Mơ Ước Hậu Vị

Chương 67: Sở Lăng Thiên



Phạm An Dung vừa mới bị đánh chết, hoàng đế liền truyền lệnh diệt sạch những người liên quan đến chuyện này, bao gồm cả mấy “Cao thủ” ở ngoài cung kia, không ai lọt lưới. Vậy mà có một người, lại trở thành tâm điểm của tất cả mọi người trong cung, từ trên xuống dưới, người này chính là Sở Lăng Thiên.

Hôm đó, lúc giả làm ma quỷ, Phạm An Dung nói ra cái tên Sở Lăng Thiên, hiển nhiên hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua, cho nên hắn trở thành đối tượng được hoàng thượng điều tra rất kỹ.

“Bên hoàng thượng sao rồi? Sở thái y... Hắn thế nào?” Lạc Tử Hân nhìn Tích Như vừa tiến vào từ bên ngoài, khẽ cắn môi dưới.

Tích Như đi vào từ cửa sau, liếc mắt nhìn trộm Lạc Tử Hân, con ngươi u ám, hình như muốn nói lại thôi, vẻ mặt vô cùng cổ quái.

“Có gì không ổn sao?” Nhìn vẻ mặt Tích Như như thế, lòng Lạc Tử Hân khẽ trầm xuống một chút, mơ hồ đã hiểu ra điều gì đó.

“Nương nương, Đại Lý Tự đang tra xét chuyện này. Nhưng mà nô tỳ đã hỏi thăm một chút, có vẻ như quả thật là Sở thái y có tham dự vào chuyện này, có lẽ lời nói lúc trước của Phạm tài nhân cũng không phải là lời nói dối.” Tích Như chậm chạp, ngây ngẩn một lúc lâu, cuối cùng cũng ấp a ấp úng nói ra, nói xong còn len lén liếc nhìn Lạc Tử Hân.

Cái gì? Sở Lăng Thiên lại liên hiệp với Phạm An Dung để hại nàng và Viên gia? Đến tột cùng là vì nguyên nhân gì?

Lo lắng đợi mấy ngày, cuối cùng trong cung cũng truyền ra tin tức, nói đã có bằng chứng chứng minh Sở Lăng Thiên có tội. Hoàng thượng nổi trận lôi đình, nói muốn xử trảm hắn. Lúc Lạc Tử Hân nghe được tin tức này, sợ ngây người, cả ngày ở trong phòng, không ra khỏi cửa. Tích Như lo lắng đứng trông ngoài cửa, theo ý nàng, chủ tử là bị kích thích, trong lòng nàng cho rằng nhất định chủ tử có tình cảm rất sâu nặng với Sở thái y kia.

Tích Như chỉ đoán đúng phân nửa, Lạc Tử Hân đúng là bị đả kích rất lớn, thậm chí nàng còn hoài nghi có phải Sở Lăng Thiên bị oan hay không. Nàng không tin một người bạn cũ mà Viên chiêu tự mình chiếu cố nhiều năm như vậy lại hại Viên gia. Bởi vì trong thời gian dài như vậy, Sở Lăng Thiên luôn chăm sóc nàng, nàng không thấy chút hư tình giả ý nào trong đó. Chỉ là Tích Như cũng đoán sai một nửa, nàng chỉ có tình bạn với Sở Lăng Thiên, mà không phải loại tình cảm trai gái như trong tưởng tượng của nàng ta. Nếu như nói, chuyện hôm nay thật sự là Sở Lăng Thiên làm, nàng đau lòng, cũng chỉ là bởi vì một phần tiếc nuối.

Tin tức Tích Như nghe ngóng được không sai, không bao lâu sau, mọi người đều biết chuyện của Sở Lăng Thiên. Đúng là hắn cấu kết với Phạm An Dung, cố ý hãm hại Viên chiêu, hoàng thượng phán tội mưu loạn, đưa hắn vào đại lao.

“Mang bổn cung đi gặp Sở Lăng Thiên một lần, ta muốn hỏi rõ một chuyện.” Lạc Tử Hân nói với Vệ Dịch Hiên, giọng nói kiên định.

Dường như Vệ Dịch Hiên đã sớm đoán được nàng có ý nghĩ này, lời nàng vừa dứt, hắn liền lấy một bộ y phục của thái giám từ sau lưng ra, lạnh nhạt nói: “Thay đi, rồi cùng nô tài đến đấy.”

