Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 15: Vợ anh



Chắc vì mấy ngày vừa rồi hai người đối mặt ăn cơm tối đã thành thói quen, nên dẫn đến lúc ăn cơm cùng với Hàng Dục trong phòng này, cô cũng chẳng có cảm giác mâu thuẫn gì. Cái tên Hàng Dục bình thường có điểm không đứng đắn, nhưng ăn xong cũng biết thu dọn bàn, còn đi vào bếp rửa sạch chén, máy giặt ném quần áo, cũng đi phơi.

Viên Vũ nhìn bóng dáng anh đang phơi quần áo, trong lòng nhịn không được nghĩ ngợi, nếu Kỷ Văn Bác cũng vậy thì tốt rồi, họ cùng nhau ở đây, ban ngày đi làm, buổi tối cùng nhau chia sẻ việc nhà, ngẫu nhiên cùng nhau đi dạo, hoặc là đấu võ mồm giống với Hàng Dục......

Chờ chút, sao lại muốn giống Hàng Dục.

Viên Vũ lắc lắc đầu, cảm thấy mình đúng là si ngốc.

Cô đi vào phòng ngủ bù, chờ quần áo khô Hàng Dục rời đi, cho tới lúc cô tỉnh ngủ đi ra đã là bốn giờ chiều. Hàng Dục đã đi rồi, sàn nhà được lau dọn sạch sẽ, cô mở tủ lạnh lấy trái cây còn ăn dở, phát hiện trong tủ đầy ắp các loại rau dưa, thịt ba chỉ, bên cửa chất đầy sữa chua các vị trái cây.

Trên bàn trà đặt một tờ giấy ghi chú: 【 Đi rồi, đừng quá nhớ anh. 】

"Ai nhớ cậu, hừ." Viên Vũ vò vò tờ giấy, ném vào thùng trác.

Một lát sau, lại chạy đến thùng rác nhặt tờ giấy kia lên, có phần ghen ghét: "Chữ viết của cậu ta đẹp như này bao giờ nhỉ."

Cô tìm váy vóc quần áo muốn ngày mai họp lớp sẽ mặc, chọn giày phối hợp xong, ghé vào trên sô pha đọc sách, chắc do bị Hàng Dục ảnh hưởng đến, cô cảm thấy căn phòng này quá yên tĩnh, mang mác cảm giác cô đơn.

Cái tên Kỷ Văn Bác trên di động một tin cũng không có, cô cũng không muốn chủ động tìm hiểu tâm tư của anh, đặt sách sang bên cạnh, nằm lên gối dựa phát ngốc.

Mùi sữa tắm rất đậm, là mùi trên người Hàng Dục, cô nhớ đến gì đó, đứng dậy tìm kiếm, cái váy ngắn màu hồng kia không thấy đâu, bị anh mang đi rồi.

Cô nói dối, cái váy này quá ngắn nên chưa từng mặc.

Bởi vì quá ngắn, ngực cũng thấp, tính mặc cho Kỷ Văn Bác xem, bận nên cũng quên mất, nếu không phải hôm nay Hàng Dục đến đây, cô không nhớ mình có cái váy quến rũ như vậy.

Lại thất thần.



Viên Vũ vỗ vỗ đầu, ôm sách tiếp tục gặm nhấm, rất nhanh đến buổi tối, cô lướt Wechat, kết quả thấy Hàng Dục đăng mấy tin lên vòng bạn bè.

Một cái tiêu đề là: Vợ làm đồ ăn cho tôi. Phía dưới là ảnh chụp, bức ảnh hai đĩa cơm cô rang lúc trưa, một cái là đậu que xào, một cái là trứng cùng ớt xanh—anh chụp gần cái chén có trứng :


【 Tôi nếm, đúng là vị trứng gà 】

Một khác tiêu đề là: Vợ nhỏ giặt quần áo cho tôi. Phía dưới đăng ảnh chụp ban công nhà cô, phía trên ngoài quần áo của anh, còn treo váy và tất của cô. Cái thứ ba: Váy ngắn của vợ, hình ảnh là góc váy màu hồng nhạt của cô.

Viên Vũ: "......"

ĐCM nó aaaaaaaaaa.

Cô tức giận đến muốn chết, lần đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho Hàng Dục, bên kia vừa thông, cô đã điên cuồng mắng chửi: "Hàng Dục, cậu có bệnh à, aaa, cậu đăng những cái đó lên vòng bạn bè là có ý gì, ai là vợ cậu, có tật xấu à? nhanh xóa đi cho tôi, đồ xấu xa ngốc nghếch..."

Đối diện "Dạ?" một tiếng, truyền đến giọng nói xa lạ: "Anh Hàng, vợ anh tìm này."

Viên Vũ: "......"

Cô thiếu chút nữa không thở nổi, suýt nữa nổi điên ngất xỉu.

"A lô?" Cuối cùng Hàng Dục cũng tiếp điện thoại, tiếng cười trầm thấp mang theo ý cười:

"Nhớ anh?"

Viên Vũ nghiến răng: "Ừm, nhớ cho cậu viếng mồ mả."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.