mỹ nam này hay sao? Mike, Tân Phổ có người đẹp như vậy vì sao không sớm giới thiệu chứ?"

Ánh mắt xanh dương của Mike liếc nhìn về phía Tô Đồ Lang Quân, ở trong Tân Phổ này không có bất cứ người nào xinh đẹp hơn cậu, hiện tại đột nhiên xuất hiện một người đẹp mắt như thế, lại đi cùng với người đàn ông cậu yêu thích, trong lòng Mike tránh không được có điểm khó chịu nói:

"Phương tổng, người này không phải ở chỗ chúng tôi"

Phương Hữu có điểm bất ngờ:

"Không phải người ở chỗ các cậu sao?"

Hoàng Thế Vinh nhíu nhíu mày, trong lòng có điểm không vui, dù sao Tô Đồ Lang Quân bị hiểu nhầm là nhân viên phục vụ quán bar khiến cho hắn không thể nào duy trì sắc mặt hòa hoãn được:

"Cậu ấy là Quân Quân"

Phương Hữu hả một tiếng, lúc trước cũng đã điều tra qua một số thông tin liên quan đến Hoàng Thế Vinh, ông ta biết được tính hướng của hắn, cũng biệt được bên cạnh hắn còn có thiếu gia của Tô gia, nghe nói hai người bọn họ là bạn thân từ nhỏ, lớn lên rồi liền phát triển tình cảm biến thành người yêu, hơn nữa còn đã đính hôn rồi:

"Thì ra là Tô tổng, đúng là thất lễ rồi. Tôi hôm nay là người đưa ra đề xuất tại Tân Phổ, Tô tổng sẽ không vì thế mà hiểu nhầm Hoàng phó tổng chứ"

Hoàng Thế Vinh trong lòng thầm nghĩ, lão già này cuối cùng cũng biết nói một câu công đạo rồi. Tô Đồ Lang Quân ngồi bên cạnh của Hoàng Thế Vinh, một tay nắm lấy tay của hắn vô cùng thân thiết:

"Hiểu nhầm gì chứ, tôi rất có lòng tin ở cậu ấy"

Nói rồi Tô Đồ Lang Quân liền chuyển hướng ánh mắt nhìn tới phía Mike:

"Phải rồi, Tiểu Vinh nhặt được chiếc chìa khóa này, Phương tổng nói cậu đánh rơi chìa khóa, cậu kiểm tra xem đó có phải là của mình hay không?"

Mike đưa tay về phía trước tiếp nhận chìa khóa từ phía Tô Đồ Lang Quân, cậu ta khẽ mỉm cười, dáng vẻ có chút lẳng lơ đáp:

"Vừa mới rồi ở bên cạnh Hoàng phó tổng phục vụ, hẳn là không cẩn thận rơi trên người anh ấy, may mắn là tìm được nếu không tôi cũng không biết phải làm thế nào"

Tô Đồ Lang Quân mỉm cười:

"Là thế sao, chìa khóa nhà quan trọng như vậy sau này đừng để rơi mất, không phải lúc nào cũng có thể dễ dàng tìm được giống hôm nay đâu"

Mike gật đầu, liếc ánh mắt ngập nước đong đưa nhìn về phía Hoàng Thế Vinh, không hề có một chút e dè nào:

"Hoàng phó tổng hôm nay giúp em bảo quản vật quan trọng như vậy, anh muốn em báo đáp như thế nào cứ nói ra em đều đáp ứng, chỉ là em cũng không có nhiều tiền... cũng chỉ có tấm thân này thôi"

Hoàng Thế Vinh vừa nghe thấy như vậy, trong lòng lập tức liền cảm thấy không ổn, ánh mắt không tự chủ được liếc mắt nhìn qua Tô Đồ Lang Quân:

"Tôi không cần báo đáp"

Mike nhẹ giọng:

"Như vậy sao được chứ, con người em rất sòng phẳng, nợ người khác chuyện gì nhất định phải báo đáp lại người ta"

Tô Đồ Lang Quân nhếch môi cười, bàn tay rời khỏi lòng bàn tay của Hoàng Thế Vinh, cậu nghiêng đầu tựa vào trong lồng ngực của hắn, hắn thấy vậy liền thuận thế vòng tay ôm lấy cậu vào trong lòng:

"Nghe nói Tân Phổ có phục vụ trò chơi bom rượu rất náo nhiệt, tớ rất là tò mò, hay là nói Mike chơi thử có đươc không?"

Hoàng Thế Vinh có thể từ chối Tô Đồ Lang Quân sao, hắn liền nhanh chóng đáp ứng ừ một tiếng. Mike ở bên này vừa nghe thấy trò chơi kia, sắc mặt liền có điểm hơi tái, bom rượu này chính là một trong những trò chơi biến thái tại Tân Phổ. Nam phục vụ ở trên bục bị trói tứ chi vào một chiếc bàn tròn, khách hàng bên dưới sẽ dùng tiền mua những quá bóng rượu đáp về phía người bị trói ở trên kia. Nam phục vụ trong Tân Phổ rất ít người dám tình nguyện bị trói chặt trên bục kia, nếu không phải vô cùng cần tiền thì khẳng định sẽ không trở thành tấm bia để cho người khác ném đồ lên. Ba ngày trước còn có người vì cần tiền đã lên trên bục, kết quả bị khách hàng bên dưới vui chơi quá khích, liên tục ném bóng suốt một tiếng đồng hồ mà ngất xỉu phải đưa tới bệnh viện cấp cứu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.