Có lúc, Lạc Tử Hân thật hoài nghi Vệ Dịch Hiên này là con giun trong bụng mình, mình nghĩ cái gì, hắn cũng biết.

Đi tới đại lao, lúc nhìn thấy Sở Lăng Thiên, hắn đã gầy đi một vòng, tóc tai bù xù, không còn sáng rỡ như ngày xưa.

“Nói nhanh đi, đừng làm khó nô tài.” Thủ vệ lấy bạc từ trong tay Lạc Tử Hân, ước lượng trên tay, thì thào nói mấy câu, mở phòng giam, rồi tự mình lui ra ngoài.

Sở Lăng Thiên giương mắt lên, nhìn Lạc Tử Hân một lát, lại khép hờ mắt, buồn bã không nói.

“Có thể nói cho ta biết chuyện này là vì sao không?” Cuối cùng Lạc Tử Hân cũng mở miệng.

Sở Lăng Thiên mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, cúi đầu im lặng không nói.

“Ngươi không nói lời nào, có phải ý muốn nói kết quả của lần phán quyết này là sự thật hay không, thật sự là ngươi thiết kế hãm hại Viên gia sao?” Lạc Tử Hân khẽ tăng âm lượng, hơi nghẹn ngào.

Sở Lăng Thiên nâng mắt lên lần nữa, giờ phút này, đôi mắt hơi ửng đỏ, hé mở đôi môi, giọng nói có chút khàn khàn: “Thật xin lỗi, Ninh phi, là ta.”

“Vì... Vì cái gì vậy?” Lạc Tử Hân cảm giác giọng nói của chính mình cũng bắt đầu run run.

Sở Lăng Thiên đột nhiên hít một hơi, khẽ ngẩng đầu, dường như rất muốn gạt bỏ hơi thở của mình, có thể nhìn ra được, hắn rất đau lòng. Qua một lúc lâu, cuối cùng hắn lại mở miệng: “Bởi vì ta hận Viên gia.”

“Hận? Sao có thể như vậy? Viên lão... Cha ta đã từng nói, ông chăm sóc cho ngươi từ nhỏ đến lớn, tại sao ngươi lại có thể hận Viên gia?” Lạc Tử Hân không thể nào tin nổi lỗ tai của mình, hoảng sợ nói.

Sở Lăng Thiên đột nhiên cười điên cuồng mấy tiếng, nói: “Ngươi cho rằng vì sao cha ngươi lại muốn chăm sóc ta? Ông ta thật sự tốt như vậy sao? Đó là bởi vì cha ta là do tự tay ông ta hại chết. Nhưng mà, đừng nghĩ rằng chỉ cần chăm sóc ta, ta sẽ tha thứ cho ông ta. Tận mắt thấy cha mình chết đi, trước khi chết nói những lời đó, vĩnh viễn ta cũng không quên được.”

“Cho nên ngươi muốn báo thù?” Lạc Tử Hân khẽ lui về phía sau hai bước, kết quả như vậy khiến nàng không kịp chuẩn bị tâm lý, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng bên trong lại có nguyên nhân sâu xa như vậy. Nhưng mà điều này cũng khó trách, chẳng qua nàng cũng chỉ là một nô tì của Viên gia, nàng chỉ biết mặt ngoài của Viên gia, chuyện như vậy dĩ nhiên là sẽ không để nàng biết.

“Đúng, ta rất muốn báo thù.” Sở Lăng Thiên cười gượng.

“Nhưng trước đây, ngươi vẫn giúp đỡ ta... Ta cũng là người của Viên gia mà.” Lạc Tử Hân nói.

Sở Lăng Thiên chuyển ánh mắt lên khuôn mặt nàng, chăm chú nhìn thật lâu, nói: “Ngươi là đúng là người của Viên gia, nhưng ngươi cũng là phi tử của hoàng thượng. Vốn ta muốn chờ ngươi trèo lên vị trí cao rồi mới đối phó với ngươi, sau đó tất nhiên Viên gia sẽ bị liên lụy, cho nên đoạn đường này ta vẫn luôn nâng đỡ ngươi, chờ ngươi lên tới chức vị cao.”

“Nhưng cuối cùng ngươi vẫn trực tiếp ra tay với cha ta.”

