Mơ Ước Đã Lâu

Chương 67: Nhớ nhung



Chương 67: Nhớ nhung

Toàn bộ đại viện đều vắng vẻ, giống như vạn vật sinh sôi rồi lại khô héo lụi tànv trong mùa đông giá rét.

Quan thương cấu kết là tội lớn xưa nay, sẽ bị xử lý nặng là điều không thể nghi ngờ, những người liên quan đều không thể thoát. Các bước tính toán của Đàm nhị gia đều không có gì sai sót, nói hoa mỹ chính là vì dân trừ hại, tay chân của Lương Tấn Thành không sạch sẽ, làm quá nhiều việc xấu, rơi vào kết cục như hôm nay đều là gieo gió gặt bão, về phần chỗ dựa vững chắc là vị ở trên cao kia, bây giờ ngã ngựa, sợ là có thể được ăn cơm nhà nước rất nhiều năm.

Đợi đến ngày có thông báo chính thức, toàn bộ chuyện này được công bố, cuối cùng Giang Thành nhấc lên cuộc thảo luận sôi nổi, sau những buổi trà dư tửu hậu mọi người vừa xem tin tức vừa mắng chửi, nhưng tất cả đều chỉ là nhất thời, không quá ba ngày, cũng không còn mấy người quan tâm đến nữa.


Kiều Tây xem mấy tin tức liên quan trên bản tin, trong danh sách được công bố có Lương Tấn Thành và Chu Quần, còn những người khác đều không quen, không có người nhà họ Phó.

Thời điểm xem bản tin Kiều Kiến Lương cũng ở bên cạnh, có lẽ biết được nguyên nhân, ông liếc nhìn cô, không nói gì.

Lương Tấn Thành xảy ra chuyện, tất nhiên nhà họ Lương không thoát khỏi can hệ, sau đó thế nào, thì rất khó nói. Về phần nhà họ Phó, dù sao cũng mang cái danh quan hệ thông gia, chỉ sợ sau này cũng không dễ chịu, bị quản chế là chắc chắn, bây giờ ai ai cũng e ngại nhà họ Phó và nhà họ Lương, khoan nói đến việc hợp tác làm ăn buôn bán, đến việc tiếp xúc nhiều cũng không dám.

Chuyện lần này, cũng là Phó Bắc ra sức, cũng là cô chu toàn bên trong, vừa kéo ngã cậu mình xuống, lại nghĩ cách che chở cho nhà mình, bằng không sao có thể nhẹ nhàng thoát ra như vậy. Về phần Lương Ngọc Chỉ, bà xem như cũng biết nghĩ, trước kia giúp dọn dẹp rắc rối cho Lương Tấn Thành đều không lưu lại nhược điểm nào, cũng chưa từng có quan hệ lợi ích nào, chuyện lần này, mắt thấy thế cục đã định, bị bất đắc dĩ cắn răng làm nhân chứng, góp một tay đưa Lương Tấn Thành vào đồn cảnh sát.


Nhà họ Phó có thể tránh được một kiếp, ít nhiều cũng nhờ bà nội Phó, nếu không phải khi còn sống bà cực lực ngăn trở hai nhà có xâm nhập sâu về lợi ích với nhau, lần này không chừng sẽ gặp phải tai ương lớn.

Nhưng dù cho thế nào, nhà họ Phó cũng không tránh khỏi một phen thương thế nặng nề, bị điều tra là chắc chắn, còn có nhiều việc cần phải giải quyết.

Cuộc điều tra vừa kết thúc, người nhà họ Phó đã lập tức dọn đi, nhìn như là chủ động rời khỏi màn che, vừa để tránh đầu sóng ngọn gió, loại trọng án này không có khả năng sẽ kết thúc như vậy, thanh toán, một lưới bắt hết... Ai cũng không cam đoan có thể sẽ lại xuất hiện biến cố ngoài ý muốn hay không.

Thời khắc ở nơi đầu sóng ngọn gió, Kiều Tây chỉ có thể chăm sóc tốt cho phía mình, vừa chăm sóc cho Kiều Kiến Lương vừa tiếp tục chờ đợi.


'Biến mất' là lựa chọn bất đắc dĩ, thời gian này Phó Bắc vẫn luôn bị giám sát theo dõi, là một trong những nhân chứng, Đàm nhị gia tôn trọng mà đối đãi với cô.

