Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 118: Bị bệnh



Hậu quả của việc mất khống chế đêm hôm qua chính là Đồ Du Du bị cảm, không quá ngạc nhiên khi Tô Thành để Đồ Du Du ở ngoài dầm mưa như thế, sau đó suốt cả đêm dằn vặt người ta liên tiếp như vậy, kết cả buổi sáng Đồ Du Du liền cảm thấy cổ họng mình khô khốc bỏng rát, cả người mệt mỏi đến không buồn nhấc tay, đầu óc có điểm quay cuồng.

Tô Thành vẫn còn ngủ ở bên cạnh, Tô Đồ Lang Quân đợi mãi không thấy Đồ Du Du như thường lệ xuống dưới phòng đưa nó đi học liền nhanh chân chạy lên lầu hai mở cửa tiến vào:

"Ba à, ba mau tỉnh dậy đưa Quân Quân đến lớp đi"

Đồ Du Du choáng váng, lúc định mở miệng lên tiếng liền phát hiện ra giọng nói khàn khàn không rõ ràng. Tô Đồ Lang Quân ở bên cạnh lay lay cánh tay của Đồ Du Du liên tục nói:

"Ba à, ba ơi..."

Tô Thành nhíu mày xoay người sang bên cạnh nhìn về phía Tô Đồ Lang Quân:

"Mới sáng sớm đã ồn ào"

Tô Đồ Lang Quân thật ra vẫn có điểm e sợ Tô Thành, vừa nghe thấy giọng nói kia của hắn liền dừng lại động tác rồi nhỏ giọng hướng Đồ Du Du gọi:

"Ba à, ba có sao không?"

Đồ Du Du cố gắng lên tiếng trấn an Tô Đồ Lang Quân:

"Ba không sao, Quân Quân hôm nay đến trường cùng với Triệu quản gia có được không?"

Tô Thành vẫn còn đang chưa tỉnh ngủ, vừa nghe thấy giọng nói khác thường kia của Đồ Du Du liền mở mắt quay sang nhìn về phía cậu, sau đó bàn tay liền vươn tới chạm vào vầng trán kia, quả nhiên hiện tại nơi đó nóng đến như hòn than vậy.

"Lang Quân, mau xuống nói Triệu quản gia đưa đi học đi" Tô Thành ngồi dậy trầm giọng hướng Tô Đồ Lang Quân nói.

Tô Đồ Lang Quân không muốn đi nhưng khi bắt gặp ánh mắt nghiêm túc kia của Tô Thành đành phải luyến tiếc nhìn Đồ Du Du một cái rồi xoay người rời khỏi phòng;

"Được ba"

Tô Đồ Lang Quân đi rồi Tô Thành liền nhíu mày nhìn Đồ Du Du:

"Cảm thấy trong người như thế nào?"

Đồ Du Du cảm thấy rất mệt, hơn nữa cổ họng còn đau rát, đầu óc nặng nề mơ hồ nhưng vẫn cố gắng đáp thế này:

"Em không sao, anh chuẩn bị đi làm đi không lại muộn mất"

Tô Thành nãy giờ vẫn nhíu chặt hai hàng lông mày với nhau, hắn xoay người lấy điện thoại ý muốn gọi cho ai đó:

"Hiện tại tôi cần một bác sĩ tới địa chỉ..."

Đồ Du Du nhìn Tô Thành cũng có chút mơ hồ không rõ ràng:

"Được rồi em không sao, chỉ nghỉ ngơi một chút là ổn rồi"

Tô Thành mang điện thoại ném xuống giường rồi khàn giọng đáp:

"Được rồi em đừng nói chuyện, tôi hôm nay sẽ không đến công ty"

