Đồ Du Du giật mình nhanh chóng rút mạnh tay lại về phía sau, mọi người đứng xung quanh nãy giờ cũng bị hành động này của Vu Phóng làm cho khó hiểu, Vu Tú Uyên là người lo lắng nhất tại chỗ này vì bà căn bản hiểu được chuyện gì sẽ sắp xảy ra:
"Vu Phóng, con làm sao vậy, hôn lẽ vẫn còn đang tổ chức đó"
Vu Tú Uyên tiến lên một bước kéo lấy cổ tay của con trai trầm giọng nhắc nhở, Lâm Lệ luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng nhưng lại không hề nghĩ tới khả năng người đàn ông mình thích lại đi thích một người đàn ông khác:
"Vu Phóng, người này là ai vậy?"
Vu Tú Uyên nhanh hơn một miệng vội mỉm cười quay sang nhìn Lâm Lệ giải thích thay con trai:
"Lâm Lệ, người này là thầy giáo trước dạy Vu Phóng, đứa nhỏ này ngày xưa rất kính trọng cậu ta hiện tại gặp lại tránh không khỏi có điểm xúc động đó mà"
Lâm Lệ gật đầu mỉm cười nhìn Đồ Du Du:
"Là thầy giáo của Vu Phóng sao, nếu không ngại thì mời thầy vào dự hôn lễ"
Vu Phóng hiện tại mới ý thức ra được chuyện gì đang xảy ra, hắn không giống Tô Thành, hắn vẫn luôn rất để ý thân phận đại thiếu gia này của bản thân mình, nếu như hắn không để ý đến thì hắn căn bản đã không làm theo sự sắp đặt của ba mẹ mình cưới một người phụ nữ mà hắn không hề có tình cảm. Nhìn tới xung quanh có nhiều người như vậy, từ cánh nhà báo cho đến những người trong giới kinh doanh, còn có Lâm Đạt cùng ba của hắn nữa, nếu như để cho tất cả mọi người biết được chuyện hắn căn bản thích đàn ông thì mọi chuyện chẳng phải đều sẽ bị hủy hoại trong tay hắn hay sao. Vu Phóng hít một hơi thật sâu, bởi vì không muốn làm mất đi địa vị hiện tại, lại càng không muốn để cho Đồ Du Du rời đi, hắn đưa mắt ra hiệu cho vài người đàn ông vẫn đang bảo vệ trật tự nãy giờ ý muốn ngăn Đồ Du Du lại rồi nhìn cậu chậm rãi nói:
"Đúng vậy thầy giáo, thầy ở lại một chút được hay không?"
Đồ Du Du không muốn ở lại, cậu còn có hẹn với Hàn Kỳ, hơn nữa giữa cậu và Vu Phóng căn bản không có gì để nói cả, hành động vừa rồi của hắn làm cho cậu cảm thấy không được thoải mái:
"Không cần đâu, chúc cậu hạnh phúc nhé tôi còn có chuyện phải rời đi gấp"
Đồ Du Du vừa xoay người ý muốn đi thì một người đàn ông cao lớn liền như vô tình bước ra chặn ở phía trước cậu, lúc đầu cậu còn tưởng rằng chỉ là do vô tình mà thôi nhưng sau đó cậu đã tránh qua một bên người kia vẫn như vậy chặn cậu lại. Cánh nhà báo giống như đánh hơi ra được điều gì đó không đúng liền đưa máy ảnh chụp về phía Đồ Du Du, ánh đèn chớp nháy liên tục làm cho cậu cũng có chút hoa mắt, lại chẳng hiểu sao bọn họ rốt cuộc vì sao chụp hình của cậu nữa:
"Làm ơn tránh đường"
Vu Phóng không muốn mọi người quá chú ý tới Đồ Du Du, nếu như tất cả mọi người cứ đứng ở bên ngoài này cũng không phải là ý hay, thế cho nên hắn liền lớn tiếng nói:
"Được rồi không có chuyện gì đâu, mọi người tiếp tục vào trong đi, tiệc vui mới chỉ vừa bắt đầu"
Tô Thánh cũng hưởng ứng:
"Đúng vậy chúng ta mau vào trong thôi"
Khi mọi người mới chỉ vừa quay vào bên trong thì phía sau liền có tiếng đàn ông giận dữ quát lớn:
"Mấy người đang làm cái gì vậy hả?"
Đồ Du Du nhận ra giọng nói này, cậu nhanh chóng ngẩng đầu cố gắng nhìn tới phía người đàn ông đang bước đến gần kia. Trong đám đông xô đẩy chật ních như vậy, Tô Thành vẫn có thể nhìn ra được cừu nâu ngốc nhà hắn đang ở đó, hơn nữa với kinh nghiệm nhiều năm trong hắc đạo hắn còn có thể cẩm nhận được có người đang muốn gây khó dễ cho Đồ Du Du.