Năm đó trước khi xuất ngoại, có một số việc Phó Bắc đã sớm biết rõ, bà nội Phó đã từng uyển chuyển nói đến, ai cũng không cứu được Lương Tấn Thành, chính ông ta đã tự chặt đứt đường lui của mình, sau này nếu có liên quan gì đến ông ta đều sẽ không hay ho gì. Tâm người này rất ngoan độc thủ đoạn lại tàn nhẫn, những việc ông ta làm đều là việc đen tối, nền móng không sạch sẽ.

Lựa chọn lúc trước là bất đắc dĩ, khi đó Phó Bắc không có đủ năng lực, chuyện cô làm đều là vì để bảo toàn cho nhà họ Kiều, như là cách để đền bù, dù sao mầm tai họa đều là từ Lương Tấn Thành, lại là nhà họ Phó thêm dầu vào lửa, mới làm cho nhà họ Kiều thảm như vậy, ít nhiều gì đều dính dán đến Phó Bắc. Phó Bắc cũng không có cảm tình sâu sắc với người cậu ruột này, với nhà họ Lương cũng vậy, mấy năm nay vẫn luôn ngủ đông, đáp ứng với Lương Ngọc Chỉ đi tìm Đàm nhị gia nói giúp, mặt ngoài là đang hỗ trợ, kỳ thực là ngầm tỏ rõ lập trường cho Đàm nhị gia thấy, cũng đồng ý đứng về phía Đàm nhị gia, lấy điều này để bảo toàn thoát thân.
Đàm nhị gia tranh đấu với cái vị ở trên cao kia, sớm đã không còn là chuyện bí mật gì, Phó Bắc biết rõ điều này, cũng rõ ràng sau này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn, quả nhiên đúng là như thế.

Lương Tấn Thành và Chu Quần muốn liếm máu nơi vết đao, gieo nhân nào thì gặt quả đó, có kết cục như hôm nay là xứng đáng, những người còn lại cũng không vô tội, mà nhà họ Phó, làm người ta thổn thức không thôi, nhưng cũng không ai đồng tình với họ.

Một ngọn núi lớn đổ xuống, sẽ lại có một ngọn núi khác lại dâng lên.

Sau khi mọi việc kết thúc, Lương Ngọc Chỉ bị đưa ra nước ngoài, đám người còn lại thì mặt xám mày tro đường ai nấy đi. Ngoài ra, có vài hành động không thể nói ra ngoài, ví dụ như những người có giác ngộ cao, trước kia sớm đã dự liệu được kết cục ngày hôm nay, hoặc là chuyển dời tài sản ra nước ngoài, hoặc thông qua các thủ đoạn khác mà sang tên trên danh nghĩa cho người khác, về phần những người này phải nhận được xử trí thế nào, cũng không phải là việc mà người bình thường nên quan tâm, phía trên đều sẽ có biện pháp xử trí.
Dù sao một lần rung chấn này, người liên quan đều bị xử lý, trong vài năm sau đừng mong nghĩ đến chuyện vực dậy, trắng tay hay còn kéo dài hơi tàn, thì phải xem tạo hóa của mỗi người.

Đàm nhị gia chuẩn bị nơi ở cho Phó Bắc, trước khi chia tay, cùng nhau ngồi uống hai ly trà.

Nhìn người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng trước mắt, Đàm nhị gia âm thầm tiếc nuối, nhưng khó mà nói được gì, sự việc phát triển đến nông nỗi như hôm nay, đã không còn nằm trong tầm kiểm soát của ông, phía trên đặc biệt chú ý đến việc này, người bên dưới phải nghiêm túc chấp hành, không được có một chút hành vi bao che nào, ông rót trà cho Phó Bắc, thở dài nói: "Làm khó cháu rồi..."

Có thể làm đến bước này, thật sự thập phần không dễ dàng.

Phó Bắc thu liễm sắc mặt, không lộ ra chút cảm xúc dư thừa nào, không kiêu không nịnh mà nói: "Đều là việc cháu nên làm."
Đàm nhị gia lại thở dài, tiếc hận không thôi.

Lương Tấn Thành là con sâu làm rầu nồi canh, như một vết dơ khổng lồ, chỉ sợ nhà họ Phó và nhà họ Lương sẽ ngày càng khó khăn, cục diện hiện nay biến đổi mỗi ngày, không biết mấy năm sau sẽ lại thành cái dạng gì, Giang Thành còn là nơi dung thân cho hai nhà này không, cũng khó mà đoán trước được.

