Mơ Ước Đã Lâu

Chương 5: Thì thầm



Chương 5: Thì thầm

Ánh sáng mờ ảo, không thể nhìn rõ tình hình cụ thể

Cư dân trong tiểu khu khá ít, thanh tịnh lại quạnh quẽ, đều có thể nghe được thanh âm xào xạc khi gió thổi qua từng chiếc lá

Đêm nay Phó Bắc đã thay đổi quần áo, không giống bộ đồ lịch sự như hôm qua, nhưng phong thái vẫn nhẹ nhàng như trước, toàn thân trên dưới không chút cẩu thả, trong vẻ nghiêm túc đứng đắn lộ ra chút vẻ quyến rũ

Đứng dưới bóng cây, Kiều Tây nhìn không thấy vẻ ủ dột trên mặt cô, chỉ hơi giật mình khi nghe được tiếng nói chuyện, lập tức thu lại nét mặt, trả lời: "Mua đồ ăn, muốn nấu cơm."

Dù sao cũng đã mang người này về nhà một đêm, có thể tìm đến nơi này cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là không ngờ cô sẽ đến, xem ra cũng đã đợi rất lâu

Kiều Tây không có ý muốn nói chuyện, lấy đồ trong xe ra, đi về phía chung cư, Phó Bắc đuổi theo, giúp cô xách đồ, cô cũng không từ chối, đưa hơn phân nửa đồ cho người này xách

Bên trong cửa thang máy có thể thấy ảnh phản chiếu, Kiều Tây đứng phía trước, không quay đầu lại, nhưng có thể từ ảnh phản chiếu nhìn thoáng qua người phía sau. Có vẻ như Phó Bắc đứng rất gần cô, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định, cô ấy đang nhìn cô, mỗi một động tác đều lộ ra sự chiếm hữu và gần gũi

Trong mắt người ngoài, Phó Bắc ôn hòa lịch sự, học vấn cao và hiểu biết, kiến thức sâu rộng, là một người cực kỳ ưu tú, nhưng sâu bên trong, Kiều Tây biết được cô không giống vậy, dưới vẻ chín chắn là sự mạnh mẽ, cố chấp, một khi đã nhận định thì sẽ không buông tay

Trên hành lang vẫn không có người như trước, mãi cho đến khi vào nhà cũng chỉ có hai người

Cả ngày ngồi trong tiệm hết sức mệt mỏi, Kiều Tây không muốn nói chuyện, nhặt rau rửa rau, yên lặng làm việc

Phó Bắc ở bên cạnh trợ giúp, biết cô không muốn nói chuyện, nên cũng không cố mở miệng

Tính tình Kiều Tây ngang bướng, càng cứng rắn càng vô dụng

Cơm chiều có hai món một canh, mặn chay phối hợp đủ chất, ăn xong phó bắc không có ý định rời đi, mà Kiều Tây cũng không đuổi người. Cô không quản người kia, làm xong việc thì vào phòng tắm rửa, không biết có phải do thời tiết đang dần chuyển nóng hay không, đêm nay nước có hơi nóng, khi tắm nóng đến trán chảy mồ hôi, hoa dâm bụt sau thắt lưng nở rộ khi được nước ấm tưới lên, những cánh hoa trông như có thể hấp thụ những hạt nước chảy xuống

Cô vận động tập thể hình định kỳ gần hai năm nay, thoạt nhìn dáng người càng thêm săn chắc, bụng bằng phẳng, vòng eo vừa một nắm tay, mông căng tròn, cả người nóng bỏng đầy dã tính

Nước ấm xối đến đến đầu vai, theo đường cong của lưng chảy xuống, chảy qua sống lưng khêu gợi, chảy qua hoa dâm bụt đỏ tươi, rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo

