Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 14: Thuốc an thần



Ngồi đợi năm phút cánh cửa liền mở ra, quả nhiên Tô Thành có đến, Đồ Du Du theo đó liền đứng dậy nhìn hắn giống như là rất mong hắn tới nhà mình. Tô Thành thấy bộ dạng gấp gáp kia của Đồ Du Du, lại liếc nhìn thấy trên bàn bày nhiều hơn một bộ bát đũa liền vui vẻ lên tiếng hỏi:

"Đợi tôi sao?"

Đồ Du Du có điểm hơi mất tự nhiên một chút rồi gật đầu:

"ừ"

Tô Thành nhìn mắt Đồ Du Du, tuy rằng một bên mắt có hơi sưng một chút nhưng tổng thể cũng không có ảnh hưởng gì lớn, sau đó hắn thấy hành động ngoan ngoãn không lớn tiếng mắng chửi của ai kia liền có điểm nghi ngờ, lấy cá tính của Đồ Du Du nhất định là phải mắng hắn một trận mới đúng. Tô Thành lười biếng mang một túi dâu tây thật lớn để trên mặt bàn:

"Cái này cho thầy"

Dâu tây rất đắt, Đồ Du Du thích ăn nhưng lại chẳng dám mua, Tô Thành biết điều này liền mua tới một túi lớn cho cậu, là hàng nhập khẩu cao cấp, mỗi quả đều lớn như nhau, ăn vào khẳng định chua chua ngọt ngọt cực kỳ ngon. Đồ Du Du nhìn tới dâu tây bên trong liền biết rất đắt hơn nữa lại nhiều như vậy thì càng thêm áp lực, hôm nay bị người nhà Tô Thành mang tiền đến nói là cái gì mà thành ý, bây giờ lại đến lượt Tô Thành mang quà đến thế này, cậu chỉ bị đấm một cái vào mắt thôi thì phúc lợi mang tới đã nhiều đến mức không thể thích nghi nổi:

"Nhiều như vậy sao, cảm ơn cậu"

Tô Thành nghe thấy lời này càng cảm thấy có điểm không đúng, Đồ Du Du đáng lẽ ra phải lải nhải một hồi nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy:

"Thầy có phải bị đánh đến chấn động não rồi hay không?"

Đồ Du Du hả một tiếng sau đó liền đưa tay chạm vào mắt bị đau của mình:

"Tôi không sao"

Tô Thành nhìn chằm chằm Đồ Du Du một lúc rồi liền cầm đũa ăn cơm, Đồ Du Du ngồi đối diện Tô Thành không biết nên mở lời như thế nào, ấp úng một hồi mới dám nói:

"Cậu mấy ngày nay ngủ ở chỗ tôi không về nhà, ông ngoại cậu hẳn là sẽ lo lắng đấy"

Tô Thành vẫn thản nhiên cúi đầu ăn cơm:

"Như thế nào lại nhắc đến ông ngoại của tôi?"

Đồ Du Du giật mình giống như chuyện mình làm sai bị bắt thóp vậy:

"Hả... cái này... cái này tôi đoán thôi"

Tô Thành cười thầm:

"Là thế hả, nhưng mà tôi trước nay cũng không ở nhà của ông ngoại, việc tôi đi hay ở dường như cũng không có gì khác biệt cả"

Đồ Du Du tiếp tục nói:

"Hay là cậu về thăm ông ngoại cậu một chuyến đi, ông ngoại cậu hẳn là rất nhớ cậu"

Tô Thành ngẩng đầu nhìn Đồ Du Du:

"Đột nhiên nhắc tới ông ngoại của tôi? Tôi thời gian này rất bận cho nên không muốn tới"

Đồ Du Du biết mình có nói cái gì cũng vô ích mà thôi, chi bằng hiện tại mang số tiền kia đưa cho Tô Thành, nói Tô Thành giúp cậu trả lại cho ba hắn. Đồ Du Du nghĩ vậy liền lấy phong bì từ trong túi quần mình ra đưa cho Tô Thành:

"Cái này hôm nay người lúc sáng đến đón cậu đưa cho tôi, nói là bồi thường cho tôi, nhưng mà tôi cảm thấy vết thương không có sao cả cho nên cậu giúp tôi đưa trả về đi"

Tô Thành đặt đũa xuống bàn cầm lấy phong bì kia mở ra xem một chút sau đó liền thản nhiên hỏi Đồ Du Du:

"Bên trong có bao nhiêu?"

