Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 51: Anh đúng là vô liêm sỉ



Thời gian gần đây Hoàng Thế Vinh rất bận rộn, mỗi buổi trưa Tô Đồ Lang Quân mang đồ ăn lên cho hắn đều thấy hắn nhíu mày ngồi trước màn hình máy tính chăm chú xem gì đó, đến mức cậu vào phòng làm việc rồi, mang đồ ăn đặt sẵn trên bàn thì hắn cũng không biết.

Tô Đồ Lang Quân cảm thấy rất đau lòng, nói gì thì nói người đàn ông này vẫn luôn được cậu chăm sóc rất tận tình, làm sao cậu nỡ để hắn một ngày phải làm nhiều việc như thế chứ. Tô Đồ Lang Quân biết Hoàng Thế Vinh thích ăn thịt, hàng ngày đều chế biến thật nhiều món ăn mới lạ công phu về các loại thịt để bồi dưỡng cho hắn. Hôm nay Tô Đồ Lang Quân làm món thịt heo kho đông pha, từng miếng thịt ba chỉ được cắt thành mỗi miếng vuông vức, màu sắc nâu vàng bóng bảy, hương vị quyến rũ thơm ngọt lan tỏa khắp cả phòng làm việc cũng không có cách nào đánh thức được con sâu đói ở trong bụng Hoàng Thế Vinh kia:

"Tiểu Vinh, không ăn cơm sao?"

Hoàng Thế Vinh ngẩng đầu, nãy giờ hắn đang rất tập trung xem xét bản kế hoạch từ phòng phát triển chiến lược, cũng không biết được Tô Đồ Lang Quân đã vào đây từ khi nào. Hoàng Thế Vinh nhanh chóng để bản kế hoạch kia sang một bên, tắt máy tính đứng dậy, mỉm cười tiến về phía của cậu:

"Phải ăn chứ, hôm nay cậu làm món gì vậy?"

Ở cạnh Tô Đồ Lang Quân, Hoàng Thế Vinh lúc nào cũng được ăn toàn món ngon, hôm nay trên bàn bày ra hai bát cơm trắng nghi ngút khói, một đĩa thịt kho đông pha đẹp mắt, một đĩa rau cải xào tôm nõn cùng một bát canh bí xanh xương hầm. Hoàng Thế Vinh chậc chậc một tiếng, nhanh chóng cầm đũa ngồi xuống ăn cơm:

"Ngon thật đấy"

Bọn họ ở chung với nhau cũng đã rất nhiều năm rồi, mỗi ngày Hoàng Thế Vinh đều ăn cơm Tô Đồ Lang Quân nấu, cái miệng của hắn cũng tự giác bài trừ đi những món đồ ăn khác ở ngoài tiệm, chỉ quen ăn đồ ăn cậu làm, ăn đến thành nghiện không biết chán.

Tô Đồ Lang Quân mỉm cười nhìn Hoàng Thế Vinh:

"Tiểu Vinh, gần đây bận rộn lắm sao?"

Tô Đồ Lang Quân là người làm việc tại phòng chiến lược, những báo cáo đề xuất được đưa lên cho Hoàng Thế Vinh đều là do một tay cậu phê duyệt trước rồi mới được đưa lên cho hắn. Chuyện này cũng là do Hoàng Thế Trung một tay sắp xếp, ông biết được năng lực làm việc của cậu như thế nào, cũng cố tình sắp xếp cậu ở bên cạnh chiếu cố con trai.

Hoàng Thế Vinh lắc đầu cười trêu chọc:

"Sao vậy, tớ gần đây lạnh nhạt cậu sao?"

Tô Đồ Lang Quân im lặng không nói gì, Hoàng Thế Vinh lại nghĩ mình nói sai điều gì đó cho nên liền ho nhẹ một tiếng vội sửa lời:

"Gần đây tớ có theo một dự án quan trọng, đây là dự án đầu tiên tớ làm chủ cho nên mới muốn toàn tâm toàn ý một chút"

Tô Đồ Lang Quân ăn cơm xong rồi, ở bên cạnh gọt táo. Cách cầm dao của cậu cực kỳ điêu luyện, gọt vỏ táo thành một đường vòng mà không bị đứt đoạn:

"Là vậy sao, như vậy trở về tớ phải học thêm một số món ăn nữa để bồi bổ cho cậu"

Hoàng Thế Vinh cười cười, ăn sạch hai bát cơm đây cùng đồ ăn ở trên bàn, một chút cũng không để sót lại. Trước đây hắn không thích ăn rau xanh, nhưng từ khi ở chung với Tô Đồ Lang Quân, thói quen này đã dần dần biến mất, cho dù cậu có dùng những nguyên liệu mà trước đây hắn không muốn động tới thì bây giờ hắn cũng sẽ ăn không bỏ sót một chút nào.