Sở Lăng Thiên khẽ cười khổ, nói: “Không sai, cuối cùng ta cũng không có dũng khí ra tay với ngươi, bởi vì ta...”

Hắn dừng một chút, hít một hơi thật sâu, nói: “Ta không nghĩ tới, trong thời gian nâng đỡ ngươi, lại khiến cho ta yêu ngươi.”

Lạc Tử Hân nghe, rũ mắt xuống, bỗng dưng cảm thấy chua xót, nhưng mà, nàng chợt nghĩ tới một vài chuyện, không khỏi nói: “Chỉ sợ ngươi cũng đã từng ra tay với ta, đúng không?”

Sở Lăng Thiên khép hờ mắt, dừng một lát, rốt cuộc mở miệng nói: “Đúng, chuyện ngươi sảy thai, đúng là do một tay ta tạo thành, không liên quan đến Hiền phi.”

“Quả nhiên là ngươi...” Đôi môi Lạc Tử Hân run run.

“Ta hại chết đứa bé trong bụng ngươi, vốn là muốn mượn chuyện sảy thai, đặt dược vật đặc biệt chỉ người Bạch Thiêu mới có ở trong phòng ngươi, để ngươi gánh tội danh cấu kết với người Bạch Thiêu trên lưng.” Sở Lăng Thiên tự giễu mà cười cười, “Nhưng cuối cùng ta vẫn không làm như vậy, ta, thế mà lại... Thế mà lại không xuống tay được với ngươi.”

Vành mắt Lạc Tử Hân đã đầy nước mắt trong suốt, hít sâu mấy hơi, “Nhưng, nếu như ta đoán không nhầm, quả thật ngươi cũng đã ra tay với ta, chuyện ta bị đánh trở về làm cung nữ, cũng là ngươi làm đúng không?”

“Đúng, là ta, trong lúc vô tình, ta thấy ngươi ngẫu nhiên gặp Kỳ Vương gia, lại thấy ngươi nhặt được ngọc bội của hắn, lúc ấy mới nghĩ ra một mưu kế, muốn dùng cái này đánh bại ngươi.”

“Nhưng sau khi ta về Hoán Y Cục, ngươi lại hư tình giả ý tới chăm sóc ta. Sở Lăng Thiên, ngươi đóng giả rất tốt.”

“Không, chăm sóc ngươi, là ta thật lòng, từ đầu đến cuối ta đều có tình cảm với ngươi.” Sở Lăng Thiên đột nhiên túm lấy tay áo của nàng, khóe mắt như có nước mắt.

“Tình cảm? Ngươi hận Viên gia thấu xương, muốn lợi dụng ta trả thù Viên gia, nhưng ngươi lại đau đớn vì tình, ngươi cũng thật là một người đáng thương.” Lạc Tử Hân khẽ hít một hơi, giọng run run nói, “Đây là thứ mà ngươi gọi là tình yêu hay sao, ngươi thật dối trá.”

“Tiêm Vũ... Thật xin lỗi, Tiêm Vũ...”

“Không, ta không phải Tiêm Vũ.” Lạc Tử Hân đẩy hắn ra, không khống chế được cảm xúc.

“Ngươi nói cái gì?” Sở Lăng Thiên chần chờ nhìn nàng.

Lạc Tử Hân buồn bã cười một tiếng, nói: “Ta là Lạc Tử Hân, là nữ nhi của quan thần Lạc Kiến Húc triều trước, Viên gia chứa chấp ta, cho nên ta chỉ là một tỳ nữ thay Viên gia vào cung thôi. Có nhớ bé gái đứng ở cạnh ta vào lần đầu tiên gặp mặt hay không, nàng mới thật sự là Viên Tiêm Vũ.”

Lạc Tử Hân nói xong, một dòng nước mắt chảy xuống. Nàng vốn không muốn nói những lời này ra, nhưng hôm nay, nàng lại mất khống chế, có lẽ là vì đã mất một người bạn thân mà mình thành tâm đối đãi trong lòng, cũng có lẽ là bởi vì bị người bạn thân này phản bội, nàng liền trút hết những lời này ra.

Nhưng, lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền hối hận, nàng không nên dùng những lời này kích thích hắn, thật ra thì hắn cũng là người đáng thương, chỉ là một người đáng thương bị thù hận che mắt, việc gì nàng phải nói ra sự thật khiến hắn đau khổ chứ.