Đồ Du Du nhanh chóng đáp:

"Có mười vạn, cậu đếm lại cẩn thận đi, tôi không có giữ lại đồng nào đâu"

Tô Thành ồ một tiếng:

"Thầy còn mở ra đếm xem bên trong có bao nhiêu nữa cơ à?"

Đồ Du Du giật mình, chuyện này thật sự là rất mất mặt đi:

"Cái này, cái này... tôi..."

Tô Thành buồn cười để phong bì xuống dưới bàn tính muốn trêu chọc cừu nâu ngốc nào đó:

"Không ngờ đấy, tôi còn tưởng thầy là một thầy giáo gương mẫu nữa"

Đồ Du Du thật sự đã làm chuyện không tốt cho nên khi Tô Thành nói như vậy cũng tự động giật mình mà gấp gáp theo:

"Không phải như vậy, tôi vốn đã từ chối không muốn nhận rồi chỉ là do người kia đi quá nhanh cho nên tôi không kịp trả lại"

Đối lập với trạng thái gấp gáp kia của Đồ Du Du, Tô Thành lại một bộ dáng chậm rãi thưởng thức dư vị trêu đùa ai kia:

"Là thế sao? Đi nhanh cho nên không kịp trả lại, nhưng mà thầy còn mở ra nhìn xem làm gì?"

Đồ Du Du lúc đầu đúng là không muốn nhận, nhưng bởi vì Ngô Lập Châu kiên quyết để lại phong bì kia khiến cho cậu không có cách gì từ chối cả, dù sao thì con người ít hay nhiều vẫn phải có tính tò mò, Đồ Du Du nghĩ nếu như số tiền này không nhiều thì có thể sẽ nhận, nhưng mà số tiền này lại rất nhiều, hơn nữa lúc rời đi Ngô Lập Châu còn nói muốn nhờ cậu giúp khuyên bảo Tô Thành, việc này chẳng phải là ngụ ý số tiền kia cho cậu là muốn cậu hoàn thành nhiệm vụ hay sao:

"Tôi nghĩ chỉ là một khoản tiền nhỏ thôi, không nghĩ tới lại nhiều như vậy, cho nên tôi nghĩ không thể nhận được, phiền cậu trả về giúp cho tôi"

Tô Thành cười xấu xa:

"Không được, tôi cũng không biết trong này có bao nhiêu, nếu như thầy lấy đi một chút đến lúc đó trả về cho ba tôi, ba tôi lại nói thiếu thì tôi biết phải giải thích sao đây chứ"

Đồ Du Du tức giận, cậu là thầy giáo cho nên lòng tự trọng cũng cao hơn người thường một chút, cho dù so sánh với những lão thầy giáo lâu năm tâm cao khí ngạo không bằng nhưng mà việc bị người khác nghi ngờ cậu lấy tiền là việc mà cậu không thể chấp nhận nổi:

"Tôi không hề lấy bất cứ một đồng nào trong đó cả!"

Tô Thành chẳng qua chỉ là muốn nhìn thấy bộ dáng gấp gáp bối rối của Đồ Du Du mà thôi, không nghĩ tới chọc đến con cừu nâu này tức thành như vậy rồi:

"Được rồi, tôi chẳng qua chỉ là trêu chọc một chút mà thôi, tiền này là ba tôi cho thầy nói bồi thường vậy thì thầy cứ nhận lấy đi"

Đồ Du Du lạnh giọng, cảm giác khó chịu cứ đè nén trong lòng nãy giờ không sao bùng phát hết được:

"Không cần, cậu cầm về đi"

Tô Thành tiếp tục cầm đũa lên ăn cơm:

"Thầy muốn trả thì tự đi mà trả, tôi không liên quan đến việc này"

Đồ Du Du nhíu mày, tiền này nếu nói thẳng ra cũng không phải là tiền bồi thường mà chính là tiền nhờ cậu làm việc, chuyện khuyên bảo Tô Thành đi gặp ông ngoại của mình cũng không phải chuyện xấu, số tiền kia thật nhiều quả thật cũng khiến cho cậu động tâm, nhưng mà nếu như muốn nhận tiền thì cũng phải hoàn thành được nhiệm vụ kia, chi bằng Đồ Du Du cậu thử khuyên bảo hắn thêm một chút xem sao:

"Ba cậu nói ông ngoại cậu rất lo lắng cho cậu, tại sao cậu lại không chịu đến gặp ông ngoại chứ?"