Cô biết Phó Bắc chờ bên ngoài, không nhanh không vội, chậm rãi tắm rửa

Mặt bên phòng tắm có lắp nửa mặt kính, chiếu rọi ra bóng dáng xícɦ ɭõa bên trong, còn đẹp hơn mấy phần hoa dâm bụt kiều diễm kia, nữ sinh năm đó đã trưởng thành, trở nên đầy đặn săn chắc, gương mặt diễm lệ rạng rỡ, đẹp như báu vật vô giá, chân dài, dáng người cao gầy, nơi nào cũng đều hoàn mỹ không tỳ vết

Tắm xong ra ngoài, Phó Bắc còn ngồi trên ghế sofa

Thấy cô vừa lau tóc vừa đi ra, bình tĩnh nói: "Đến đây."

Trong phòng khách vẫn giữ nguyên hiện trạng, cô tắm ở bên trong bao lâu, Phó Bắc ngồi trên sofa bấy lâu

Kiều Tây chậm rãi đi qua, cô không mặc áo ngủ, mà mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát và quần đùi ngắn sát chân, càng tôn lên dáng người, không biết là cố ý hay vô tình mà mặc như vậy

"Sao?" Lập tức ngồi kế bên, cô bỏ dép lê ra, cứ như vậy mà dựa vào lưng ghế sofa vẻ lười biếng

Tuy rằng là kề bên, nhưng ở giữa vẫn duy trì khoảng cách nhất định, tựa như năm đó Phó Bắc đối với bản thân cô như vậy. Cô cong chân ngồi, lưng bàn chân bóng loáng trằng nõn càng gây chú ý, ngón tay ngón chân đều sạch sẽ, không sơn móng tay, không chút lòe loẹt

Xưa nay Kiều Tây không đàng hoàng, đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi

Vẻ trước mắt giống như cố ý làm cho Phó Bắc xem, bởi vì Phó Bắc không thích dáng vẻ này của cô, trước kia mỗi lần nhìn thấy đều sẽ nhíu mày hoặc làm gì đó

Nhưng lần này cô không giống vậy

Ánh mắt Phó Bắc cũng không biến đổi, lấy khăn lông cô vắt trên vai xuống, giúp lau tóc

Động tác rất nhẹ, không cho phép cô né tránh, Kiều Tây không có thói quen này, muốn lui ra, kết quả bị kéo mắt cá chân lại, cô như theo bản năng mà thẳng người lên, bị dọa sợ

Phó Bắc cũng không làm gì, sau khi kéo qua thì buông ra

"Đừng lộn xộn." Chỉ một câu nói, ngữ điệu vững vàng bình tĩnh, cũng tràn đầy thâm ý

Dựa theo tính nết bình thường của Kiều Tây, chắc chắn sẽ không nghe theo, nhưng lúc này lại yên tĩnh ngồi yên không nhúc nhích, thậm chí một lát sau, cô dựa người vào trong lòng Phó Bắc, tay Phó Bắc hơi dừng lại, hơi ngưng trệ trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại

Trên người Kiều Tây mang theo mùi hương nhàn nhạt, như có sức sống mà chui thẳng vào mũi. Góc độ này của Phó Bắc, có thể ngửi được hương thơm ấy, tầm mắt hơi hạ xuống có thể nhìn thấy sau gáy trắng mịn và thắt lưng gầy nhỏ của đối phương

Cô thân mật dựa vào trong lòng cô ấy, không đến nửa phút, nâng tay ôm lấy lưng cô

Trong mấy ngày này, đây là thời điểm duy nhất Kiều Tây không xù gai nhọn, mặc dù lúc trước cũng là loại thời điểm này, Kiều Tây cũng không chịu nghe theo, hơi chạm vào một chút là xù lông lên như một con mèo nhỏ, lúc nào cũng có thể cào cho người khác vài vuốt

"Mấy năm nay, ở bên Mỹ sống thế nào?" Kiều Tây tựa vào vai Phó Bắc hỏi, vẫn vẻ lười biếng như cũ, cả người như không có sức, thế nào cũng phải tìm chỗ dựa để chống đỡ

Phó Bắc ôm người vào trong ngực, trả lời: "Cũng vậy thôi."