Tô Đồ Lang Quân mang táo đã được cắt sẵn thành từng miếng, đặt ở trên một chiếc đĩa nhỏ đưa cho Hoàng Thế Vinh:

"Táo Kiku Nhật Bản, ăn thử xem có khác táo của nước mình không?"

Hoàng Thế Vinh ăn một miếng táo, dáng vẻ lười biếng tưa lưng vào thành ghế sô pha:

"Chẳng khác gì, hay là Quân Quân, sau này chúng ta trồng một cây ăn quả nào đó đi"

Tô Đồ Lang Quân buồn cười:

"Nhà chúng ta đang ở còn không chạm mặt đất, cậu muốn trồng cây ăn quả ở đâu?"

Hoàng Thế Vinh thản nhiên nói:

"Như vậy thì chuyển nhà, chuyển đến nơi có khoảng sân vườn thật rộng, chúng ta trồng một cây táo, một cây đào trước"

Tô Đồ Lang Quân im lặng không nói, Hoàng Thế Vinh chợt nhận ra một điều rằng mình hình như đi hơi xa, Tô Đồ Lang Quân và hắn hiện tại mới chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè thân thiết, nói chuyện nhà cửa với cậu hình như là không hợp lý cho lắm:

"Ha ha, tớ suy nghĩ hơi nhiều"

Tô Đồ Lang Quân ngồi nhích sang góc ghế đằng kia, cậu đưa tay vỗ vỗ lên đùi mình, nhẹ giọng nói:

"Nằm xuống đây, tớ mới học được phương pháp bấm huyệt, có muốn thử hay không?"

Hoàng Thế Vinh ngẩn người một hồi, từ đó đến giờ dù thân thiết đến đâu thì hắn cũng chưa bao giờ nằm gối đầu lên đùi Tô Đồ Lang Quân như vậy. Hắn thất thần, lời mời kia quá mức quyến rũ đối với hắn, nằm ở trên đùi của cậu khẳng định sẽ rất thoải mái.

Tô Đồ Lang Quân dùng ánh mắt chờ đợi nhìn thẳng về phía Hoàng Thế Vinh:

"Sợ tớ bấm loạn chỗ nào hả?"

Hoàng Thế Vinh hả một tiếng, rất nhanh sau đó liền chuẩn xác mang đầu của mình đặt nghiêm chỉnh lên đùi cậu, cảm giác vô cùng mềm mại và êm ái, hơn nữa ở ví trí này còn có thể ngửi thấy được mùi hương trên cơ thể cậu, thứ mùi cỏ xanh thơm mát bình yên đó. Đầu ngón tay thon dài không có bất cứ một vết chai nào bắt đầu luồn vào bên trong mái tóc hắn, lực đạo vừa phải chậm rãi giúp hắn xoa bóp trên đầu:

"Trồng một cây táo và một cây đào cũng được, có điều hai loại trái cây đó muốn thu hoạch cũng phải đợi một thời gian. Chúng ta chuyển sang trồng dâu tây có được không, loại cây này mọc thấp không phải leo trèo, lại nhanh có quả chín"

Tô Đồ Lang Quân ở một bên giúp Hoàng Thế Vinh xoa bóp phần đầu, sau đó lại lơ đãng nhắc đến vấn đề trồng cây kia. Hoàng Thế Vinh nghe không bỏ sót một câu nào, trong lòng cũng vui vẻ không thôi, trái tim ở trong lồng ngực bắt đầu thình thịch đập loạn:

"Như vậy lát nữa tớ sẽ xem vài căn, ngày mai tan làm chúng ta đi xem nhà luôn"

Tô Đồ Lang Quân buồn cười, giọng nói nhẹ nhàng cộng thêm lực đạo ôn nhu trên đầu ngón tay đang di chuyển trên đầu Hoàng Thế Vinh nói thế này:

"Việc đó chúng ta chậm rãi làm cũng được, để sau khi dự án cậu phụ trách lần này đi vào quy củ, đến lúc đó chúng ta tính đến chuyện nhà cửa cũng chưa muộn"

Hoàng Thế Vinh cũng thấy bản thân mình có chút hấp tấp rồi, Tô Đồ Lang Quân mới chỉ đáp ứng hắn trồng cây thôi, hắn đã muốn ngày mai bọn họ đi mua nhà luôn:

"Ừ, vậy nghe theo cậu"

Tô Đồ Lang Quân cúi đầu, trong ánh mắt có tia nhu tình như nước, ánh mắt kia thật sự không phải là ánh mắt của một người khi nhìn bạn thân mình:

"Có thoải mái hay không?"