Pháp luật chính là điểm mấu chốt, càng nghiêm minh, thì ai cũng đừng mong có trái ngọt để ăn.

Trong mấy ngày này, Trang Khải Dương đến nhà họ Kiều một lần, đưa cho Kiều Tây một hộp quà.

"Chị ấy để lại cho cô, nhận đi." Trang Khải Dương nói.

Quà trong hộp đều là trong những năm rời đi cho đến nay, Phó Bắc không thể tự mình tặng quà đến tay Kiều Tây, lúc này đều đưa cùng một lúc.

Phó Bắc còn thiếu Kiều Tây một lời giải thích, hộp quà này chính là lời giải thích tốt nhất.
Cổ họng Kiều Tây thắt lại, cô siết chặt cái hộp, thanh âm xem như bình tĩnh: "Chị ấy đi đâu vậy?"

Trang Khải Dương im lặng, không trả lời.

Phó Bắc không dám mạo hiểm quay về gặp Kiều Tây, bão lớn còn chưa tan, trở về chính là liên lụy, nếu không cũng sẽ không nhờ Trang Khải Dương đưa quà giúp rồi. Tất nhiên Kiều Tây hiểu điều này, sau khi bình tĩnh lại, còn nói: "Tôi sẽ không đến tìm, chỉ là hỏi một chút thôi."

Thanh âm nói ra lại rất nhẹ, nhẹ đến như không nên lời.

Trang Khải Dương không đành lòng, lưỡng lự một chút, vẫn nói ra: "Ở bên nhà tổ, chờ bão tan sẽ trở lại."

Nhà tổ, vẫn còn ở Giang Thành, nhưng cách xa nội thành, ở một huyện trấn có kinh tế khá phát triển, mệnh danh là 'Thủ phủ gốm sứ'. (Ed: Vậy có thể Giang Thành là tỉnh Giang Tây)

Mi mắt Kiều Tây run lên, sau một lúc lâu, trả lời: "Cảm ơn."
Trang Khải Dương bất đắc dĩ, "Đừng khách sáo như vậy." Chần chừ một lúc, trong lòng vẫn còn rối rắm, lại nói tiếp: "Chị ấy vẫn luôn lo lắng cho cô, thế cục bây giờ cô cũng biết rồi, mọi hành động đều bị giám sát, không thể đi lại, cũng may bây giờ không có vấn đề gì lớn, chờ qua đi thì tốt rồi."

Chỉ cần có thể bình an vượt qua là tốt rồi, chuyện sau này về sau rồi lại nói.

Kiều Tây biết bản thân nên làm gì.

Dùng hết toàn lực ổn định tình hình công ty nhà mình, chăm sóc cho kiều kiến lương.

Thời điểm này năm ngoái, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại có thể tự mình gánh vác thế này, nhưng đến bước này ai cũng không còn cách nào.

Kiều Kiến Lương khôi phục khá tốt, đợi đến thời kỳ chồi mới của cây thay thế hoàn toàn cho lá xanh, ông đã có thể chống gậy tự mình bước đi mấy bước, tinh thần cũng không còn mơ hồ như ban đầu, đầu óc dần dần thanh tỉnh, tuy vẫn không thể hoạt động thuận tiện, nhưng ít ra đang dần chuyển biến tốt đẹp.
Tuy rằng đầu óc không còn minh mẫn hơn trước, nhưng có một số việc Kiều Kiến Lương vẫn nhìn thấy trong mắt, ông không phải kẻ mù, nhiều năm như vậy đâu thể nào một chút cũng không phát hiện ra, trong lòng ông đều rõ ràng.

Ông không ủng hộ Kiều Tây và Phó Bắc, nhưng hiểu rõ Kiều Tây, biết con gái mình là cái tính tình gì, nên chỉ nhắm một mắt mở một mắt xem như không biết gì, hơn nữa vẫn luôn không thể bỏ qua những việc làm trước kia của nhà họ Lương và nhà họ Phó, nhưng khi đi một vòng ở quỷ môn quan, thêm vào đó là nhiều việc đã diễn ra, nhìn thấy hai nhà này đều chịu phải những kết cục nên có, nên cũng từ từ phai nhạt đi. Về phần nhà họ Chu, niệm tình vợ chồng với Chu Mỹ Hà, đến nay ông cũng không biết nên xử lý thế nào, rất nhiều chuyện khó có thể nói rõ, khó mà quyết định.
Nhà họ Chu triệt để sụp đổ, không bao lâu sau Chu Mỹ Hà đã trở lại, lần này thế mà lại rất hiểu chuyện, cuối cùng không vì thế mà tranh cãi ầm ĩ nữa, thậm chí còn không hề đề cập đến, an ổn được một thời gian.

