Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 15: Tìm người



Cậu hỏi lễ tân dưới sảnh phòng của Diêu Tịnh Tuyết là phòng nào, lễ tân lúc đầu đương nhiên không nói, cậu liền từ trong túi lấy ra một chút tiền đưa cho người đó, sau đấy cậu liền biết được những thông tin cậu muốn. Phương pháp này là do cậu học từ Tô Thành, lúc còn nhỏ cùng hai ba đi ăn tối, Tô Thành vẫn thường cho những nhân viên tại nhà hàng đó một số tiền đề bọn họ tạo bất ngờ cho Đồ Du Du, Đồ Du Du dĩ nhiên không hề biết chuyện này nhưng cậu không có ngốc như ba cậu, cái chuyện trẻ con Tô Thành làm cho Đồ Du Du, một đứa nhỏ như cậu cũng đã nhìn ra được rồi.

Âu Thanh Nhã và Diêu Tịnh Tuyết ở một phòng trên lầu hai, căn phòng nằm phía cuối hành lang. Cậu đứng trước cửa phòng im lặng, chậm rãi đưa tay lên gõ cửa, lực đạo không quá dồn dập biểu hiện cho việc cậu không hề vội vàng hay căng thẳng gì.

Bên trong phòng lúc đầu không có động tĩnh gì, cậu vẫn đứng ở đó tiếp tục gõ cửa mà không lên tiếng, được một hồi người trong phòng giống như là nóng ruốt liền nói vọng ra:

"Ai vậy?"

Nụ cười trên môi của cậu khẽ nhếch lên, quả nhiên là Diêu Tịnh Tuyết và Âu Thanh Nhã muốn dở trò, muốn dở trò với Hoàng Thế Vịnh vậy còn không chịu nhìn xem cậu đang ở chỗ nào hay sao.

Tiếng gõ cửa chậm rãi vẫn kiên trì ở bên ngoài khiến cho người trong phòng cũng cảm thấy có chút lo lắng, không biết là người nào lại gõ cửa lâu như vậy mà không chịu lên tiếng. Diêu Tịnh Tuyết thấp thỏm một hồi liền quyết định mở cửa ra nhìn.

Diêu Tịnh Tuyết nhìn thấy người đứng ở bên ngoài là một nam sinh cao gầy, mái tóc đen mềm mại được cắt ngắn gọn gàng, cậu hiện tại mặc một chiếc quần lửng màu nâu sữa và áo thun màu vàng. Nam sinh có ngũ quan tinh tế mềm mại, chính là kiểu thư sinh vô hại, nhưng nụ cười nhẹ của cậu lúc này lại khiến cho Diêu Tịnh Tuyết có điểm hoàng hốt, bất giác trong vô thức lùi lại phía sau một bước.

"Là Lang Quân sao?"

Cậu mỉm cười nhìn Diêu Tịnh Tuyết một hồi không nói, nụ cười kia khiến cho Diêu Tịnh Tuyết bắt đầu cảm thấy vô cùng lo lắng, cô có cảm giác nam sinh này không hề đơn giản giống như cô đã nghĩ:

"Ừ, Tiểu Vinh cùng mọi người đang đi tìm cậu"

Diêu Tịnh Tuyết có điểm lúng túng, cô vốn là muốn Hoàng Thế Vinh cảm thấy áy náy cho nên mới bày ra trò này, đợi Hoàng Thế Vinh sốt ruột đi tim một lúc khi đó cô mới xuất hiện giả bộ bị lạc ở trên núi không biết đường xuống. Nhưng mà hiện tại bị Tô Đồ Lang Quân phát hiện ra mình ở trong phòng rồi vì thế định lên tiếng nói rằng mình ngủ ở trong phòng, chuyện mọi người đi tìm cô, cô hoàn toàn không biết.

Diêu Tịnh Tuyết định lên tiếng nói thì cậu đã nhanh hơn cô ấy một bước, nụ cười trên gương mặt vẫn không thay đổi, nhìn vẻ bề ngoài thật thân thiện nhưng Diêu Tịnh Tuyết vẫn cảm nhận được người này không hề đơn giản chút nào:

"Để Tiểu Vinh đi tìm cậu cũng tốt, dù sao thì chuyện cậu ấy ham vui quên mất cậu cũng là do cậu ấy không tốt, có đúng không?"

Diêu Tịnh Tuyết bị bất ngờ trước câu hỏi kia của cậu:

"Hả? Ý của cậu là?"

