Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 49: Vết thương ở vị trí giống nhau



Tuy rằng không gian trong xe rất tối, nhưng người ngồi ở vị trí lái xe vẫn có thể thông qua kính chiếu hậu phản chiếu lên hình ảnh của hai người phía sau, lại nghe ra được tiếng động cùng hơi thở gấp gáp liền cũng đoán ra được hai người đằng sau phát sinh loại sự tình gì. Người lái xe này rất chuyên nghiệp, ở một chỗ điều khiển xe lướt đi êm ái trên mặt đường, cả một quá trính đều im lặng vờ như không biết chuyện gì xảy ra.

Tô Đồ Lang Quân vốn bị kéo ngã lên người Hoàng Thế Vinh, khi đôi môi hắn điên cuồng xâm chiếm lấy đôi môi cậu, sức lực của bàn tay đặt phía sau cần cổ cậu cũng ghì chặt hơn, hắn liền lật mình ngồi dậy, đè cậu ở trên cửa kính xe bên đối diện kia.

Tô Đồ Lang Quân không phản kháng, cậu không ngại có người ở đây, dù sao đèn cũng đã tắt, tài xế này là người làm việc cho Hoàng Thế Trung cho nên rất biếu cách xử lý mọi tình huống. Cậu vòng tay ôm lấy cần cổ của Hoàng Thế Vinh, há miệng để đầu lưỡi mang theo men rượu kia của hắn tiến vào trong khoang miệng cậu khuấy đảo mọi ngóc ngách bên trong.

Hoàng Thế Vinh cả người mang theo hơi thở khô nóng, vật giữa hai chân chạm vào đùi của Tô Đồ Lang Quân khiến cho cậu phát hiện ra được sự bất thường to lớn, nơi đó giống như không còn nghe lời hắn muốn lập tức thoát ra phóng thích bản thân.

Hoàng Thế Vinh cứ như vậy ôm lấy Tô Đồ Lang Quân, hai đôi môi quấn quít không rời, cả một quá trình đều tham luyến dây dưa không chịu tách rời.

Khuôn ngực hai người bắt đầu phập phồng vì thiếu dưỡng khí, Hoàng Thế Vinh lúc này mới chịu buông tha cho đôi môi mềm mại của cậu, đôi môi kia vừa rời đi, bên khóe miệng của hai người đều lấp lánh ánh nước.

Hoàng Thế Vinh dừng lại để thở, hơi thở mang theo vô số men rượu phả lên gương mặt của Tô Đồ Lang Quân, Tô Đồ Lang Quân liền ngay lập tức chủ động đưa hai tay đặt trên ngực hắn, đôi môi mềm mại bắt đầu hôn lên cần cổ của hắn. Những nụ hôn vụn vặt rơi trên cần cổ này, chẳng khác gì như đàn kiến muốn giày vò trừng phạt hắn cả, Hoàng Thế Vinh vòng tay nắm chặt lấy eo của Tô Đồ Lang Quân, kéo sát cậu vào trong lòng.

Chiếc xe sớm đã dừng lại bên dưới tòa chung cư được ba phút, người lái xe không dám lên tiếng càng không dám phát ra tiếng động gì. Tô Đồ Lang Quân cũng không quả thật muốn làm chuyện đó trước mặt người khác thế cho nên liền hơi đẩy Hoàng Thế Vinh ra nói:

"Tiểu Vinh, về đến nhà rồi"

Hoàng Thế Vinh căn bản là không quan tâm nhiều đến như vậy, liên tục dùng sức ôm chặt lấy cậu hơn. Tô Đồ Lang Quân đầy hắn ra, vươn tay mở cửa xe bên cạnh.

Người lái xe lúc này liền lên tiếng hỏi:

"Tô thiếu gia, có cần tôi giúp một tay không?"

Tô Đồ Lang Quân cũng hơi khó khăn một chút vì Hoàng Thế Vinh hiện tại đang ôm rất chặt cậu:

"Không cần đâu, cảm ơn chú"

Chiếc xe nhanh chóng rời đi, Tô Đồ Lang Quân lúc này liền đưa tay bao lây gương mặt của Hoàng Thế Vinh, cậu dịu giọng khẽ nói:

"Tiểu Vinh, đây là ở dưới khu chung cư, tớ đưa cậu lên nhà"

Một lời nói này của Tô Đồ Lang Quân thật sự khiến cho con sói đói điên cuồng kia dừng lại động tác, cậu dìu hắn bước vào trong thang máy, cả một quá trình cánh tay to lớn kia của hắn vẫn luôn luồn vào bên trong áo cậu vuốt ve vùng bụng bằng phẳng kia.

Hoàng Thế Vinh đích thị là rất say, vừa rồi ở trong xe náo nhiệt một hồi đến thở hổn hển, lúc này vừa về đến nhà liền kéo cậu ngã lên giường, bàn tay vẫn đặt ở bên trong áo cậu còn chưa chịu buông đã nhắm mắt ngủ rồi.

