Mơ Ước Hậu Vị

Chương 48: Biến hóa



Khi Tần Thái y tới, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, còn ánh mắt của Hoàng thượng như chùy sắt, khiến hắn không khỏi rùng mình một cái.

”Qua xem một chút, xem mạch tượng của Như phi như thế nào?” Giọng Hoàng thượng lạnh lẽo như băng.

Tần Thái y khúm núm hành lễ, rồi đi tới bắt mạch cho Như phi.

”Hoàng thượng, dạ dày nương nương hơi đầy ứ thôi, dùng một toa thuốc nhuận tràng là ổn.” Tần Thái y cúi đầu báo cáo với Hoàng đế.

”Không phải ngươi nói bổn cung có thai sao? Hơn nữa tháng này bổn cung vẫn chưa thấy nguyệt sự.” Như phi chỉ tay vào Tần Thái y, giọng run run trong mắt có chút hoảng hốt.

Tần Thái y nói: “Nương nương, thần có nói nguyệt sự của nương nương không đến là bởi vì quá mức mệt nhọc. Lúc đó nương nương hỏi thần có phải là vì có thai không, thần nói với nương nương rằng tạm thời còn chưa thể kết luận được, cần thêm thời gian để theo dõi. Khi đó, thần cũng không hề chẩn đoán chính xác là nương nương mang thai.”

”Vậy vì sao lại thông báo là Như phi có tin vui hả?” Hoàng thượng lạnh lùng hỏi.

”Bẩm Hoàng thượng, chuyện này thần cũng không biết. Sau ngày đó, vì trong nhà có việc nên thần có xin nghỉ mấy ngày, hôm qua hồi cung thì nghe nói nương nương mang thai, vì vậy thần đoán chắc có lẽ là Thái y nào đó đã chẩn ra như vậy, nhưng thần vẫn chưa hỏi kỹ, bởi vì còn chưa thể tới bắt mạch lại cho nương nương.” Tần Thái y nói.

”Khởi bẩm Hoàng thượng, Tần Viễn Thành thực sự vì việc nhà mà xin nghỉ hơn nửa tháng.” Sở Lăng Thiên vốn đứng im một bên đúng lúc lên tiếng.

“Nói bậy, lúc đó rõ ràng chính mồm người nói bổn cung mang thai.” Như phi dường như đã mất bình tĩnh, chỉ vào Tần Thái y gào toáng lên.

Trong lòng Như phi không khỏi hoảng sợ, rõ ràng lúc đó chính mồm Tần Thái y nói mình có thai, sao tự nhiên bây giờ lại lật lọng. Giờ phút này, nàng mơ hồ cảm thấy hình như là mình bị ai đó hãm hại.

”Câm miệng, sao ngươi dám làm ra chuyện khi quân này? Chẳng trách vừa nãy Thái hậu muốn gọi Thái y đến bắt mạch, ngươi cứ một mực từ chối, hóa ra là vì giả vờ có thai. Nếu như hôm nay không phải Đại hoàng tử té một cái, cũng không mời Thái y tới đây, có phải là ngươi vẫn muốn tiếp tục lừa gạt mọi người, có phải là cuối cùng sẽ tìm một đứa bé nào đó đến để lẫn lộn huyết thống Hoàng thất đúng không?” Hoàng thượng tức giận chỉ vào Như phi mắng.

Như phi đứng dậy, phịch một tiếng quỳ xuống, oan ức khóc lóc, nói: “Hoàng thượng, thật oan uổng, là Tần Thái y cố ý hại nô tỳ, dù gan thiếp có lớn bằng trời cũng không dám làm ra chuyện như vậy.”

”Hoàng thượng, thần không hề nói láo. Thần vẫn luôn chịu trách nhiệm bắt mạch cho Như phi, không dám có chút gian dối nào, lần bắt mạch đó, thần cũng cẩn thận ghi chép lại, nếu không tin Hoàng thượng có thể đi Thái Y Viện kiểm tra đối chiếu.” Tần Viễn Thành vội vàng rửa tội cho bản thân.

Rất rõ ràng, lời giải thích của Tần Viễn Thành không hề có chỗ nào khả nghi, bởi vì trước đó không lâu Thái Y Viện đã trình sổ ghi chép bắt mạch lên, đúng thật là bên trong hắn ghi chép rất tỉ mỉ, hơn nữa, Thái y bắt mạch sau đó cho Như phi cũng ghi chép tương tự như vậy. Vì vậy, dường như tất cả đã vô cùng rõ ràng, chính Như phi tự biên tự diễn vở kịch này, giờ khắc trong đầu tất cả mọi người đều nảy sinh ý nghĩ đó.