Tô Thành cười nhạt, Bạch gia chỉ là muốn gây khó dễ với Tô gia một chút, khẳng định sẽ không đạp đổ Tô gia, việc này ai cũng rõ ràng cả nhưng mà hắn lại không muốn nhanh như vậy để cho ba của mình thảnh thơi, cứ để ông ta bận rộn ngập đầu một thời gian đến lúc ấy hắn đến tìm ông ngoại cũng không muộn:

"Là thế hả? Điều ông ấy nói mà thầy cũng tin sao?"

Đồ Du Du trầm giọng:

"Đương nhiên, cậu mấy ngày không về nhà, ông ngoại lo lắng cho cậu là điều tất nhiên rồi"

Tô Thành bật cười ha ha, sau đó hắn liền ngừng lại, ánh mắt cũng chuyển biến mang theo tia nghiền ngẫm đánh giá nhìn thẳng vào mắt Đồ Du Du:

"Đồ Du Du, tôi thật thích thầy"

Đồ Du Du giật mình, vốn đã không quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, hiện tại đối phương còn đột nhiên nói ra lời kia cũng khiến cho cậu trong nhất thời không biết phản ứng ra sao. Rất nhanh sau đó Đồ Du Du liền thông suốt, Tô Thành vốn là một tên lưu manh, mấy lời nói kia hắn nói ra nhất định là trêu chọc cậu, cậu khó xử thì hắn càng hả hê, cậu mới không để cho hắn được hả hê đâu:

"Học sinh Tô, cậu có phải là mắc bệnh hay không, chuyện gì cũng có thể mang ra đùa được"

Tô Thành nhún vai, so với bộ dạng lúng túng xấu hổ kia của Đồ Du Du thì hắn lúc này không hề có một chút khó xử nào cả:

"Lời người khác nói thì thầy lại tin, lời của tôi nói thì thầy lại không tin"

Đồ Du Du hừ hừ:

"Lời mà cậu nói ra vốn dĩ không thể tin tưởng được"

Tô Thành cũng không tiếp tục đề cập vấn đề này nữa, lời vừa mới rồi nói ra chính là để thăm dò phản ứng của Đồ Du Du, cậu vừa nghe thấy lời này liền thành một bộ dáng gấp gãi sợ hãi như thế, nếu như cứ tiếp tục nói tiếp chỉ e rằng cừu nâu ngốc nào đó sẽ trốn tránh hắn:

"Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến chỗ ông ngoại, chỗ tiền đó thầy cứ yên tâm mà nhận. Sau này ba tôi có mang cái gì đến đi chăng nữa thì thầy cứ nhận hết đi, không cần phải suy nghĩ gì cả"

Đồ Du Du vuốt vuốt mũi, mặt có chút đỏ khi bị Tô Thành nói trúng tâm tư, cậu đúng là thích nhận số tiền kia nhưng lại không có lý do nhận, nhưng bây giờ Tô Thành nói sẽ đến chỗ ông ngoại mình, Đồ Du Du đương nhiên là có lý do nhận rồi:

"Cậu nói cái gì thế hả, tôi cũng không thể không công mà nhận được"

Tô Thành cảm thấy không vấn đề gì cả, số tiền kia đối với Tô Thánh mà nói chẳng qua chỉ là một hạt cát trên sa mạc mà thôi, mười vạn này đối lấy công ty căn bản có đáng là gì đâu:

"Cho nên sau này hầu hạ tôi thật tốt vào, đến lúc nhận tiền liền có lý do rồi"

Đồ Du Du trừng mắt quát:

"Tôi không phải là người giúp việc cho cậu"