Tô Đồ Lang Quân buồn cười, chậm rãi ở một bên giúp hắn tháo giày cởi tất, mang quần áo trên người hắn cởi xuống bỏ qua một bên. Cậu tiến vào bên trong phòng tắm, lấy khăn ấm lau người cho Hoàng Thế Vinh, động tác dịu dàng săn sóc lau từ gương mặt đến đầu ngón chân cho hắn.

Chuyện ngày hôm nay phát sinh ở trong xe, Tô Đồ Lang Quân chắc chắn người lái xe kia sẽ mang toàn bộ sự tình kể lại với Hoàng Thế Trung. Cậu quả thật cũng muốn Hoàng Thế Trung biết chuyện này, con trai của ông không thể thoát được khỏi lòng bàn tay của cậu, cho dù là muốn có ý tốt đi chăng nữa cũng không nên để những cô gái khác xen vào giúp hắn như hôm nay.

Tô Đồ Lang Quân ném khăn ướt sang một bên, cúi đầu hôn lên đôi môi của Hoàng Thế Vinh, đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng hắn dây dưa không ngớt. Làm một hồi cũng không được đối phương đáp lài liền mỉm cười, chống tay nghiêng người đưa đầu ngón tay khẽ vân vê đôi môi hắn:

"Vừa mới rồi còn rất nhiệt tình cơ mà"

Tô Đồ Lang Quân đưa tay xuống phía dưới khẽ vuốt ve hai bên ngực cùng vùng bụng có cơ bắp sáu múi kia của Hoàng Thế Vinh:

"Hôm nay tạm tha cho cậu, chúng ta sau này còn nhiều thời gian"

Người tài xế kia sau khi trở về liền mang toàn bộ chuyện xảy ra ở trên xe báo lại cho Hoàng Thế Trung biết, thật ra từ đó đến giờ Hoàng Thế Trung cũng sớm nhận ra được tình cảm của con trai mình và đứa nhỏ nhà họ Tô, nếu như quả thật có thể thành đôi thì người làm ba này cũng sẽ không ngăn cản. Chỉ có điều thật không ngờ đến là, hai đứa nhỏ này có thể làm ra chuyện bạo dạn như vậy ngay trước mặt người khác mà thôi.

...

Buổi sáng ngày hôm sau là ngày nghỉ, Hoàng Thế Vinh ngủ thẳng một mạch đến khi Tô Đồ Lang Quân gọi hắn dậy. Do tác động của men rượu, Hoàng Thế Vinh cảm thấy cả người mệt mỏi, đầu óc đau như búa bổ, nhìn thấy gương mặt tinh tế phóng đại ở trước mắt hắn khiến cho ký ức ngày hôm qua ùa về.

"Tiểu Vinh, 11 giờ trưa rồi, đừng ngủ nữa"

Từng mảnh ký ức vụn vặt mơ hồ bắt đầu tái hiện lại trong đại não của Hoàng Thế Vinh, ngày hôm qua hắn ở trên xe hình như là đã xúc động hôn Tô Đồ Lang Quân, hơn nữa còn hôn rất lâu.

Hoàng Thế Vinh nhíu mày đưa tay bóp nhẹ thái dương, vẫn còn chưa thể xác định được rốt cuộc đó có phải là sự thật hay không, nhưng mà hắn có cảm giác rất thật:

"Hôm qua tớ say..."

Tô Đồ Lang Quân vẫn như thường ngày, đối với Hoàng Thế Vinh đặc biệt ôn nhu:

"Ừ, cho nên trưa nay tớ có nấu canh giá đỗ để cậu giải rượu đó"

Hoàng Thế Vinh lúc này mới để ý bên khóe môi của Tô Đồ Lang Quân có vết thương nhỏ nhìn giống như là vết rách, hắn mở lớn hai mắt ngây người nhìn chằm chằm nơi đó, do dự một hồi liền hỏi:

"Miệng của cậu... làm sao vậy?"

Tô Đồ Lang Quân bình tĩnh trả lời:

"Không có vấn đề gì, buổi sáng tỉnh dậy đã thấy như vậy rồi... hình như là bị con gì đó đốt trúng"

Hoàng Thế Vinh à một tiếng thở phào một hơi, nhưng rất nhanh sau đó chẳng hiểu sao lại có chút thất vọng:

"Ngày hôm qua... tớ có làm ra chuyện gì khác ngày thường không?"

Tô Đồ Lang Quân lắc đầu:

"Không có, cậu say đến đứng không vững làm gì còn sức gây chuyện"

Nếu như đêm hôm ấy Hoàng Thế Vinh không tại thời điểm quan trọng ngủ mất thì buổi sáng ngày hôm nay hắn có thể đã ôm Tô Đồ Lang Quân không mặc đồ nằm trên giường rồi.

Hoàng Thế Vinh nhíu mày:

"Thật sự không làm gì?"

Tô Đồ Lang Quân nhìn hắn hỏi:

"Cậu muốn làm gì sao?"