”Khốn khiếp, chứng cứ rành rành, khi đó cũng là tự ngươi thông báo với trẫm chuyện ngươi mang thai. Thật không nghĩ tới, ngươi lại lớn mật dám khi quân phạm thượng, tội không thể tha.” Mục Nguyên Trinh giận đến nỗi mặt đỏ bừng, vỗ mạnh lên bàn trà một cái, khiến tất cả mọi người giật mình sợ thót cả tim, không dám thở mạnh.

”Hoàng thượng.....” Lông mày Hoàng hậu nhíu chặt, ánh mắt buồn bã nhìn hắn, muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hoàng thượng cắt ngang, “Trẫm biết Hoàng hậu lương thiện, thế nhưng chuyện này không thể bỏ qua.”

Lạc Tử Hân nhìn gương mặt u ám của Hoàng hậu, trong lòng biết rõ chẳng qua nàng ta lo lắng vì sắp mất đi một quân cờ hữu dụng mà thôi. Cái người được gọi là mẫu nghi thiên hạ, chẳng qua cũng chỉ là người luôn bày ra khuôn mặt giả dối.

”Thu hồi danh phận Như phi, đày Hứa Băng Cầm đến lãnh cung.” Mục Nguyên Trinh giận dữ nói, phất tay áo mạnh một cái rồi rời đi, Hoàng hậu không nói được một câu, ánh mắt thất lạc đã sớm rơi vào trong mắt Lạc Tử Hân, nàng thầm cười lạnh trong lòng. Ván này, xem như Hoàng hậu thua cuộc, có lẽ do nàng ta chưa từng ngờ tới Như phi sẽ gặp phải chuyện này, còn liên lụy khiến kế hoạch của nàng ta thất bại. Vả lại nhìn ánh mắt Hoàng hậu, chắc nàng ta vẫn chưa đoán được là nàng hay là người khác hãm hại Như phi đâu.

”Không, Hoàng thượng người không thể đối xử với nô tỳ như vậy.” Hứa Băng Cầm kích động kêu gào, nhưng thấy Hoàng thượng không hề có ý muốn rút lại, nàng tuyệt vọng ngồi sụp xuống đất.

Là ai hại nàng, lại ai cấu kết với Thái y lừa nàng, khiến nàng lâm vào hoàn cảnh này. Nàng hận, nhưng nàng lại không có cách nào tự biện hộ cho bản thân, chỉ có thể để mặc Nội giám kéo nàng đi.

Bữa tiệc vì Hoàng thượng bỏ đi mà tan rã không vui, mọi người lục tục rời đi, loáng thoáng nghe thấy tiếng mọi người xì xào bàn tán, chủ yều đều đang bàn luận chuyện Hứa Băng Cầm giả vờ mang thai, trong giọng nói của mọi người bấy giờ vẫn còn có chút ngạc nhiên kèm theo sợ hãi, chỉ sợ cho tới nay còn chưa từng có cung phi nào lớn mật như nàng ta, làm ra loại chuyện như thế này, quả thực trở thành đề tài bàn tán hàng đầu trong cung.

Lúc Lạc Tử Hân trở lại Uyển Ninh cung, Tích Như đã trở về. Hứa Băng Cầm vừa bị đày vào lãnh cung, cung tỳ trong cung nàng ta tất nhiên là tan rã. Cả người Tích Như bây giờ toàn là vết thương, Lạc Tử Hân lập tức sai Tâm Nhụy nhanh nhanh chữa trị cho nàng, rốt cuộc cũng có thể yên tâm.

Không chỉ bởi vì Tích Như được trở về, quan trọng hơn là, Lạc Tử Hân biết nàng thật sự tránh được một kiếp nạn, không chỉ là một kiếp mà chính là một đại kiếp nạn. Lòng nàng thoáng nhẹ nhõm hơn một chút.