Kiều Tây thoáng ngẩng đầu, nhìn người này, một lát, lại rũ mắt xuống, muốn nói gì đó nhưng lại ngừng. Cô ôm Phó Bắc, giống như trước đây, hưởng thụ khi người này lau tóc cho mình, yên tĩnh cảm nhận chút ấm áp hiếm hoi

Xuất ngoại một chuyến cái gì cũng không còn giống như trước, mọi người đều sẽ thay đổi, lúc trước cũng không có loại đối đãi này, cô đang thất thần, ánh mắt có chút mê mang không biết đang nghĩ đến điều gì

Phó Bắc đối với việc này dường như cũng không quá vừa lòng, bế cô lên ngồi trên đùi, nâng cằm Kiều Tây lên

Động tác có chút mạnh, ý tứ hàm xúc rõ ràng sâu xa

Nhưng Kiều Tây lại không muốn cho cô được như ý, ngay lúc sắp chạm vào, trong nháy mắt linh hoạt né tránh, làn môi mỏng rơi xuống bên khóe miệng. Khuya ngày hôm trước cũng là như thế này, bất luận là lúc động tình hay lúc tình yêu mãnh liệt, Kiều Tây nhất định không cho hôn, giống như đôi môi đỏ mọng ấy là nơi cấm kỵ, không cho chạm vào

Một bàn tay Phó Bắc ôm lấy eo gầy nhỏ của Kiều Tây, một tay khác đặt trên gáy cô, dịu dàng cực kỳ nhưng cũng cường thế tột cùng

Khi còn nhỏ tính tình của Kiều Tây đã khó nắm bắt, nhưng có một điểm mấu chốt, Phó Bắc biết cô có ý gì, đơn giản là bất mãn việc cô xuất ngoại, bây giờ đều phải đòi lại cho bằng được, đứa nhỏ này từ trước đến nay đều ghi thù, để cô ấy đòi lại cũng không ngại gì

Cô muốn hôn cô ấy

Kiều Tây lại trước một bước mà tránh thoát, không chờ Phó Bắc có phản ứng gì, phút chốc hơi lui lại, thân thể cô thật mềm, giống như con cá nhỏ bơi trong nước, vừa kinh động, thì bỗng chốc vẩy đuôi nhanh chóng bơi đi mất

"Trốn cái gì?"

"Không trốn." Cô nói, coi như nãy giờ cũng chưa phát sinh chuyện gì, cố gắng xem nhẹ việc đối phương đang đánh giá mình, nói sang chuyện khác, "Giúp tôi sấy tóc, máy sấy trong phòng tắm, treo bên hông vách tường."

Phó Bắc không nhúc nhích, con ngươi màu hổ phách nhìn thẳng cô, trong mắt mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu và cảm xúc vô tận dưới đáy mắt, hồi lâu, vẫn đứng dậy đi lấy máy sấy, quay lại giúp cô sấy tóc

Lần này Kiều Tây không chút kháng cự, dựa vào lưng ghế sofa, vẻ biếng nhác

Sấy khô tóc, Phó Bắc đi tắm rửa

Cửa phòng không đóng, Kiều Tây cũng chưa nói không cho vào, cô trực tiếp đi vào

Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, ngọn đèn mờ ảo ám trầm, không đủ chiếu sáng đều mỗi góc, Kiều Tây nằm sấp trên giường mềm mại, cả người như chìm vào trong đó, áo ba lỗ bị kéo đến bên hông, lộ ra hình xăm, nửa kín nửa hở

"Xăm khi nào?" Phó Bắc hỏi, không khỏi nhìn nhiều hơn vào đóa hoa dâm bụt đó

Kiều Tây ngồi dậy quay đầu, nói: "Lúc học nghề, nhờ sư phụ xăm cho."

"Sư phụ nào?"