Hoàng Thế Vinh giật mình lắc đầu vội nâng chăn muốn xuống giường:

"Không có"

Lúc này Hoàng Thế Vinh mới chợt nhận ra một điều rằng hắn hiện tại chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót tứ giác, vốn là định quay trở lại giường nhưng đã đứng lên rồi mà quay lại thì có hơi không đúng cho lắm, dù sao từ trước đến này bọn họ cũng từng mặc đồ bơi gần giống như vậy rồi.

"Tiểu Vinh" Tô Đồ Lang Quân lên tiếng gọi.

Hoàng Thế Vinh dừng bước xoay người lại, hắn cũng chẳng biết bản thân đang mong chờ điều gì nữa, vừa muốn sự việc mà hắn đang thắc mắc trong đầu thật sự đã xảy ra lại vừa không muốn:

"Có chuyện gì sao Quân Quân?"

Tô Đồ Lang Quân mỉm cười, biểu hiện trên gương mặt cũng không có nửa phần khác thường:

"Tắm nhanh một chút nhé, đồ ăn nấu xong hết cả rồi, để lâu sẽ nguội không còn ngon miệng đâu"

Hoàng Thế Vinh lúng túng gật đầu ừ một tiếng rồi vội tiến vào phòng tắm. Hình ảnh ngày hôm qua hai người ôm hôn nhau ở trong xe vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí của hắn vô cùng chân thật, xúc cảm mềm mại, mùi hương quen thuộc kia... tại sao hiện tại Tô Đồ Lang Quân lại vẫn bình thường nói không xảy ra chứ, có phải hắn thật sự nhầm lẫn rồi không.

Hoàng Thế Vinh đứng trước gương, lúc này hắn mới nhận ra bên khóe môi mình cũng có vết rách, hắn giật mình mang gương mặt tiến sát về phía gương soi, đầu ngón tay chạm lên nơi đó, lại nhớ tới đôi môi của Tô Đồ Lang Quân, cậu cũng có vết thương đồng dạng như vậy. Hoàng Thế Vinh bắt đầu cảm thấy đau đầu, sự hoài nghi trong lòng càng lớn, bọn họ ngày hôm qua thật sự đã hôn nhau, đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Hoàng Thế Vinh nhíu mày, hay là Tô Đồ Lang Quân cũng uống say, không hề nhớ chuyện đêm hôm qua cho nên thái độ hôm nay của cậu vẫn bình thường như vậy.

Hoàng Thế Vinh tắm xong liền bước xuống lầu, hiện tại hắn có một chút khó xử khi ngồi đối diện Tô Đồ Lang Quân. Mọi món ăn ngon trên bàn lúc này cũng không còn lực hấp dẫn với hắn nữa, hắn do dự một hồi liền hỏi cậu:

"Quân Quân, ngày hôm qua cậu có uống say không?"

Tô Đồ Lang Quân chậm rãi lấy cơm ra bát:

"Có say một chút"

Hoàng Thế Vinh hỏi:

"Nghĩa là cậu vẫn tỉnh táo đúng không?"

Tô Đồ Lang Quân ừ một tiếng, Hoàng Thế Vinh tim đập thình thịch đưa tay lên môi của mình:

"Cậu có biết vết thương trên miệng của tớ vì sao lại có hay không?"

Tô Đồ Lang Quân đưa mắt nhìn Hoàng Thế Vinh, một dáng vẻ điềm tĩnh như thường ngày:

"Tớ không biết"

Hoàng Thế Vinh chăm chú quan sát Tô Đồ Lang Quân:

"Nhưng mà miệng của cậu cũng có vết thương như thế"

Tô Đồ Lang Quân ừ một tiếng, Hoàng Thế Vinh hồi hộp:

"Hai vết thương giống nhau như vậy nhất định là cùng một nguyên nhân gây nên phải không?"

Tô Đồ Lang Quân bâng quơ trả lời:

"Có lẽ là như thế"

Hoàng Thế Vinh đang định nói tiếp thì có tiếng chuông điện thoại reo lên, là điện thoại của hắn, người goi đến là Âu Tịnh Vân, cô ta gọi đến cũng không có việc gì quan trọng chỉ là muốn hỏi hắn đã tỉnh rượu hay chưa. Tô Đồ Lang Quân ngồi ở một bên im lặng lắng nghe, trong lòng không mấy thoải mái, ánh mắt cũng biến chuyển trở nên âm trầm.

Hoàng Thế Vinh nói chuyện điện thoại xong rồi liền tiếp tục quay trở lại vấn đề chính:

"Quân Quân, ngày hôm qua tớ thật sự không làm ra chuyện gì có lỗi hả?"

Tô Đồ Lang Quân lắc đầu:

"Không có"

Hoàng Thế Vinh nhíu mày quan sát Tô Đồ Lang Quân một hồi, cậu không hề biểu hiện cảm xúc gì khác lạ, cũng không tức giận hắn, như vậy chuyện hai người có hôn môi nhiệt tình kia thật sự không hề xảy ra sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.