Nhớ tới quãng thời gian gần đây, Như phi liên tục nhằm vào nàng và Trình Thường Tại, hơn nữa sau khi được gặp phụ thân, liền nổi lên suy nghĩ muốn đối phó Như phi. Vì vậy tìm tới Sở Lăng Thiên, yêu cầu hắn khiến Như phi có triệu chứng như đang mang thai. Vì thế Sở Lăng Thiên nghe theo nàng, dùng một ít thuốc, khiến kinh nguyệt của Như phi đến chậm, dạ dày cũng có chút phản ứng, làm nàng ta nghĩ rằng nàng ta có thai. Nàng còn dùng tiền mua chuộc Tần Viễn Thành, thế là Như phi thực sự tin nàng ta mang thai.

Chỉ sợ Như phi cũng không ngờ được chính mình là người khiến nàng ta lâm vào hoàn cảnh này, nhưng chắc người tức giận nhất bây giờ chính là Hoàng hậu đây, bỗng nhiên mất một quân cờ.

Lần này Như phi bị đày tới lãnh cung, chắc chắn chuyện kiếp trước Hoàng hậu và nàng ta cùng nhau hại nàng sẽ bị thay đổi, đáy lòng Lạc Tử Hân có chút vui mừng, bởi vì, cuối cùng nàng cũng cảm thấy một đời này biến chuyển theo hướng tốt.

”Nương nương, vừa có công công đến thông báo, Hoàng thượng mời nương nương đến Thái Càn cung.” Khi thông báo nét mặt Tích Như có chút kì lạ nhìn Lạc Tử Hân.

Không chỉ có mình Tích Như, cả Lạc Tử Hân cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao bỗng dưng Hoàng thượng lại triệu nàng tới Thái Càn cung, chẳng lẽ chuyện nàng hãm hại Như phi bị phát hiện rồi? Nàng tự cảm thấy chuyện này bản thân bày tính rất cẩn thận, theo lý mà nói sẽ không có sơ hở gì mới phải.

Cứ như vậy, nàng mang theo tâm trạng thấp thỏm, một đường tới Thái Càn cung.

Vệ Dịch Hiên đứng ngoài cửa hầu hạ khẽ gật đầu với nàng một cái, nhận thấy trong mắt hắn không có cảm xúc gì khác thường, trong lòng Lạc Tử Hân yên ổn hơn một chút, đẩy cửa đi vào.

Lúc này Mục Nguyên Trinh đang ngồi sau bàn, tay cầm một bức tranh, nhìn chăm chú, hình như vẫn chưa phát hiện nàng tiến vào.

”Hoàng Thường cát tường.” Lạc Tử Hân quỳ gối hành lễ.

”Ninh Dung Hoa, mau đứng dậy, đến bên cạnh trẫm.” Hoàng thượng lưu luyến rời mắt khỏi bức tranh, hơi gập lại, lẳng lặng nhìn nàng đến bên cạnh mình.

Lạc Tử Hân nghe lời đi đến bên Hoàng thượng, hắn liền đưa tay khẽ nâng cằm nàng, trong mắt đột nhiên hiện ra một thứ cảm xúc gì đó khiến lòng người rung động, tỉ mỉ nhìn từng chỗ trên khuôn mặt nàng, dường như đang nghiên cứu gì đó. Một lúc lâu sau, hắn nói: “Nàng thật sự rất giống nàng ấy.”

Lạc Tử Hân trong lòng hơi ngẩn ra, mờ mịt nhìn hắn, trong đầu xoay tròn một suy nghĩ, Hoàng thượng nói nàng ấy, là chỉ ai?

Dường như Mục Nguyên Trinh nhìn thấu suy nghĩ của nàng, khóe miệng kín đáo giương lên, quay đầu, mở bức tranh đang cầm ra: “Chính là nàng ấy.”

Trong bức tranh là một nữ hài khoảng chừng mười mấy tuổi, mặc quần áo hồng nhạt, trên tay ôm một bó hoa lan, cười vô cùng rực rỡ. Lông mày này, đôi mắt này, nhìn cảm thấy vô cùng quen mắt.

”Nhớ nàng nói nàng cũng từng đến Lê Châu, nàng ấy cũng vậy.” Hoàng đế tự lẩm bẩm một câu.

Nhìn bức tranh này, tim Lạc Tử Hân đập lệch một nhịp, giống như bị va đập, trong lòng cảm thấy đau đớn. Nữ hài đeo đôi hoa tai trong bức tranh, chẳng phải chính là Lạc Tử Hân nàng hay sao? Khi còn nhỏ, mẫu thân đưa nó cho nàng, nhưng sau khi phụ thân gặp chuyện, nàng đã cất đi, bây giờ còn đang cất ở dưới đầu giường nàng đấy.