Đồ Du Du vốn định lên tiếng nói nhưng đã bị ánh mắt nghiêm nghị kia của Tô Thành chặn lại, kế đến chưa đầy 5 phút sau cậu lại ngủ thiếp đi. Bác sĩ được Tô Thành gọi tới khám bệnh cho Đồ Du Du, lúc bước vào trong phòng liền nhạy bén phát hiện ra có mùi vị gì đó không được đúng cho lắm, sau khi nhìn tới người đang nằm trên giường kia trên cần cổ còn có dấu hôn xanh tím liền cũng ngầm hiểu ra được lúc trước đã xảy ra loại sự tình gì. Vị bác sĩ nhanh chóng lấy ra ống nghe áp lên ngực của Đồ Du Du im lặng nghe ngóng, sau đó từ dưới cánh tay cậu mang ra cặp nhiệt độ nhìn xem, cuối cùng liền thở dài từ trong hộp đựng thuốc mang theo lấy tới một ống kim tiêm tiêm vào cánh tay cậu một mũi hạ sốt:

"Người bệnh bị sốt cao 41 độ, có triệu chứng bị viêm họng, tôi đã tiêm cho cậu ta một mũi hạ sốt, đợi cậu ta tỉnh lại liền cho ăn rồi tiếp tục uống thuốc. Người nhà bệnh nhân theo dõi nếu như cậu ta có hiện tượng kỳ lạ nhưng co giật toàn thân thì hãy chuyển tới bệnh viện ngay"

Tô Thành đứng ở bên cạnh nhíu mày lạnh giọng:

"Nên tránh ăn loại thức ăn nào?"

Bác sĩ nọ trả lời:

"Tránh ăn những đồ ăn đông lạnh hoặc cay nóng, sau khi cậu ta tỉnh dậy liền cho cậu ta uống thật nhiều nước, nấu một số món ăn để bồi dưỡng thân thể là được rồi"

Tô Thành lại hỏi:

"Khi nào em ấy tỉnh?"

Vị bác sĩ đã ở trong độ tuổi trung niên cho nên cũng hơi khó tính, nghe thấy câu hỏi này của Tô Thành liền tự giác nhíu mày:

"Tùy theo thể trạng của cậu ấy, nếu như cậu ấy sức khỏe tốt có thể một hai tiếng sẽ tỉnh lại, còn không thì khoảng nửa ngày"

Tô Thành gương mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Đồ Du Du, vị bác sĩ kia cũng bắt đầu thu dọn lại mọi dụng cụ chuẩn bị đứng dậy ra về. Đến khi vị bác sĩ kia rơi đi rồi, Tô Thành liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Đồ Du Du, hắn có chút hối hận nếu như hôm qua hắn kiềm chế một chút không để cậu dính nước mưa thì hiện tại người nào đó cũng không thành ra bộ dạng như vậy.

Đến khi Đồ Du Du tỉnh dậy một lần nữa thì đã là chiều tối, người đầu tiên xuất hiện trước mắt cậu chính là gương mắt non nớt của Tô Đồ Lang Quân:

"Ba đã chịu dậy rồi"

Tô Đồ Lang Quân có chút kích động gấp gáp nói, Đồ Du Du có cảm giác đầu óc nặng nề, cổ họng khô khốc, cậu vốn định nói Tô Đồ Lang Quân đi lấy giúp mình một ly nước tới thì người nào đó không biết từ chỗ nào chậm rãi đặt một ly nước xuống bàn nhỏ ở bên cạnh đầu giường;

"Đã chịu dậy, có phải là rất muốn uống một ly nước hay không?"

Đồ Du Du khẽ mỉm cười, Tô Thành vừa nhìn thấy bộ dạng yếu ớt kia trong lòng liền tránh không được có điểm hối hận, hắn nhanh chóng đỡ cậu dậy, để cho cậu tựa lưng vào lồng ngực hắn sau đó liền giúp cậu uống nước:

"Uống nước xong tôi liền xuống nói người mang cháo lên cho em ăn"

Đồ Du Du nhìn tới Tô Đồ Lang Quân một bộ dạng lo lắng nắm lấy tay cậu liền khẽ mỉm cười trấn an:

"Quân Quân đã ăn cơm chưa?"

Tô Đồ Lang Quân lắc đầu:

"Con muốn đợi ba cùng ăn"

Đồ Du Du nhíu mày:

"Vậy sao được, đã mấy giờ rồi mà con còn chưa ăn cơm"

Tô Đồ Lang Quân vẫn còn chưa biết cách xem giờ cho nên cũng không ý thức được giờ giấc cho lắm, nó chỉ biết bụng của nó cũng đã đói nãy giờ rồi, chỉ là nó lo lắng cho Đồ Du Du cho nên mới chưa chịu rời khỏi cậu.