"Cô không biết đâu?"

Phó Bắc nhíu mày lại, nhưng kiềm chế đến cùng, không hỏi nhiều, trên mặt càng hiện lên vẻ ham muốn chiếm hữu

Thời gian từ đêm muộn đến rạng sáng, cảm xúc che giấu sâu trong lòng mới chân chính được phóng thích ra ngoài, kín kẽ lôi cuốn Kiều Tây, như muốn đem kiều tây làm của riêng. Kiều Tây chỉ biết ôm vai Phó Bắc, rõ ràng biết người này để ý cái gì, nhưng một chữ cũng không giải thích, còn ôm lấy đối phương mà nói: "Cô có biết, tôi thích nhất là hoa dâm bụt không..."

Tóc cô rất dài, tóc uốn thành lọn lớn theo phong cách trưởng thành, đuôi tóc vừa dài đến thắt lưng, che khuất hơn phân nửa hình xăm, đuôi tóc xõa trên làn da trắng xứ, những bông hoa đỏ tươi cứ thế hiện ra rồi biến mất

Phó Bắc ôm Kiều Tây, ngón tay thon dài kìm trụ cằm cô, buộc cô ấy nhìn mình, lòng ngón tay hơi lạnh vuốt ve lên cánh hoa, ý tứ xâm chiếm và hờn giận nồng đậm trong mắt cũng không tan được, nhưng thực tế cũng không thay đổi gì, Kiều Tây hiểu rõ, cho nên mới dám làm càn như vậy

Từ nhỏ đến lớn, người này đều là như vậy, luôn luôn bình thản trầm ổn, giống như không gì có thể dao động được cô ấy

"Thế nào?" Kiều Tây bắt được cánh tay cô, mí mắt hơi rũ xuống, nỉ non bên tai cô, thanh âm mềm nhẹ đều đều, giống như đang nói lời yêu thương cảm động

Đáp lại cô, là nụ hôn bất ngờ của Phó Bắc. Phó Bắc không hôn vào đôi môi hồng nhuận của cô, hôn sau tai mẫn cảm, bá đạo, ngang ngược, cô không tự chủ được mà rụt lại, nghe được thanh âm đề nén khắc chế vì hờn giận của Phó Bắc: "Kiều Tây..."

Cô chưa từng nghe được, ngoảnh mặt làm ngơ. Đến sáng sớm, để lại cho Phó Bắc vẫn là sàn nhà hỗ độn, người bên cạnh đã không thấy đâu, sớm đã đi rồi, Phó Bắc biết rõ cô đi lúc nào, nhưng cũng không ngăn cản

Cũng như năm đó

Lần đầu tiên Kiều Tây tức giận với Phó Bắc, không được dỗ, vẫn luôn không đến nhà họ Phó, bà nội Phó còn luôn dặn mẹ Trần đưa đồ ăn đến nhà bên, nhìn xem thế nào, mẹ Trần trở về nói: "Ở nhà xem TV, có thể gần đây mê mẩn, không muốn ra khỏi nhà."

Trẻ nhỏ đều dễ nghiện máy tính TV, đây cũng là bình thường, bà nội Phó không hiểu rõ sự tình, cho rằng đúng là như vậy

Phó Bắc không lên tiếng, đột nhiên tắt TV

Có lẽ bởi vì lần đưa đồ ăn này, mẹ Kiều ngại nhận không quà của người ta, thế nên tối đó mang bánh quy tự nướng đến

Kiều Tây cũng theo đến, vẻ mặt không tình nguyện, tức giận, đứa nhỏ này trước kia đều mặc váy, nhưng lần này lại mặc áo thun trắng và quần yếm, tóc búi củ hành. Vừa thấy phó bắc đến, cô lập tức quay mặt đi, rõ ràng còn đang tức giận

Phó Bắc nhìn xuống, cô phát hiện ra, vội trốn phía sau mẹ Kiều, không để Phó Bắc nhìn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.