Hoàng Thế Vinh giống như bị ánh mắt xinh đẹp kia của Tô Đồ Lang Quân thôi miên, trong phút chốc không để ý bất cứ điều gì nữa, cũng không hề nhận ra ánh mắt kia không đúng hoàn cảnh cho lắm, chỉ thuận theo ý cậu mà trầm giọng đáp ừ một tiếng:

"Thoái mái lắm"

Tô Đồ Lang Quân đưa hai đầu ngón tay bắt đầu để ở vị trí mắt của Hoàng Thế Vinh, khiến cho hắn cũng phải nhắm mắt lại hưởng thụ. Đầu ngón tay của cậu di chuyển điêu luyện, lực đạo phát ra vừa đủ, vừa vặn vô cùng hợp ý với Hoàng Thế Vinh. Mấy ngày nay hắn dành rất nhiều công sức vào dự án lần này, chính vì vậy lúc nhắm mắt lại cũng theo đó mà vô thức ngủ luôn.

Tô Đồ Lang Quân làm một lúc cũng thu tay lại, ánh mắt nhiễm đầy sự yêu thương không thể che giấu nhìn xuống gương mặt Hoàng Thế Vinh. Tô Đồ Lang Quân cúi đầu, chuẩn xác hôn xuống đôi môi của hắn. Sau đó cánh cửa phòng liền mở ra, cho dù không gây ra động tĩnh quá lớn nhưng cậu vẫn có thể biết được ở bên ngoài kia có một người đang đứng, hơn nữa còn biết rõ đối phương là ai.

Vừa mới rồi cậu lấy điện thoại của Hoàng Thế Vinh nhắn cho số máy nội bộ của thư ký bên ngoài phòng làm việc rằng hắn muốn uống trà Ô Long. Âu Tịnh Vân đương nhiên rất vui vẻ mà đi pha trà, vốn định gõ cửa trước khi vào nhưng cô nghĩ chắc cũng không cần thiết, thế cho nên lúc này vừa mới đẩy cửa ra liền bị cảnh trong phòng làm cho ngây ngốc. Hoàng Thế Vinh nằm gối đầu lên đùi của Tô Đồ Lang Quân, hai người bọn họ thế nhưng còn đang hôn nhau.

Tô Đồ Lang Quân cũng cảm thấy không cần phải giữ nguyên như vậy quá lâu, vài giây thôi cũng đủ làm cho Âu Tịnh Vân biết được bọn họ đang làm cái gì rồi. Lúc cậu ngẩng đầu, trong ánh mắt không hề có bất cứ một tia hoảng hốt nào, dáng vẻ ngồi trên ghế sô pha giống như một chủ nhà bình thản đón khách vậy.

Tô Đồ Lang Quân mang ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng đến phía Âu Tịnh Vân, ánh mắt kia khiến cho đáy lòng Âu Tịnh Vân cũng chợt lạnh, giống như bị đẩy xuống một vực sâu không đáy, chơi vơi mãi không kết thúc được trạng thái rơi tự do đó.

Tô Đồ Lang Quân ngồi ở vị trí đó, giống như một người quyết định vận mệnh trong lòng bàn tay, cậu chợt khẽ mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo kia cũng thay bằng tia trào phúng, nhìn Âu Tịnh Vân thương hại. Cậu đưa hai đầu ngón tay trỏ và giữa lên phía trước mặt, khẽ dùng sức kéo hai đầu ngón tay đó di chuyển ý nói Âu Tịnh Vân tiến vào.

Âu Tịnh Vân lúc này mới thoát ra khỏi trạng thái rơi tự do kia, bước chân nặng nề như mang theo hai quả tạ sắt bước về phía trước. Lúc tiến lại gần, Âu Tịnh Vân mới phát hiện ra Hoàng Thế Vinh đang ngủ, cô mang gương mặt vặn vẹo quắc mắt nhìn về phía Tô Đồ Lang Quân khẽ nói:

"Anh đúng là vô liêm sỉ"

Tô Đồ Lang Quân mang đầu ngón tay của mình chạm lên viền môi của của Hoàng Thế Vinh, cậu thờ ơ nhả ra một câu giống như không quá quan tâm đến:

"Thế sao?"

Âu Tịnh Vân thật sự muốn lớn tiếng, nhưng nghĩ lại nếu như lúc này để cho Hoàng Thế Vinh tỉnh dậy, nói cho hắn biết chuyện vừa rồi cô nhìn thấy, tỏ thái độ gay gắt với Tô Đồ Lang Quân trước mặt hắn, không biết chừng còn bị hắn nổi giận, dù sao làm việc cũng một thời gian, cô nhận ra một điều rằng Hoàng Thế Vinh luôn có một sự tin tưởng tuyệt đối với người đàn ông nham hiểm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.