Tô Thành vừa tới liền mang theo một sự nguy hiểm vô hình bao phủ, tuy rằng gương mặt của hắn đẹp giống như một kiệt tác nghệ thuật điêu khắc tỉ mỉ ra nhưng trong ánh mắt kia lại có rất nhiều phần dã tính cùng nguy hiểm, khiến cho mọi người vừa nhìn thấy đôi mắt đó liền bị ngây người mất vài giây mà tự động sợ hãi lùi lại vài bước. Đồ Du Du nhân cơ hội người đàn ông cao lớn vẫn luôn chặn cậu nãy giờ kia lơ là mà bước nhanh về phía Tô Thành, Tô Thành thật tự nhiên mà vòng tay ôm lấy Đồ Du Du vào trong lòng, đó chính là sự khác biệt vô cùng lớn giữa hắn và Vu Phóng, cũng chính là lý do tại vì sao trong đôi mắt của Đồ Du Du chỉ có thể nhìn tới một mình Tô Thành là như vậy. Nếu như Vu Phóng ở trước mặt mọi người không dám công khai bảo vệ Đồ Du Du, thì Tô Thành lại muốn nói cho tất cả mọi người biết người nào dám động đến cậu chính là động đến hắn, nhất định sẽ không được yên ổn.
Lúc mới đầu được ôm vào lòng Đồ Du Du còn có chút giật mình muốn đẩy Tô Thành ra, dù sao ở đây cũng nhiều người như thế sao Tô Thành lại có thể biểu hiện ra hết như vậy, nhưng sau đó cậu chợt nhận ra rằng bản thân cậu thích hắn cũng không cần phải giấu giếm mọi người, việc cậu thích hắn cũng không liên quan gì đến ai cả cần gì phải sợ mọi người dị nghị:
"Em có sao không?"
Đồ Du Du không có đẩy Tô Thành ra mà khẽ lắc đầu nhỏ giọng đáp:
"Không sao cả"
Ngoài những người trong Tô gia đều nhận ra Tô Thành thì cũng có một vài nhà báo nhận ra được thân phận của hắn, chỉ là bọn họ vẫn không biết chuyện đại thiếu gia nhà họ Tô tại vì sao mấy năm nay lại không có tin tức gì, đến hiện tại khi trở về liền cùng một người đàn ông làm ra hành động rất ám muội.
Đám nhà báo chính là như vậy, rất thích đến xem cuộc vui rồi tìm hiểu đến cùng, chuyện gì mọi người càng muốn giấu thì bọn họ lại càng muốn biết, một người đàn ông đi đầu cầm máy ghi âm hướng về phía Tô Thành:
"Cậu chính là Tô Thành sao, mấy năm gần đây không có tin tức của cậu, xin hỏi mấy năm nay cậu đã ở đâu vậy"
"Xin hỏi người này là ai vậy?"
Hôn lễ đáng lẽ ra người được chú ý nhiều nhất phải là cô dâu và chú rể, nhưng đến cuối mọi sự chú ý đều được đặt ở trên người của Đồ Du Du, chuyện này cũng vô cùng dễ hiểu vì Đồ Du Du trong vài phút đều được hai thiếu gia nhà họ Tô ôm ở trong lòng, hơn nữa xem động tác còn rất ái muội.
Tô Thánh không muốn mọi người phát hiện ra chuyện con trai mình thích đàn ông, nếu như chuyện này bị bại lộ rất có thể sẽ lớn chuyện, không nói đến chuyện hôn lễ của Vu Phóng và Lâm Lệ bị hủy bỏ, ngay cả cổ phiếu của Tô thị cũng có thể sẽ vì việc này mà rớt giá:
"Mọi người, chúng ta nên vào trong thôi, hôn lễ vẫn phải tiếp tục diễn ra"
Đồ Du Du tuy rằng không biết tại sao ở chỗ này lại có nhiều phóng viên như vậy, hơn nữa bọn họ giống như còn muốn chụp hình của cậu, dù cho bản thân đã mang gương mặt giấu kín ở trước ngực Tô Thành nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng từ ống kính máy quay liên tục chớp nhoáng, cậu nhỏ giọng nói với Tô Thành:
"Tô Thành, chúng ta rời khỏi đây thôi"
Tô Thành vòng tay mang mũ áo khoác phao trên người Đồ Du Du đội lên đầu của cậu, hắn không phải là không muốn công khai cậu cho tất cả mọi người biết mà là hắn sợ thân phận của hắn hiện tại có chút đặc thù, nếu như để hình ảnh của cậu lộ trên báo giới thì kẻ thù của hắn có thể sẽ tìm cách làm hại cậu, ở trong giới hắc đạo leo lên được đến vị trí này rồi đắc tội với nhiều người cũng không phải là chuyện dễ hiểu.