Quả nhiên, trong đôi mắt Sở Lăng Thiên xuất hiện đau đớn, ánh mắt hối hận, chỉ là Lạc Tử Hân đã di chuyển ánh mắt đi nơi khác.

“Thánh chỉ đến.” Tiếng thông báo vang dội truyền đến từ bên ngoài lao, là Phó Hổ dẫn người đến.

Lạc Tử Hân giật mình, lập tức cúi đầu, đứng ở trong góc nhỏ.

Phó Hổ cũng không chú ý tới một tiểu thái giám trong một góc khó thấy, cầm thánh chỉ đọc: “Phó viện Thái Y Viện Sở Lăng Thiên, cấu kết với người mưu hại mệnh quan triều đình, tội không thể tha, ban thưởng một ly rượu độc.”

Kết quả như vậy thật ra cũng nằm trong dự đoán của Sở Lăng Thiên, cho nên nghe thánh chỉ như thế, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, hình như đã sớm chuẩn bị tâm lý. Lặng lẽ nhìn Phó Hổ phái người đặt rượu độc trước mặt mình, thản nhiên nhìn Phó Hổ rời đi, từ đầu đến cuối đều im lặng, không nói một từ nào.

Phó Hổ nhìn hắn, khẽ lắc đầu một cái, rồi đi ra ngoài.

Đứng ở trong góc nhỏ, Lạc Tử Hân đi ra, lẳng lặng nhìn Sở Lăng Thiên vẫn quỳ trên mặt đất, trầm mặc không nói, trong lòng chua xót một hồi, lại đảo mắt nhìn bình rượu trên mặt đất, nước mắt trong hốc mắt cuối cùng cũng không kiềm chế được mà chảy xuống.

Nàng ngồi xổm xuống, tự mình rót rượu vào chén, tay run run đưa cái ly tới trước mặt hắn.

“Thật ra thì ta rất vui.” Đột nhiên Sở Lăng Thiên mỉm cười, “Thời gian cuối cùng, ngươi có thể đến thăm ta, là ngươi tiễn ta đoạn đường cuối cùng.”

“Ngươi không hận ta sao?” Giọng nói Lạc Tử Hân hơi khàn khàn.

“Hận, ta đã từng hận ngươi là nữ nhi của Viên gia, ta cũng hận tại sao mình lại yêu nữ nhi của kẻ thù. Nhưng mà bây giờ ta rất thoải mái, bởi vì ngươi không phải nữ nhi Viên chiêu, vậy thì ta không hận chút nào nữa.” Sở Lăng Thiên rưng rưng nói, liền lấy ly rượu trong tay Lạc Tử Hân, uống một hơi.

“Lăng Thiên...” Khi thấy hắn uống một hớp rượu độc, trái tim Lạc Tử Hân vô cùng đau đớn, dường như trái tim đã bị móc ra, không nói được lời nào.

“Quyển sách thuốc này do ta ghi chép tất cả kinh nghiệm hành nghề chữa bệnh của mình, có lẽ tương lai sẽ hữu dụng với ngươi, ngươi nhận lấy nó đi.” Sở Lăng Thiên lấy một quyển sách từ trong ngực ra, đưa cho Lạc Tử Hân.

Rượu vào ruột, tim đã vỡ, Sở Lăng Thiên ngã xuống, trước khi nhắm mắt còn nói: “Tử Hân, nếu như có kiếp sau, ta hi vọng vẫn có thể chăm sóc ngươi.”

Nói xong câu đó, hắn liền nhắm hai mắt lại, nhưng lại hàm chứa nụ cười.

Lạc Tử Hân che miệng, cố gắng không để cho mình khóc thành tiếng, Sở Lăng Thiên chết bên cạnh nàng, nhưng cũng là chết trên tay nàng, dù rằng nàng không thật sự yêu nam nhân này, nhưng cũng đã từng rung động, đã từng coi hắn là người bạn tri kỷ mà mình tín nhiệm nhất.

Lạc Tử Hân mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, đứng lên, bước chân yếu ớt, lắc lư ra khỏi thiên lao, trong lòng giống như có một tảng đá lớn, đè ép nàng không thở nổi.

Trong phòng giam bên kia, chợt hiện ra một người, nhìn bóng lưng Lạc Tử Hân, lộ nụ cười, nhưng mà nụ cười kia rất lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.