"Con mau xuống nói Tiểu Hạ cho con ăn cơm đi, ba không sao hết"

Tô Thành đặt ly nước xuống bàn sau đó liền lấy hai chiếc gối kê ở phía sau lưng Đồ Du Du thật thoải mái, kế đó hắn liền đứng dậy ý muốn xuống dưới nhà:

"Được rồi Lang Quân, em ấy tỉnh rồi con mau xuống nhà ăn cơm đi"

Tô Đồ Lang Quân do dự không yên tâm:

"Nhưng mà còn ba"

Tô Thành nghiêm nghị nhìn Tô Đồ Lang Quân:

"Ba sẽ mang đồ lên cho em ấy, con mau xuống ăn cơm rồi đi tắm rửa, từ lúc đi học về còn chưa chịu tắm rửa đâu"

Tô Đồ Lang Quân cúp mắt sau đó liền chậm rãi rời đi, lúc sắp ra khỏi phòng rồi còn không quên lén lén quay người lại nhìn Đồ Du Du một cái. Hai người kia rời đi rồi, Đồ Du Du liền mang gối đặt sang bên cạnh sau đó chậm rãi bước xuống giường. Đồ Du Du có bệnh ưa sạch sẽ, sau khi làm xong chuyện đó nếu như không được tắm rửa nhất định sẽ rất khó chịu.

Khi Đồ Du Du đang loay hoay cho nước ấm vào bồn tắm, phía sau cậu liền có một giọng nói trầm khàn cất lên:

"Em đang làm gì?"

Đồ Du Du cũng có điểm giật mình, cậu xoay người hướng người đàn ông đang ở trước cửa phòng tắm kia mỉm cười khàn giọng trả lời:

"Em cảm thấy trong người khó chịu nên muốn tắm qua một chút"

Tô Thành nhíu mày:

"Khó chịu liền lên giường nằm nghỉ ngơi cho tôi, còn muốn đi tắm bệnh càng thêm nặng"

Thật ra Đồ Du Du đã hạ sốt rồi, mũi tiêm kia của bác sĩ rất công hiệu, chỉ là cả ngày không được ăn cái gì lại cộng thêm di chứng buổi tối hôm qua quá mức cuồng nhiệt nên động tác mới có chút chậm chạp không đúng cho lắm:

"Tô Thành em không sao"

Tô Thành cũng không nhiều lời nữa liền trực tiếp tiến tới ôm lấy Đồ Du Du trở lại giường. Đồ Du Du có chút khó xử, cậu nếu như hiện tại không được tắm khẳng định sẽ còn muốn khó chịu hơn nữa:

"Tô Thành, em nếu như không tắm bệnh sẽ không thể khỏi được nhanh"

Đồ Du Du nũng nịu ở bên cạnh xin xỏ Tô Tành, Tô Thành vừa liếc nhìn qua liền đoán được vật nhỏ này nhất định là không cảm thấy thoải mái, hắn nhìn chằm chằm cậu một hồi rồi nghiêm giọng:

"Ở yên đó cho tôi"

Nói rồi Tô Thành liền xoay người đi vào trong phòng tắm, Đồ Du Du ở bên ngoài cũng không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ có thể nghe thấy được tiếng nước chảy một hồi, kế đến sau đó hắn liền mang ra một chậu nước lớn, hơi nóng vẫn còn bốc ra nghi ngút.