Tô Thành ôm Đồ Du Du xoay người đi vào thang máy, Vu Phóng đứng ở chỗ này nắm chặt hai tay thành nắm đấm, móng tay cũng đâm vào trong lòng bàn tay khiến cho phần da thịt trắng bệch, trong lòng hắn lúc này giống như có một tảng đá đè nặng vô cùng khó chịu.
Lý do tại vì sao Vu Phóng trước đây không có tiếp xúc nhiều với Đồ Du Du nhưng lại có tình cảm với cậu cho đến tận thời điểm này một phần chính là vì muốn hơn thua với Tô Thành, từ nhỏ đến lớn hắn đã cảm thấy mọi thứ đều bị thua thiệt Tô Thành, mà Đồ Du Du lại là người mà hắn trung hợp có điểm yêu thích, nhưng mà Tô Thành lại cũng trùng hợp yêu thích cậu, hơn thế nữa Đồ Du Du lại thích Tô Thành mà không thích hắn, thế cho nên sự tức giận cùng ganh đua trong lòng hắn càng tăng cao, cao đến mức muốn Đồ Du Du phải ở bên cạnh mình mới được.
Vu Phóng có một chiếc hộp bí mật rất rất lớn, bên trong đó chứa đựng rất nhiều thứ linh tinh cùng ảnh chụp, những thứ đồ này lúc đầu đều không thuộc quyền sở hữu của hắn, đều là những thứ hắn trộm lại được từ chỗ Tô Thành khi còn nhỏ, những thứ nào hắn chưa lấy được sẽ chụp hình lại bỏ vào trong hộp chờ thời cơ đến lấy, mà chiếc hộp này cho tới thời điểm hiện tại đã có rất nhiều hình ảnh của Đồ Du Du ở bên trong.
Tô Thành nhanh chóng mang theo Đồ Du Du rời khỏi đám người nhốn nháo này trở về phòng khách sạn, Đồ Du Du quan sát được sắc mặt của Tô Thành hình như không được tốt cho lắm liền e dè một lúc mới hỏi:
"Hôm nay đến chỗ ông ngoại không vui sao?"
Tô Thành không phải không vui vì chuyện đến chỗ Bạch Trấn Quân, hắn không vui vì chuyện để cho Vu Phóng nhìn thấy Đồ Du Du, còn nhớ thời điểm 6 năm về trước hắn suýt chút nữa là mất mạng dưới tay Vu Phóng rồi, nghĩ lại đến hiện tại phía sau đầu vẫn còn ân ẩn đau.
6 năm về trước khi Tô Thành vừa cắt đứt toàn bộ mối quan hệ với Tô gia và Bạch gia, Vu Phóng liền nhân cơ hội này gây khó dễ với hắn không ít, trước là tìm mọi cách để không cho bạn bè của hắn giúp đỡ hắn, hạn chế hắn nhiều mặt, sau đó còn ôm ý định muốn đưa Đồ Du Du cướp khỏi hắn. Tô Thành vì mang Đồ Du Du giấu đến biệt thự ngoại ô khiến cho Vu Phóng không tìm ra được, hắn ta liền ngay lập tức mang theo một đám người tới hành hung, Tô Thành cảm nhận được được sát ý từ Vu Phóng, nếu như lần đó không phải may mắn có Hoàng Thế Trung cùng Chung Tử Tuấn kịp thời đến cứu giúp chỉ sợ bản thân hiện tại cũng không còn sống ở trên đời nữa. Sau đó khó khăn lắm Tô Thành mới có thể mang Đồ Du Du qua đến Thượng Hải, nhưng khoảng thời gian tại Thượng Hải sống cũng không mấy dễ dàng, từ một đại thiếu gia vốn dĩ quen với việc được người khác phục tùng cung phụng, đến hiện tại liền lưu lạc trở thành tay sai của kẻ khác, sau đó mỗi buổi tối trở về lại chứng kiến cảnh người mình yêu thương nhất cứ ngủ say không chịu tỉnh lại, ngẫm lại quãng thời gian đó đúng là vô cùng khổ sở đối với hắn.