Cậu chậm rãi nói thế này:

"Ý của tớ là tớ sẽ không nói chuyện này cho ai biết đâu, xem nào bây giờ là hơn năm giờ chiều, để cho Tiểu Vinh ở bên ngoài tìm cậu thêm một tiếng nữa, nhưng mà đừng để cậu ấy đợi lâu, trời tối rồi thì sẽ nguy hiểm"

Nói rồi cậu liền chậm rãi xoay người rời đi, Diêu Tịnh Tuyết ở trong phòng đi đi lại lại lo lắng, không biết mình có nên đi ra ngoài luôn bây giờ hay không. Nghĩ đến huyện Âu Thanh Nhã cảnh báo mình về Tô Đồ Lang Quân, lại thấy dáng vẻ vô hại của cậu đứng ở trước cửa phòng cô vừa rồi, Diêu Tịnh Tuyệt liền lấy điện thoại nhắn tin cho Âu Thanh Nhã hỏi tình hình hiện tại thế nào rồi, nhân tiện tcũng nói cho cô ấy biết chuyện của Tô Đồ Lang Quân. Âu Thanh Nhã nhắn lại rằng cô ấy sẽ luôn theo sát Hoàng Thế Vinh, nếu như xảy ra chuyện gì sẽ báo cho cô biết, cô tạm thời chưa cần ra mặt, cứ ở yên trong phòng như vậy là được rồi.

...

Cậu chậm rãi rời khỏi nhà nghỉ đi về phía chân núi, mắt thấy Hoàng Thế Vinh cùng một số nam sinh đang từ chân núi xuống liền tiến đến hỏi hắn:

"Tiểu Vinh, đã thấy Tiểu Tuyết chưa?"

Hoàng Thế Vinh trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng mà lắc đầu. Âu Thanh Nhã đi ở bên cạnh Hoàng Thế Vinh cũng âm thầm dò xét cậu, cậu nhận ra được ánh mắt lén lút kia nhưng cả một quá trình cậu đều không để ý đến:

"Hay là báo với người trong nhà nghỉ tìm giúp đi, tớ bây giờ cũng sẽ lên núi tìm Tiểu Tuyết với mọi người"

Hoàng Thế Vinh nhíu mày, kéo lấy cổ tay của cậu lại nói:

"Trời sắp tối rồi, vừa rồi lại mưa, đường trên núi trơn trượt rất nguy hiểm, Quân Quân ở lại chỗ này đừng đi đâu cả"

Cậu kéo cánh tay của Hoàng Thế Vinh ra:

"Không sao đâu, trên núi cũng vẫn có bạn học đang tìm Tiểu Tuyết, tớ sẽ không đi quá xa đâu, huống chi bạn gái cậu mất tích, tớ sao có thể ở chỗ này không đi tìm được"

Hoàng Thế Vinh có điểm do dự:

"Nhưng mà..."

Cậu cắt ngang lời nói của Hoàng Thế Vinh:

"Không còn thời gian nữa đâu, nếu như trời tối rồi mà không tìm thấy Tiểu Tuyết sẽ rất nguy hiểm"

Hoàng Thế Vinh nhìn chằm chằm cậu nghiêm túc dặn dò:

"Cậu ở đứng nguyên ở chỗ này đợi tớ đi báo người trong nhà nghỉ, sau đó chúng ta cùng nhau đi tìm Tiểu Tuyết"

Đối với Hoàng Thế Vinh mà nói chuyện đang không tìm thấy là Diêu Tịnh Tuyết lúc này hắn vẫn không lo lắng bằng chuyện để Tô Đồ Lang Quân lên núi một mình rất nguy hiểm. Dù sao thì kẻ chậm nhiệt nào đó vẫn chưa thể nhận ra được bất cứ điều gì, trong lòng vẫn là theo phản xạ có điều kiện đặt sự quan tâm cho Tô Đồ Lang Quân lên hàng đầu.

Cậu đẩy Hoàng Thế Vinh tiến về phía trước:

"Cậu còn không mau đi báo người đến giúp đi"

Hoàng Thế Vinh gật đầu, nhanh chóng xoay người bước nhanh về phía nhà nghỉ, cậu ở bên này nhìn theo bóng lưng của hắn một lúc rồi cũng xoay người hướng lên núi hòa vào trong đám người đang cố gắng tìm Diêu Tịnh Tuyết kia.

Cậu thừa nhận bản thân mình không phải là người tốt, nhưng đối với Hoàng Thế Vinh thì cậu chưa bao giờ là một kẻ xấu cả, đây là lần đầu tiên cậu khiến cho hắn phải chịu khổ một chút. Nếu như là trước đây cậu nhất định sẽ ngay lập tức thay hắn giải quyết chuyện của Diêu Tịnh Tuyệt, không để cho hắn phải chạy lên núi tìm người vô ích như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có bạn gái, cậu muốn cho hắn ghi nhớ thật kỹ một điều rằng giữa bạn gái và cậu người nào mới ở vị trí cao hơn trong lòng hắn.

Hoàng Thế Vinh quay trở lại đã không thấy Tô Đồ Lang Quân đâu, trong lòng lại nóng như lửa đốt hỏi một nam sinh vừa mới từ trên núi xuống:

"A Toàn, cậu có nhìn thấy Quân Quân đâu không?"

Nam sinh kia có điểm mệt mỏi trả lời:

"Có thấy, cậu ấy ở trên núi"

Hoàng Thế Vinh gật đầu rồi cũng nhanh chóng đi lên núi, việc đầu tiên hắn làm chính là nhìn xung quanh một hồi, mắt thấy Tô Đồ Lang Quân đang ở phía trước tìm người mới âm thầm thở phào một hơi vội bước đến phía cậu:

"Quân Quân, đã nói cậu đợi tớ mà, nếu như cậu cũng bị lạc nữa thì biết làm sao?"