Ăn cơm xong Đồ Du Du rửa bát, rửa bát xong liền rửa dâu tây lớn, dâu tây hình trái tim đỏ đỏ to to lại căng mọng, nhìn qua liền biết thuộc dạng dâu tây thượng hạng rồi. Đồ Du Du bắt đầu cảm thấy xót tiền, mua nhiều như vậy hai người chỉ sợ là không ăn hết, đến lúc đó không biết chừng để lâu còn bị hỏng. Đồ Du Du mang dâu tây bỏ ra một cái rổ đưa tới cho Tô Thành đang ngồi ở bên ngoài phòng khách xem ti vi:

"Cậu mua nhiều như vậy sợ là ăn không hết, lại còn tốn tiền nữa"

Tô Thành vắt chéo hai chân, hai tay đặt trên thành ghế sô pha liếc nhìn rổ dâu tây kia một lúc rồi lại tiếp tục xem ti vi:

"Là có người cho tôi"

Đồ Du Du nghĩ Tô Thành là thiếu gia, chuyện có người biếu quà cho Tô Thành cũng là chuyện có thể xảy ra, thế cho nên lúc này cũng không nói gì nữa mà ngoan ngoãn ngồi ở một bên mang dâu tây cắn một miếng, kế đó nhai nhai một chút, cuối cùng yết hầu khẽ trơn trượt biểu hiện cho việc đang nuốt vào. Đồ Du Du ăn xong liền sáng mắt tấm tắc khen:

"Thật ngọt"

Tô Thành nãy giờ luôn trộm nhìn ai đó, vừa nhìn thấy đôi môi đỏ mọng kia mấp máy liền hận không thể ngậm lấy mà dày vò một phen, nghĩ tới chuyện buổi sáng hôm nay nhấm nháp đôi môi kia thì cả người cũng cảm thấy khó chịu nóng nảy. Tô Thành vẫn tựa lưng vào thành ghế, một tay vươn ra phía Đồ Du Du nói:

"Để tôi thử"

Đồ Du Du liếc mắt nhìn Tô Thành, sau đó liền bĩu môi thả một trái dâu tay vào trong tay hắn. Tô Thành đưa lên miệng ăn thử, cảm thấy cũng không có gì đặc biệt cả, so với đôi môi mọng nước của ai kia thua kém rất nhiều.

Đồ Du Du ngồi một lúc liền để ý đồng hồ, mắt thấy hiện tại cũng đã gần tám giờ tối rồi nhưng dường như Tô Thành không có ý định rời đi, chính vì thế cậu lúc này mới lựa lời lên tiếng nhắc nhở hắn:

"Bây giờ tám giờ rồi, hay là cậu qua nhà ông ngoại cậu đi"

Tô Thành không cần suy nghĩ nhiều mà thản nhiên đáp thế này:

"Không cần, tối nay tôi ngủ ở chỗ này"

Đồ Du Du không muốn Tô Thành ngủ ở chỗ này, lúc đầu trao đổi rõ ràng hắn nói chỉ buổi trưa hắn mới nghỉ ở đây, tại sao hiện tại trở thành cả ngày thế này, hơn nữa cậu cũng lo lắng nếu như không thúc giục Tô Thành đến chỗ ông ngoại hắn thì lấy tính khí thất thường của hắn như vậy cũng chưa biết chừng ngày mai liền không vui sẽ không đến nữa:

"Lúc trước không phải đã thỏa thuận rồi hay sao, cậu nói rằng chỉ buổi trưa mới ngủ tại nhà tôi, nhưng mà thời gian gần đây lại cả buổi tối nữa"

Tô Thành đứng dậy đi vào phòng ngủ tìm quần áo của mình, hắn muốn đi tắm một chút sau đó liền trở vào ngủ với ai kia, sau đó liền nhân lúc con cừu nâu ngốc nào đó ngủ say mà nhấm nháp đôi môi ngọt ngào kia một chút:

"Tối nay tôi ở lại chỗ này, sáng ngày mai tôi sẽ đến chỗ ông ngoại"

Đồ Du Du có một mục đích chính là muốn Tô Thành sẽ đến gặp mặt ông ngoại hắn, thế cho nên khi hắn nói ngày mai sẽ làm việc đó liền quên mất phải nghi ngờ chuyện Tô Thành tại vì sao cứ muốn ở tại nhà cậu ngủ.