Dù trước đó có sóng gió thế nào, thì ngày vẫn cứ qua, thời gian vẫn cứ trôi.

Ngẫu nhiên một ngày, khi Kiều Tây đến chỗ Đường Nghệ thì gặp Chúc Tự Bạch.

Nhìn thấy cô, Chúc Tự Bạch cũng rất kinh ngạc, nhiệt tình đến tán gẫu đôi câu, Chúc Tự Bạch chưa từng chú ý đến chuyện huyên náo ở Giang Thành, còn có, anh ta cũng không biết rõ ràng cụ thể nguồn tin tức kia, chỉ nghe nói vị quan lớn nào đó bị rơi đài, còn lại một chút cũng không biết gì.

Trong lúc trò chuyện, đột nhiên anh ta nói: "Thật khéo, gần đây vẫn luôn gặp các cô, hai ngày trước thì gặp giáo sư Phó, hôm nay lại gặp được cô."
Kiều Tây ngẩn người, "Phó Bắc?"

Chúc Tự Bạch cười nói: "Kỳ nghỉ trước đó đến thăm nhà thím tôi bên kia, nên trùng hợp gặp, cả nhà giáo sư Phó đang du lịch bên đó."

Thằng nhóc này tưởng là thật cái gì cũng không biết, ngây ngô dễ lừa gạt.

Kiều Tây tiếp lời anh ta, lại hàn huyên một lát.

Bỗng Chúc Tự Bạch nói: "Lúc nói chuyện tôi và giáo sư Phó có nhắc đến cô, cô ấy hỏi thăm cô, nhưng gần đây tôi cũng chưa gặp cô, cũng không biết nên nói thế nào."

Kiều Tây ngẩn ra, tùy ý ứng phó đôi câu.

Khi Đường Nghệ đến, cuộc trò chuyện kết thúc, Chúc Tự Bạch và Đường Nghệ lên tiếng chào hỏi nhau, rồi cùng một bạn học rời đi.

Đường Nghệ tò mò: "Vừa nói gì với cậu đàn em đó vậy?"

Kiều Tây thu lại cảm xúc, "Không có gì."

"Che che dấu dấu, chột dạ rồi."

Thời gian như nước chảy từ khe đá, từng giọt từng giọt một luôn rất chậm.
Công ty sắp xếp đi công tác, địa điểm là một huyện ở Giang Thành, vốn nên là thư ký Phương đi, nhưng sau khi Kiều Tây nghe được tên của cái huyện kia, cố ý muốn đi theo.

Địa điểm công tác cách rất gần Thủ phủ gốm sứ, chỉ một tiếng đi xe đã đến.

Thủ phủ gốm sứ là thắng địa du lịch, xử lý công việc xong, thư ký Phương hỏi Kiều Tây có muốn tham quan trấn trên hay không, Kiều Tây từ chối, nhưng muộn một chút lại thay đổi chủ ý muốn đi.

Du lịch trên huyện còn náo nhiệt hơn ở trấn, đông người, đến khi hoàng hôn mặt trời lặn đặc biệt đẹp, thái dương rơi vào đường chân trời, ánh chiều tà lan tỏa khăp nơi, khung cảnh như có một cảm giác yên bình mơ hồ.

Thư ký Phương đưa Kiều Tây xuống xe, đi khắp xung quanh.

Một cái huyện nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, rất dễ để gặp được người mình luôn nghĩ đến, vội đến một chuyến nhưng lại vồ hụt.
Kiều Tây cảm thấy thất lạc, chỉ đi dạo một vòng rồi quay lại xe, sau khi xe chạy, cô hạ kính xe xuống thoáng quay đầu nhìn ra cửa sổ, trong tầm mắt đều là cảnh sắc yên tĩnh và con phố sạch sẽ, cũng như người đến người đi trên đường, cũng giống khung cảnh khi vừa đến đây.

Quay đầu lại, kéo kính lên.

Đúng lúc này, trong con hẻm xa xa, một thân hình cao gầy không nhanh không chậm xuất hiện, một mình dạo bước trên con phố phía xa.

Tình cờ bỏ lỡ mất.