Tô Thành mang chậu nước tắm kia đặt xuống bên cạnh giường rồi lại đi về phía tủ quần áo, hắn tùy tiện chọn một bộ quần áo ở nhà của Đồ Du Du mang ra:

"Với tình trạng sức khỏe của em hiện tại không thể nào đi tắm được, tôi giúp em lau người"

Đồ Du Du hơi ngẩn người một chút, nếu như là Tô Thành trước đây thì những chuyện như vậy Đồ Du Du sẽ không cảm thấy có gì kỳ lạ cả, nhưng mà thời điểm hiện tại hắn bị mất đi phần ký ức trước đây vẫn đối với cậu tốt như vậy, Đồ Du Du nhịn không được khẽ nở một nụ cười khàn giọng nói:

"Tô Thành anh đối với em thật là tốt"

Tô Thành ở một bên im lặng tỉ mỉ giúp Đồ Du Du lau người thật cẩn thận, sau đó lại giúp cậu mặc vào bộ quần áo sạch sẽ kia, kế đến liền mang chậu nước vẫn còn hơi ấm bốc lên vào trong phòng tắm. Đến khi Tô Thành xoay người bước ra thì Đồ Du Du đã thoải mải ngồi tựa lưng vào thành giường nhìn ngắm hắn rồi.

Tô Thành mang vẻ bề ngoài của một kiệt tác do tạo hóa tạo ra, cho dù hắn hiện tại hai tay áo có xắn lên cao hay là ống quần bên cao bên thấp thì vẫn không thể nào làm suy giảm đi được mị lực của hắn, chẳng trách lần đó ở trung tâm thương mại nhiều phụ nữ để ý hắn như thế. Đồ Du Du đột nhiên liền có một suy nghĩ muốn thấy ảnh của mẹ Tô Thành, bà ấy nhất định sẽ rất đẹp cho nên hắn hiện tại mới nhìn thuận mắt như thế.

Tô Thành bước tới ngồi xuống bên cạnh Đồ Du Du cầm lên bát cháo kia ý muốn giúp cậu ăn:

"Nhìn đã đủ hay chưa?"

Đồ Du Du mỉm cười há miệng ăn một ngụm cháo sau đó liền nói thế này:

"Nhìn chưa đủ, cả đời này cũng không đủ được"

Tô Thành cả ngày hôm nay gương mặt đều căng thẳng, lúc này mới xuất hiện được nụ cười hiếm hoi trên gương mặt:

"Cái miệng thật ngọt, em cũng thật rất biết nói chuyện"

Đồ Du Du khàn giọng, bởi vì cậu hiện tại bị ốm cho nên giọng nói cũng thay đổi một chút:

"Anh đã ăn chưa?"

Tô Thành lại tiếp tục giúp Đồ Du Du ăn một thìa cháo:

"Tôi chưa đói"

Đồ Du Du ăn một miếng sẽ nói một câu, Tô Thành cũng giúp Đồ Du Du đút một thìa rồi trả lời, hai người bọn họ vô cùng hòa hợp:

"Hôm nay anh có tới công ty làm hay không?"

Tô Thành đáp:

"Tôi không tới, em như vậy tôi có thể đi hay sao?"

Đồ Du Du hừ hừ:

"Còn không phải anh xấu xa thì em cũng sẽ không bị như vậy, nhưng mà gần đây không phải anh có hợp đồng quan trọng lắm hay sao nếu như không tới công ty có ảnh hưởng gì hay không?"

Tô Thành căn bản sẽ không quá đặt nhiều tâm tư vào bản hợp đồng nào đó kia, hay nói cách khác thì tâm tư của hắn hiện tại đã đặt hết ở trên người của Đồ Du Du rồi:

"Không có ảnh hưởng gì"

Tô Thành vừa nói xong thì điện thoại của hắn liền reo lên, Đồ Du Du theo phản xạ đưa mắt nhìn qua liền thấy được một dãy số lạ. Tô Thành nhìn Đồ Du Du một cái rồi đứng dậy ra ngoài ban công nghe điện thoại, nếu là trước đây Tô Thành sẽ không trốn tránh như vậy, hắn sẽ ở trước mặt cậu quanh minh chính đại mà nghe hoặc là trực tiếp tắt máy, hành động này của Tô Thành khiến cho Đồ Du Du cũng phải tò mò, thế cho nên tai nhỏ liền nhịn không được như muốn vểnh lên mà nghe ngóng.