Cậu quay sang bên cạnh nhìn hắn:

"Không lạc được, tớ biết đường xuống núi mà, chúng ta chia ra tìm sẽ nhanh hơn"

Hoàng Thế Vinh nhìn chằm chằm cậu, do dự một hồi lại hỏi:

"Có thật sẽ không xảy ra chuyện gì không?"

Cậu nhíu mày:

"Làm sao tớ xảy ra chuyện gì được, yên tâm đi ở phía dưới đèn sáng như vậy, tớ biết nhìn hướng ánh sáng mà xuống núi mà" Nói đến đây cậu hơi dừng lại một chút, ánh mắt như có như không liếc nhìn về phía Âu Thanh Nhã nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Hoàng Thề Vinh: "Tớ cũng không phải người không nhớ đường như Tiểu Tuyết đâu"

Hoàng Thế Vinh không phát giác ra bất cứ điều gì, tuy rằng trong lòng không yên tâm về Tô Đồ Lang Quân nhưng mắt thấy cậu đang mang dáng vẻ nghiêm túc kiên quyết như thế rồi, hắn cũng vẫn là nghe theo ý cậu:

"Chỉ tìm thêm mười năm phút nữa mà thôi, mười năm phút nữa dù tìm thấy người hay không thấy cậu cũng phải xuống núi biết chưa. Trời tối rồi, đường trên núi trơn trượt khó đi rất nguy hiểm"

Cậu gật đầu:

"Tớ biết rồi, cậu không cần lo cho tớ"

Hoàng Thế Vinh có điểm nóng nảy:

"Làm sao mà tớ không lo cho cậu được"

Âu Thanh Nhã ở bên cạnh lúc này liền lên tiếng:

"Thế Vinh, chúng ta đi tìm Tiểu Tuyết thôi, trời sắp tối hẳn rồi"

Cậu nói:

"Được rồi Tiểu Vinh, Thanh Nhã nói đúng rồi đấy, cậu mau đi tìm Tiểu Tuyết đi"

Hoàng Thế Vinh vẫn có điểm không yên tâm, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu:

"Tớ đi đây".

...

Sắc trời đã tối hẳn, số nam sinh đi tìm người cũng giảm dần, trên núi loáng thoáng chỉ còn thấy lưa thưa vài ánh điện yếu ớt phát ra từ đèn pin, mọi người cũng đã nghĩ đến chuyện gọi điện cho đội cứu hộ đến nhờ tìm giúp. Âu Thanh Nhã cảm thấy đã là thời điểm thích hợp rồi liền nhắn tin cho Diêu Tịnh Tuyết, Diêu Tịnh Tuyết nhân lúc mọi người không để ý, lén lút vòng qua chân núi giả bộ như là từ trên núi mới xuống.

Âu Thanh Nhã đột nhiên lớn tiếng, ngón tay chỉ về phía trước:

"Tiểu Tuyết kia rồi"

Mọi người đồng loạt theo hướng chỉ tay của Âu Thanh Nhã nhìn về phía Diêu Tịnh Tuyết, Hoàng Thế Vinh lúc này cũng thở phào một hơi bước về phía cô:

"Tiểu Tuyết, cậu đi đâu vậy?"

Diêu Tịnh Tuyết làm ra một dáng vẻ hoảng sợ đáng thương, vừa nhin thấy Hoàng Thế Vinh liền lập tức ôm chầm lấy hắn:

"Thế Vinh, tớ sợ quá, tớ ở trên núi loay hoay một hồi mới tìm được đường xuống, còn tưởng rằng đêm nay phải ngủ lại trên đó rồi"

Hoàng Thế Vinh cũng có điểm bất ngờ, dù sao từ đó đến giờ ngoài ôm Tô Đồ Lang Quân ra hắn cũng chưa từng bị người khác ôm như vậy, trong lòng có tia cự tuyết, bất giác hơi dùng sức đẩy Diêu Tịnh Tuyết ra:

"Tiểu Tuyết, tớ xin lỗi, cũng là lỗi của tớ"

Diêu Tịnh Tuyết im lặng không nói chỉ nhìn Hoàng Thế Vinh, đôi mắt xinh đẹp rưng rưng như muốn khóc, dáng vẻ lúc này thật sự khiến cho người ta đau lòng. Hoàng Thế Vinh cũng cảm thấy được mình là người có lỗi cho nên liền đưa tay lau nước mắt trên gương mặt của Diêu Tịnh Tuyết rồi nhẹ giọng nói:

"Được rồi, chúng ta quay trở về thôi"

Hoàng Thế Vinh vừa thu tay lại định xoay người rời đi liền giống như nhớ ra chuyện gì đó, đôi mắt nhanh chóng ra soát xung quanh giống như rada quét qua khắp nơi tìm kiếm một hồi, kết quả vẫn không tìm ra được người cần tìm liền nhíu mày có điểm kích động:

"Nhưng mà Quân Quân đâu rồi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.