Vậy ra, nam hài năm đó, chính là Hoàng thượng sao?

”Hoàng thượng.....?” Không biết vì sao, nàng ngập ngừng kêu một tiếng, cảm xúc mang theo mấy phần dịu dàng.

Hoàng thượng cuộn bức tranh lại, quay đầu, vỗ nhẹ mặt nàng, dịu dàng xoa xoa, nói khẽ: “Chấp tử chi thủ, dữ tử huề lão*. Dung mạo nàng thật sự rất giống nữ hài tử trong tranh, nếu không phải nàng là con gái Viên Chiêu, vẫn luôn ở Kinh thành, trẫm thật sự sẽ nghĩ nàng là nàng ấy.”

*Nắm tay nhau, sánh bước đến già.

”Tần thiếp...” Lạc Tử Hân suýt chút nữa đã thốt ra lời thừa nhận mình chính là nữ hài ở Lê Châu khi ấy, nhưng vẫn lý trí nuốt lời trở lại.

Đột nhiên, Hoàng thượng kéo nàng vào trong lòng, hôn lên cổ nàng, không chút kiêng dè thở dồn bên tai nàng. Dễ thấy, hắn đang động tình, có lẽ hắn coi nàng là nữ hài tử trong tranh.

Nhưng hiện giờ tâm trạng Lạc Tử Hân vô cùng phức tạp.

Từ lúc rời khỏi Thái Càn cung, Lạc Tử Hân như bị sét đánh, toàn thân không có sức lực dựa vào tường, nước mắt lăn dài trên gò má.

Hóa ra nguyên do Hoàng thượng thích hoa lan, chính là vì mình khi còn ở Lê Châu, bởi vì năm đó bản thân thích hoa lan, vì vậy, vẫn hay cùng nam hài tử leo lên núi hái hoa lan. Hóa ra nam hài tử khi đó vẫn chưa từng quên mình, câu nói nắm tay nhau, sánh bước đến già, chính là lời năm ấy mình nói với hắn. Nhớ lại năm ấy, hắn nói lớn lên muốn cưới nàng, nàng liền đùa cợt nói ra câu này, không ngờ được hắn lại nhớ đến hôm nay.

Hóa ra, hắn vẫn luôn nhớ nàng, thích nàng, mặc dù chỉ là nàng năm ấy?

Nhưng mà, hài tử mười tuổi năm đó, chỉ còn là một phần kí ức ngọt ngào trong lòng nàng, thích hoa lan cũng đi vào dĩ vãng, bây giờ rất nhiều chuyện đã thay đổi, giống như khi nam hài đó rời đi cũng đã định sẵn nàng sẽ phải quên đi phần tình cảm dành cho hắn.

Nhưng mà, chưa bao giờ nghĩ tới vận mệnh lại để cho nàng thật sự gả cho hắn, chẳng qua, hắn là Hoàng đế, là Hoàng đế không thuộc về duy nhất của một mình nàng.

Nước mắt từ khóe mắt của Lạc Tử Hân chảy xuống, đồng thời nàng cũng cẩn thận nghĩ tới chuyện khác, đó mới chính là nguyên nhân Hoàng hậu hận nàng. Nam hài tử kia chính là Hoàng thượng, mà trong lòng Hoàng thượng luôn có nữ hài tử tên Ngọc Hân, vì vậy khi Hoàng hậu phát hiện ra Ninh Dung Hoa nàng chính là nữ hài tử kia, tất nhiên trong lòng nổi lên lo lắng, sợ hãi sự tồn tại của nàng sẽ khiến vị trí của nàng ta lung lay, vì vậy mà Hoàng hậu cần phải trừ khử nàng để có thê yên tâm.

Nàng cười khổ, Hoàng hậu thật sự là lo lắng thừa thãi, bởi vì nàng vốn dĩ sẽ không để Hoàng thượng biết sự thật này, bởi vì nàng bây giờ là Viên Tiêm Vũ, không thể trở lại thành Lạc Tử Hân, vì vậy càng không thể nào trở thành Ngọc Hân năm ấy.

Cách đó không xa, Hoàng hậu lặng lẽ theo sau nàng, trong mắt hiện lên một chút lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.