Người gọi tới là Tô Thánh, hôm nay bên Lương thị sẽ có người sang để tìm hiểu bên công ty một chút, vốn Tô Thành là người sẽ phụ trách chính trong việc này nhưng hôm nay hắn lại không có mặt ở công ty, Tô Thành liên lạc nửa ngày đều không liên lạc được với hắn, hiện tại vừa có người bắt máy liền ngay lập tức lớn tiếng quát:

"Thằng nghịch tử này, hôm nay có ngươi bên Lương thị để thảo luận chuyện làm ăn, mày không có mặt cũng không nói một tiếng là sao hả?"

Tô Thành quả thật cũng lười cùng Tô Thánh nói chuyện, chỉ là ông ta cả buổi nay gọi cho hắn rất nhiều thế cho nên lúc này hắn mới nghe máy. Đối với thái độ kia của Tô Thánh, Tô Thành đến một cái nhíu mày cũng không có chỉ lạnh lùng để lại một câu:

"Tôi có việc bận"

Tô Thánh nghe vậy lại càng muốn quát lớn hơn, nhưng bản thân đến cuối cùng vẫn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã trực tiếp tắt máy rồi. Tô Thành tắt điện thoại đi vào phòng, Đồ Du Du lên tiếng hỏi:

"Là ai gọi cho anh vậy?"

Tô Thành không đáp lời, hắn ngồi xuống tiếp tục giúp Đồ Du Du ăn cháo"

Đồ Du Du quan sát gương mặt lạnh lùng kia của Tô Thành lại muốn hỏi tiếp:

"Có chuyện gì quan trọng sao?"

Tô Thành nhìn chằm chằm Đồ Du Du:

"Nếu như thật sự quan trọng thì tôi còn ngồi đây hả?"

Thật ra chuyện quan trọng của hắn hiện tại chính là muốn chăm sóc Đồ Du Du mau mau bình phục. Đồ Du Du ngoan ngoãn ở một bên ăn cháo, đến cuối cùng vẫn là không nhịn được nổi sự tò mò lại hỏi tiếp:

"Là chuyện ở Thượng Hải sao?"

Đồ Du Du rất sợ Tô Thành sẽ lại quay về Thượng Hải giải quyết chuyện gì đó, mà mỗi khi hắn trở về liền im lặng mà rời đi khiến cho cậu rất lo lắng cho hắn.

"Không phải" Tô Thành nhàn nhạt đáp

"Vậy là chuyện ở công ty sao?" Đồ Du Du giọng nói khàn khàn, cổ họng vốn dĩ đang sưng lớn nhưng lại liên miệng hướng Tô Thành đặt ra những câu hỏi.

Tô Thành đặt bát cháo xuống một bên sau đó đưa cho Đồ Du Du ly nước ấm:

"Chuyện quan trọng hiện tại của tôi chính là làm cho em nhanh chóng khỏi bệnh, nếu em không muốn cản trở tôi thì ngoan ngoãn ăn hết bát cháo này sau đó uống thuốc rồi đi ngủ"

Đồ Du Du thăm dò nửa buổi Tô Thành vẫn không có nói người gọi tới cho hắn là ai, có chuyện gì. Tô Thành thì cảm thấy chuyện này căn bản không có gì cả, Đồ Du Du không biết cũng không sao. Đến buổi tối lúc đi ngủ rồi Đồ Du Du lại hỏi Tô Thành tiếp:

"Tô Thành, không thể nói cho em biết người gọi tới cho anh là ai sao?"

Tô Thành cũng hết cách liền thở dài:

"Em thật sự rất tò mò, là ba của tôi gọi tới có được chưa"

Đồ Du Du khẳng định:

"Như vậy chính là chuyện liên quan đến công ty rồi, có phải là công ty có chuyện quan trọng gì đó nhưng hôm nay anh không đến đúng không?"

Tô Thành vỗ vỗ sống lưng của Đồ Du Du:

"Ngủ đi, còn nói nữa cổ họng sẽ sưng đau hơn, em xem giọng nói của em hiện tại có khác con vịt nhỏ không"

Đồ Du Du cứng rắn nhắc nhở Tô Thành:

"Ngày mai anh nhất định phải đi làm có biết chưa"

Tô Thành nhỏ giọng:

"Tôi biết rồi, mau ngủ sớm một chút nếu không sẽ không khỏi bệnh được đâu".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.