Tối hôm ấy Đồ Du Du vẫn như thường lệ ngồi soạn bài giảng, ngày mai cậu không có giờ dạy nhưng hôm nay vẫn cứ chăm chỉ làm việc. Tô Thành nằm ở trên giường im lặng quan sát Đồ Du Du, nằm một lúc hắn liền ngồi dậy đi ra ngoài phòng, rất nhanh sau đó liền cầm theo một ly nước lọc đi vào trong phòng đặt lên bàn cho cậu.

Đồ Du Du đang soạn bài giảng liền thấy có một ly nước lọc đặt trên bàn của mình, ngẩng đầu nhìn liền thấy Tô Thành đã xoay người trèo lên giường ngủ, Đồ Du Du có điểm nghi ngờ không hiểu tại vì sao người này lại mang ly nước đặt ở đây, hắn có thể tốt bụng được như thế hay sao chứ, ngẫm lại có lẽ là hắn uống không hết liền để ở chỗ này cũng nên. Đồ Du Du nghĩ tới đó liền bĩu môi không quan tâm, Tô Thành lại nằm lại chỗ cũ tiếp tục quan sát cừu nâu ngốc của hắn. Sau đó lâu thật lâu Đồ Du Du liền cầm lấy ly nước kia uống một ngụm, Tô Thành theo đó nụ cười khẽ nhếch lên một chút biểu hiện cho việc hắn đang vui vẻ hài lòng.

Đồ Du Du tắt máy tính rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ, sau khoảng năm phút sau liền leo vào phía trong giường đi ngủ. Đèn điện trong phòng đã tắt, bên ngoài lại có ánh trăng lơ lửng treo cao, Tô Thành im lặng đợi Đồ Du Du chìm vào giấc ngủ, cảm giác được rất nhanh sau đó người bên cạnh đã thở đều đều, ngoan ngoãn ngủ say. Tô Thành khàn giọng gọi Đồ Du Du, hắn muốn xem xem cừu nâu ngốc kia đã ngủ hay chưa:

"Đồ Du Du"

Không gian im lặng, Tô Thành khẽ nhếch môi cười, trong phòng mơ màng ánh trăng sáng có một con sói xám dương móng vuốt kéo con mồi vào trong lòng. Ly nước kia có bỏ thuốc an thần liều cao, uống vào liền khiến cho người ta rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Tô Thành đưa tay lên luồn vào trong mái tóc ngắn của Đồ Du Du, cảm giác được từ sợi tóc mềm mượt như tơ kia bao lấy kẽ ngón tay của mình mát lạnh, trên người Đồ Du Du hiện tại có một mùi hương sữa tắm nhàn nhạt, mùi hương kia liền khiến cho Tô Thành tham luyến không muốn rời xa.

Chuyện Tô Thành dùng thuốc an thần cho Đồ Du Du uống là do một người bạn của hắn bày cách, cậu ta nói rằng chỉ cần hai viên liền sẽ khiến cho đối phương ngủ say không biết trời đất gì, đến lúc đó liền có thể thỏa thích muốn làm gì thì làm. Dĩ nhiên Tô Thành cũng sẽ không làm đến bước cuối cùng kia, hắn chỉ là muốn ôm lấy cừu nâu ngốc mềm mại thơm mát này vào trong lòng, sau đó nhân tiện ăn cánh môi mọng nước kia một chút. Khi Đồ Du Du tỉnh táo, cậu nhất định sẽ không cho hắn đến gần chứ đừng nói là động chạm thân thiết như thế này, chỉ có khi ai đó ngủ rồi mới rơi vào trạng thái vô hại ngoan ngoãn đáng yêu như vậy mà thôi.

Cừu nâu ngốc chính là cừu nâu ngốc, rơi vào miệng sói vẫn không hề phát giác ra, cả một quá trình đều nghĩ mình vẫn còn tự do trên đồng cỏ. Tô Thành cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Đồ Du Du, cánh môi kia tươi ngon mọng nước giống như dâu tây nhỏ hôm nay cậu ăn vậy, hắn khẽ nhấm nháp thưởng thức từ đầu đến cuối triền miên không muốn tách ra. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.