Tô Thành đột nhiên ôm lấy Đồ Du Du vào trong lòng trầm giọng nói:
"Sau này em đừng gặp Vu Phóng nữa"
Trước đây khi Tô Thành còn là học sinh của Đồ Du Du thì hắn cũng nói như vậy, nhưng khi đó Đồ Du Du vẫn luôn cảm thấy việc này rất không hợp lý nên đã từ chối, nhưng đến thời điểm hiện tại cậu một lời cũng không phàn nàn đã ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng:
"Em sẽ không gặp"
Tô Thành cúi đầu nhìn Đồ Du Du lâu thật lâu rồi nhếch môi mỉm cười, kế đó hắn liền hôn lấy đôi môi mềm mại của cậu, bàn tay to lớn đỡ lấy cần cổ cậu, đầu lưỡi tham luyến luồn vào bên trong thăm dò khoang miệng sớm đã quen thuộc đối với hắn. Đồ Du Du rất đẹp, ít nhất là đối với bản thân Tô Thành hắn, cậu có vẻ bề ngoài khiến cho hắn thật sự chỉ muốn đứng ra bảo vệ che trở cậu, muốn mang cậu cất vào trong túi áo ngực, để cậu vào trong trái tim hắn, từ đó đến giờ chưa có bất cứ một ai có thể khiến cho hắn có tình cảm sâu lặng đến mức này:
"Du Du, ở bên cạnh anh em sẽ gặp nguy hiểm... nhưng anh nhất định sẽ bảo vệ em"
Đồ Du Du khẽ mỉm cười, nửa đùa nửa thật nói với hắn một câu như thế này:
"Nếu là như vậy anh có nghĩ đến chuyện ở bên em sẽ không sinh được con hay không, em thì không sao nhưng anh là đại thiếu gia nhà họ Tô, vấn đề này nhất định cũng quan trọng đi"
Tô Thành siết chặt lấy eo của Đồ Du Du:
"Anh sớm đã không còn là đại thiếu gia nữa rồi"
Đồ Du Du đưa tay gãi gãi trước ngực của Tô Thành:
"Hay là chúng ta đến cô nhi viện nhận con nuôi đi"
Tô Thành nhíu mày có chút bất ngờ, hắn không muốn có thêm người thứ ba chen vào cuộc sống của hai người, Đồ Du Du không rõ tại vì sao đột nhiên lại muốn có con nữa:
"Em sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?"
Đồ Du Du nghĩ đến chuyện này lâu rồi, mấy lần trước tình cờ lướt trên mạng xã hội có tin tức ủng hộ gây quỹ cho những đứa trẻ bị bỏ rơi tại cô nhi viện, cậu có nhấn vào xem thử sau đó liền đọc một vài thông tin, những đứa nhỏ ở trong cô nhi viện vô cùng đáng thương, nếu như không được người nhận nuôi thì sẽ phải sống mãi trong cô nhi viện đến khi trưởng thành, mà cô nhi viện chính là dựa sự viện trợ của các Mạnh Thường Quân, điều kiện ở đó khẳng định sẽ không thể nào tốt được:
"Không phải đột nhiên nghĩ đến, em cũng có suy nghĩ này từ mấy ngày hôm nay rồi"
Tô Thành cảm thấy cuộc sống của hai người cứ như vậy rất tốt, tư do thoải mái không có người nào khác làm phiền, có thêm đứa nhỏ sẽ rất phức tạp, nếu như vì có thêm đứa nhỏ mà làm giảm đi sự quan tâm của Đồ Du Du đối với hắn vậy chẳng phải là tự bê đá đập chân mình hay sao:
"Anh không thích trẻ con, chúng ta cứ như vậy trước được không, đợi thêm vài năm nữa nghĩ đến chuyện này cũng không muộn"
Đồ Du Du ngẩng đầu nhìn Tô Thành một chút cuối cùng liền gật đầu không đề cập gì tới chuyện này nữa, rất nhanh sau đó điện thoại của Đồ Du Du liền vang lên làm phá vỡ bầu không khí ngọt ngào này. Lúc Đồ Du Du cúi đầu nhìn xuống dưới liền giật mình nhớ ra ngày hôm nay bản thân còn có cuộc hẹn với Hàn Kỳ, Hàn Kỳ hẳn là đợi cậu sốt ruột nên bây giờ mới gọi tới:
"Hàn Kỳ à, thật xin lỗi tôi gặp một chút chuyện, bây giờ tôi sẽ đến chỗ cậu nhé"
Hàn Kỳ hẹn Đồ Du Du đến nhà ăn cơm, dù gì cũng là ở tại nhà của cậu ta không phải đi ra ngoài cho nên cậu ta cũng không quá mức tức giận:
"Được rồi, cậu đi đường cẩn thận"
Đồ Du Du ngước mặt nhìn Tô Thành sau đó liền nói với Hàn Kỳ thế này:
"Tôi đưa Tô Thành đến cùng có được hay không?"
Hàn Kỳ rất nhanh đáp ứng:
"Cũng được, bọn cậu đến nhanh nhé đồ ăn đã chuẩn bị xong hết rồi".