Thời gian là một liều thuốc tốt, cát bụi đều lại về cát bụi, những mâu thuẫn trước kia vẫn luôn để tâm cũng dần dần phai nhạt đi, khi quay đầu nhìn lại, kỳ thực cũng không phải để tâm nhiều đến vậy, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Ngày Kiều Kiến Lương không còn cần phải chống gậy để đi, làm Chu Mỹ Hà vui đến không thôi, thư ký Trần liên tục đến thăm nhà, bản thân Kiều Kiến Lương cũng vui mừng, ông không dám uống rượu, uống nhiều thêm hai tách trà.
Trang Khải Dương có đến một lần, lần này là đến thăm Kiều Kiến Lương, mang theo không ít quá.

Ban đầu Trang Khải Dương không thân với nhà họ Kiều, vì sao anh ta lại đến, đại diện cho ai, trong lòng Kiều Kiến Lương đều biết, nhưng vờ như cái gì cũng không nhận ra, thái độ không mặn không nhạt.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Thập Hoan một lần cũng chưa từng xuất hiện, cô hoàn toàn hòa mình vào việc xây dựng sự nghiệp của gia đình, rất có ý tứ làm người lãnh đạo. Kiều Tây không cùng cô ấy lui tới, thế giới người lớn đơn giản rõ ràng, không cần nói lời quá kịch liệt.

Ngược lại là Tần Tứ, rất thường xuyên xuất hiện, việc làm của cô quá mức rõ ràng, Kiều Tây có trì độn đến đâu cũng cảm nhận được không thích hợp, nhưng nói rõ ra cũng không tốt, chỉ có thể từng bước từng bước mà xa cách.
Tần Tứ như không cảm nhận được thái độ của kiều tây, một chút thay đổi cũng không có, vẫn giống như trước.

Bão lớn đã tan, nhưng bên ngoài càng lúc càng ít người nhắc đến nhà họ Lương, càng không cần nói đến nhà họ Phó, sau bốn năm tháng, mọi chuyện thoảng qua như mây trôi, như một giấc mộng, rồi giật mình tỉnh giấc.

Cuộc sống ba điểm trên một đường, công ty và nhà cứ chạy hai bên, buồn tẻ mà nhàm chán, lâu đến mức cả người như trở nên chết lặng.

Ngày ngày bận rộn làm Kiều Tây như sinh ra cảm giác hư ảo, cô không thích cuộc sống thế này, hoàn toàn không giống chính mình, giống như một lữ khách thất lạc trong sa mạc mênh mông vô bờ, chỉ có thể máy móc đi về phía trước, không thể dừng lại, lại không thấy được điểm dừng.

Vào một đêm kia, cô mất ngủ, trằn trọc không yên, cầm di động chần chừ thật lâu, xoay người lại, cuối cùng cũng bấm xuống dãy số quen thuộc kia, nhưng cũng vô dụng, dãy số kia đã bị khóa - - Trước đó cô đã gọi rất nhiều lần, đã biết trước điều này.
Trước kia vẫn luôn để ý đến chuyện này chuyện kia, luôn cảm thấy không cam lòng, hiện thời cảm xúc cũng ngổn ngang trăm mối, vừa chua lại vừa chát.

Kỳ thực cũng không còn quan trọng nữa.

Biết đối phương vẫn còn tốt, an toàn, là được rồi.

Có lẽ là vận may của cô không tệ, sáng tinh mơ hôm sau, cô nhận được cuộc gọi từ một số lạ.

Là số ở Giang Thành.

Sau khi nghe máy, đối phương cũng không nói gì, trong di động có thể nghe được tiếng gió thổi. Nhất thời Kiều Tây tỉnh táo lại, siết chặt di động, ngực căng thẳng, thử nhẹ giọng hỏi: "Phó Bắc?"

Hồi lâu sau, bên kia mới trầm thấp trả lời: "Ừm."

Kiều Tây có rất nhiều lời muốn nói, những lời chất chứa trong tim, gần như đã chất đầy, nhưng giờ đây khi đã liên hệ được với người này, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Trong thời gian này không phải là hai người không được liên hệ với nhau, nhưng không hiểu sao, cả hai đều ăn ý không tìm đối phương, cố gắng chôn vùi cảm xúc, khắc chế, không quan tâm đến, xem như đó là một vết sẹo không thể chạm vào.

Có lẽ là không muốn làm đối phương khó xử.

Sau một lúc lâu ngập ngừng, Kiều Tây bình tĩnh lại và hỏi: "Gần đây thế nào rồi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.